"Aizo, đây chẳng phải Mộ Dung sư đệ sao? Tại sao đệ mặt lại lấm lem ở đây cực khổ chặt củi thế này? Có phải hay không làm gì sai bị phạt không hả? Ai~, Trương quản sự thật nhiêm khắc a, sắp tới giờ cơm tối rồi mà vẫn bảo ngươi bổ củi. Có cần hay không ta đến xin cho ngươi để ngày mai bổ?" Thôi Cách Tử nói, tuy lời là quan tâm nhưng trong giọng nói có khinh miệt, chế giễu.
"Thôi sư huynh, huynh quan tâm hắn làm gì. Hắn chính là tư chất kém, vậy mà cũng muốn làm đệ tử Vô Kiếm môn chúng ta không chịu đi. Vô Kiếm môn chúng ta cũng không phải nuôi không, hắn nếu muốn ở lại đương nhiên là phải làm việc cho Vô Kiếm môn. Đừng nói là bổ củi, gánh nước, hái rau, giặt y phục hắn cũng phải làm! Làm sai cũng phải chịu phạt, Trương quản sự không ném hắn xuống núi đã là tốt rồi." Bên cạnh một đệ tử trào phúng nói.
"Ân, nhưng dù sao cũng là chúng ta Vô Kiếm môn đệ tử mà. Đồng môn với nhau phải quan tâm nhau chứ." Thôi Cách Tử nói.
"Thôi sư huynh, huynh thật tốt quá rồi. Mộ Dung Huyền hắn gặp được huynh quan tâm quả là phúc ba đời nhà hắn. Thế nhưng hắn, hắn là cái thá gì mà làm sư huynh đệ đồng môn với chúng ta? Hắn chỉ là một tên tạp dịch mà thôi!!!" Một đệ tử bên cạnh nói.
"Đúng đấy, Thôi sư huynh." "Đúng vậy đúng vậy." "..." Những đệ tử khác cũng nhao nhao đồng ý.
"Tạp dịch sao? Vậy không là chúng ta đồng môn rồi. Vậy thì... cố gắng chẻ hết đống củi này đi nha, tạp dịch!!!" Thôi Cách Tử cười lớn, hai chữ cuối rõ ràng gằn từng chữ, giống như cười nhạo khiến Mộ Dung Huyền biết rõ địa vị bản thân một chút.
Xung quanh đám đệ tử kia cùng hùa theo mà cười. Sau đó bọn chúng theo Thôi Cách Tử nghênh ngang rời đi.
Thu hết mọi thứ ở trong mắt Lý Dật trong lòng lập tức khởi lên một đoàn hỏa. Sát ý cũng bắn ra bốn phía, nồng đậm như sắp ngưng tụ thành thực thể. Cũng may Lý Dật còn một phen lí trí khiến y kịp thời thu lại sát khí của bản thân. Vì vậy nên nam chủ ở xa vẫn chưa phát giác ra được gì.
Lý Dật thu hồi lửa giận, ánh mắt nhìn theo đám Thôi Cách Tử hướng đi, lòng âm thầm thề sau này sẽ khuyến bọn hắn khổ không tả được.
Lý Dật không ra tay bây giờ liền vì để phần cho nam chủ trả thù sau này. Y chờ đợi đến sau khi Thôi Cách Tử bị chặt làm quang côn ném tới Tử Vong sâm lâm mới khiến cho hắn khổ sở.
Không có gì tàn nhẫn hơn muốn chết mà không chết được, sống không bằng chết!
Lý Dật nội tâm dần dần bị hắc ám bao phủ, khiến hệ thống đang treo máy cảm nhận được giật nảy mình một cái vội vàng quay về xem y.
"Lý Dật a, ngươi lại làm cái gì?! Tại sao giá trị hắc ám của ngươi như vậy cao?" Hệ thống đau đầu nói.
"Ta chẳng làm gì cả. Còn giá trị hắc ám cao, có lẽ là ta khởi động sát tâm với Thôi Cách Tử đi." Lý Dật bình tĩnh nói.
"Thôi Cách Tử? A, là một tiểu pháo hôi nha. Ngươi khởi động sát tâm với hắn làm cái gì?" Hệ thống nghi hoặc hỏi.
