Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tháng trôi qua, Lý Dật trong thời gian đó hầu như đều ở Giản Tư phong.
Ban ngày nhìn nam chủ, ban đêm tu luyện.
Cuối cùng cũng kiếm bàn cũng bắt đầu.
Lý Dật ngồi trên một khỏa đại thụ gần sân đấu quan sát. Tuy rằng y ở ngay gần chỗ chủ các phong của Vô Kiếm môn những như cũ không ai phát hiện ra y.
Đương là bởi vì cảnh giới của y cao hơn bọn họ mà.
Lý Dật ngồi trên đại thụ, bầu trời bây giờ tuy nắng gắt nhưng bởi vì là tu sĩ cho nên y không cảm thấy nóng, hơn nữa còn có lá cây cấp che nắng. Vậy nên cũng chả ảnh hưởng gì đến việc y quan sát khán đài, dù sao đây cũng là vị trí y tỉ mỉ lựa chọn mà.
Đúng vậy, nơi này là Lý Dật một ngày trước khi kiếm bàn mở ra đến nghiên cứu địa hình tìm thấy được.
Vị trí hợp lí, không cách quá xa khán đài, có thể quan sát được cả những đệ tử bên dưới cùng các phong chủ. Quả là một nơi lí tưởng còn gì. Tuy ngồi trên cây gì đó không quá thích hợp hình tượng của y. Nhưng hình tượng gì đó so với nhiệm vụ quan trọng sao? Đương nhiên không. Bởi vậy bây giờ có ai đến muốn nói với y về chuyện hình tượng... tốt nhất loại bỏ đi.
Hơn nữa cho dù không hợp hình tượng bình thường thì với dung mạo tuyệt mĩ thế kia ngồi trên cây cũng toát ra một loại mĩ cảnh, là cảnh đẹp ý vui a.
Lý Dật nhàm chán ngồi trên đại thụ quan sát trận đấy đầu tiên diễn ra, là giữa đệ tử nội môn dưới tòa Luyện Khí môn và đệ tử nội môn dưới tòa Huyết Nguyệt môn. Cả hai đều là đệ tử nội môn, cảnh giới cũng không sai lệch lắm đều là trúc cơ viên mãn. Giới tính thì không giống nhau được rồi, bên Luyện Khí môn đương nhiên là nam, là thân đầy cơ bắp loại hình. Còn bên Huyết Nguyệt môn chính là một nữ tu, chính là tiểu thiên sứ loại hình.
Hai bên đấu với nhau vẫn chưa có thể phán đoán thắng thua ngay từ đầu.
Các phong chủ còn có thể chăm chú quát sát mà đưa ra kết luận, nhận xét, đánh giá. Bởi vì phong chủ nào có đệ tử thi đấu xem thi đấu coi như một loại ngầm động viên đồ đệ, phong chủ nào không có đệ tử tham gia thi đấu nhìn khán đài coi như đánh giá các đệ tử của phong khác, bắt mội lỗi nhỏ mai sau còn lấy ra trào phúng khéo.
Còn Lý Dật thì đối với loại này thi đấu không có hứng thú, đến đây xem từ đầu trận chủ là vì hệ thống thúc dục.
Chứ đến lượt nam chủ thi đấu phải vào trận thứ mười lăm ngày mai cơ.
Quá nhàm chán, Lý Dật giao việc quay chụp trận đấu cho hệ thống, còn bản thân y thì lấy thư ra đọc. Quả nhiên là học bá là nhân loại có thể học mọi lúc mọi nơi.
Lý Dật đang say sưa đọc sách, thì bỗng nhiên một tràng vỗ tay cùng thật lớn la hét làm y nhíu mày một cái. Lý Dật ngẩng đầu lên phía khán đài, thì ra là trận đấy đã kết thúc, thắng cuộc là nữ đệ tử dưới tòa Huyết Nguyệt môn.
Lý Dật nhìn nhìn nam đệ tử dưới tòa Luyện Khí môn... Cơ bắp toàn thân nam nhân bị đánh cho xây xước hết cả người, khắp nơi đều đỏ, có điểm thảm đâu. Không biết sao nữ đệ tử kia lại ra tay nặng vậy?
"Hắn chính là xứng đáng, giữa trận trung hắn dám chơi trò lưu manh với nữ tu kia, khiến nàng tức giận trừu cho hắn mấy tấu." Hệ thống nghe được Lý Dật nghi hoặc tự động tiến hành giải thích.
"Ra là chơi lưu manh a, bị đánh như vậy là phải rồi. Nữ tử luôn luôn có một cái nho nhỏ ác độc tiền ẩn trong người, một khi bị kích phát còn đáng sợ hơn ác quỷ, ngươi trêu vào về sau sẽ thực thảm. Hơn nữa loại này xuất hiện nhiều nhất ở những cô nàng có khuôn mặt thiên sứ, thiện lương. Đúng với câu nổi tiếng trên mạng internet 'Chị hiền lành nhưng chị không dễ dãi nha'."
Lý Dật nhất cảm thán một cái rồi tiếp tục đọc sách, dù sau y cũng không hứng thú mấy với chuyện phát sinh trên khán đài.
Sau đó mất trận cũng không là nhân vật nổi bật gì, vậy nên Lý Dật khoa được không bị tiếng ồn quấy nhiễu.
Nhưng sau đó một cái tên làm Lý Dật dừng đọc sách lại. Gập quyển thu để sang một bên, mặt nghiêm túc nhìn khán đài.
Bên dưới khán đài đều là hai đệ tử nội một, một nam một nữ. Nữ dung mạo đặc biệt đẹp với thân hồng y quyến rũ, tay cầm trường tiên thỉnh thoảng lại xoẹt qua tia sét đỏ. Cả thân đều toát ra khí chất ngự tỷ, kiêu ngạo, tự tin và mị lực. Nữ tử chính là đệ tử thứ sáu của La Định phong, kêu Hoắc Kiều Cơ, sau này chính là vị tiên tử thực lực nổi tiếng tu chân giới, cũng là một trong những cô nàng đã phải lòng nam chủ.
Hoặc Kiến Cơ là song linh căn hỏa thổ, hỏa sinh thổ, hai cái tương trợ nhau, làm nàng cũng không thua kém mấy với đơn linh căn. Hiện tại Hoắc Kiều Cơ mới đột phá kim đan, tham gia kiếm bàn đại hội cũng chỉ đơn giản vì củng cố cảnh giới. Chứ nếu không cô nàng đã đóng cửa bế quan tu luyện lâu rồi, dù sao người ta cũng là một cái bế quan cuồng ma.
Nam tử còn lại thì quá quen thuộc rồi, chính là tên pháo hôi đang đi trên đường đến ngục môn quan một cách tích cực, Thôi Cách Tử.
Thôi Cách Tử cũng tham gia kiếm bàn, thật không may mắn khi mới trận đầy đã gặp ngự tỷ Hoắc Kiến Cơ.
Lý Dật đầy mặt xem diễn nhìn dưới đài Thôi Cách Tử. Y chính là muốn xem Thôi Cách Tử bị ngược thảm mới bỏ xuống sách đang đọc đưa mắt nhìn xuống dưới khán đài. Ân, tiện thể nhìn luôn đệ tử nhỏ nhất của Tiểu Đàm như thế nào.
Quả nhiên là không làm y thất vọng, quả thực có khí chất, dung mạo cũng rất đẹp, là thuộc về ngự tỷ đặc tính. Nàng nếu đương minh tinh chắc chắn sẽ thu một đám phấn.
Sau đó khi trận đấu tuyên bố bắt đầu sau Lý Dật thất vọng rồi, bởi vì y chưa kịp nhìn pháo hôi bị hành thì trận đấy đã kết thúc. Thôi Cách Tử bị Hoặc Kiến Cơ một roi quất xuống đài không đứng dậy được.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Tác giả mấy hôn trước được sờ lông mèo, một con mèo tam thể mập ú. Aaaaa, hảo kích động!!! Ta đã gần hai năm không được động vào mèo rồi!
Đối với một cuồng mao nhung giai đoạn cuối như ta đây là tra tấn! Lần này được sờ cảm thấy thực hạnh phúc, sắp ngất luôn. Bởi vậy nên lần này anh họ ta dù có gửi ảnh mèo đến ta mới không mấy thèm nhỏ rãi đâu.
Nhận tiện cho các ngươi xem ảnh anh họ ta gửi tới. Rõ ràng biết ta cuồng mèo còn cứ gửi ảnh tới, hừ!