"Hắn chế nhạo Mộ Dung Huyền." Lý Dật nói.
"Thì sao? Ngươi biết rằng chuyện này cũng đâu phải ngày một ngày hai. Ngươi động sát tâm với hắn có giúp được gì không? Đương nhiên là không a. Hơn nữa Mộ Dung Huyền hắn cũng quá quen rồi. Bây giờ đối với lời nói của bọn chúng cũng vờ làm lơ đi, hắn học được ẩn nhẫn. Mà ngươi... làm một cái lí trí kiên định người mà vì một chuyện như vậy thể hiện ra mặt. Có phải hay không quá xúc động rồi? Nếu đúng vậy thì ta đành phải nhân cơ hội giáo dục lại ngươi, nếu không thì chỉ có giải khế ước một bước. Ta không chấp nhận một kí chú tâm tính không kiên định, lí trí không vững như vậy!" Hệ thống răn dạy một tràng dài. Mỗi câu đều đâm trúng ngực Lý Dật, khiến y cảnh tỉnh.
Lý Dật nhìn lại Mộ Dung Huyền, quả thật hắn từ nãy đến giờ vẫn yên tĩnh bổ củi, mặt không một tia cảm xúc. Thế nhưng Lý Dật tinh tế nhận được hắn bổ củi có chút dùng quá sức, con ngươi của hắn cũng tràn đây cảm xúc.
Nhìn Mộ Dung Huyền như vậy, Lý Dật trong lòng không khỏi cảm thán. Quả nhiên người tài giỏi từ nhỏ đã có tố chất rồi. Không như bản thân, cảm xúc dễ dàng thể hiện ra. Quả nhiên y vẫn là kém xa nam chủ a.
"Xem ngươi như vậy là đã cảnh tỉnh rồi đi, thế như ta thân ái kí chủ, giáo dục khóa vẫn phải tiến hành!" Hệ thống giọng nói có vẻ vui sướng cười trên nỗi đau người khác. Mặc dù không không biết tại sao nó lại cười trên nỗi đau người khác.
"Hảo hảo, vậy đợi đến khi nào rảnh đi. Hơn nữa, hệ thống, ngươi không phải nói muốn treo máy đi làm gì sao? Sao bây giờ ngươi lại ở đây?" Lý Dật hỏi.
"Hừ, còn không phải tại ngươi chỉ số hắc ám gia tăng đánh giật mình khiến ta phải vội đi tìm ngươi sao?" Hệ thống phẫn nộ nói.
"Hảo hảo, là lỗi tại ta. Ngươi bây giờ đi làm gì thì làm đi." Lý Dật hòa giải nói.
"Hừ." Hệ thống để lại một tiếng hừ đầy ngạo kều rồi đi.
Lý Dật nhìn nam chủ chăm chỉ bổ củi âm thầm quyết định chờ đến đêm gửi đến cho hắn một số thuốc dưỡng thương đi, ân gửi cho hắn ít bánh bao nữa. Cái này chắc cũng không làm ảnh hưởng tới cốt truyện đâu ha?
Thế là vào buổi tối, khi mặt trăng đã lên cao. Mộ Dung Huyền mạc danh nhận được hai cái bánh bao và một lọ dược chữa thương.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Haha, tay hôm nay lại nổi lên đây, kinh hỉ hay không kinh hỉ? Lại nói 《Thanh mị hồ》 các ngươi nghe thấy hảo? Ta nghĩ là hảo đi. Dù sao ta nghe đến mặt đỏ tai hồng, bụm mặt trong gối cơ mà.
Lần sau không biết lồng bài gì vào đậy? 《Tô Mạc Già》 khá là hay, vậy tiếp theo là bài này đi.
Còn nữa, đại gia thấy ảnh đại diện mới của ta thế nào? Kia là con mèo cái nhà ta đó, đẻ mất đợt con luôn. Còn người ôm là anh ta a. Aiz, mất lần thử bẻ cong anh trai bất thành, ổng thẳng quá rồi.
Hảo, chương mới đã đăng, đại gia tối an (⺣◡⺣)♡