Lý Dật không biết nói sao nữa. Bản thân trông chờ gì cơ chứ. Kẻ tích chữ như vàng này chịu mở miệng ra nói một câu cũng đã đủ tôn trọng rồi. Thôi, cũng không cần tính toán chuyện này. Dù sao thì y cũng định nói hết ra cho nhóm nam chủ mà.
"Ngươi nhìn ra." Lý Dật mặt ngoài bình tĩnh nói. Bởi vậy mới ý thế bắt nạt hắn. Đây là nội tâm.
Mộ Dung Huyền mặt vẫn thờ ơ, không nói một tiếng. Đường Cát đã dừng tranh chấp với trẻ con. Tiếu Dương vẫn mình ta một thế giới. Ngược lại thì Vân Nhạn vẫn vừa tiện tay trảo Đường Cát vừa hóng diễn biến. Thấy Lý Dật nói xong liền tò mò hỏi.
"Nhìn ra cái gì?"
Đường Cát dính một vuốt liền lập tức bỏ qua mọi lý lẽ trước đó, bắt đầu một trận ấu trĩ phản công. Do Đường Cát bắt đầu chống trả, Vân Nhạn lại bận rộn lên. Nàng liền thu tâm lại, chuyên chú đập tên đáng ghét kia.
Cục diện xoay chuyển, giờ 'thế trận' là một đối một, thế cân bằng. Bởi vì một của đối phương quá đáng sợ. Hệ thống yên lặng tự nhủ.
Giằng co một chút, Lý Dật từ bỏ, y yên lặng thời dài nói.
"Các vị là người tu luyện, đặt chân đến nơi đây hẳn cũng đã phát hiện nơi này khác thường. Hạch tâm của sự khác thường ấy nằm ngay dưới chân chúng ta. Ta nghĩ vị đạo hữu này ắt hẳn cũng đoán được rồi đúng không?" Lý Dật ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Mộ Dung Huyền.
Mộ Dung Huyền thờ ơ nhìn lại, mặt không một gợn sóng. Bất lực với nam chủ, y nói tiếp.
"Chính cái nguyên nhân không rõ ấy khiến Sương thành độc lập với ngoại giới và cái khác biệt ở đây chính là sương mù. Sương mù ở đây có tính che phủ rất cao, ngay cả tu sĩ độ kiếp kì cũng phải dè chừng sáu phần. Bởi vì tính che phủ cao, vậy nên vào ngày nhiều sương, không ai có thể nhìn thấy xung quang. Đến cả nhìn bản thân cũng khó chứ huống chi là bước ra đường. Bởi vì từ xưa đã khác biệt so với ngoại giới, vậy nên lịch ở Sương thành tính bằng chu kì sương lên chứ không tính bằng thời tiết. Về sau do triều đình cử người tới câu thông nên tòa thành độc lập này mới bắt đầu dung nhập với thới giới bên ngoài. Việc đổi cách gọi thời gian là một ví dụ. Tuy đổi cách gọi nhưng họ vẫn tính theo chu kì sương mù. Vậy nên mới có cái để nói, thiên hạ Xử Thử, độc ta Đông Chí."
"Nó che phủ những gì?" Mộ Dung Huyền khoanh tay hỏi.
"Không phải che dấu tầm nhìn sao?" Vân Nhạn không có hình tượng ngồi xổm bên đường hỏi. Cách đó không xa Đường Cát tay ôm má, mặt tê tái đứng cách nàng một khoảng cách. Xem ra cuộc chiến đã kết thúc với chiến thắng thuộc về tay đấm Vân Nhạn.
Lý Dật ôn nhu cười nhìn Vân Nhạn, đang định nói tiếp mà đã có âm thanh khác vang lên.
"Rất quái lạ. Cả tòa thành này rất quái lạ." Lên tiếng là Tiếu Dương, người đã rúc trong chăn suốt chặng đường. Chẳng biết hắn đã tỉnh lại từ bao giờ. Tuy nhiên, dù có tỉnh thì vẫn không thoát ra khỏi chiếc chăn, có nói cũng chỉ ló cái mặt ra thôi. Gương mặt tuấn mĩ khẽ cau mày. Khiến Lý Dật cảm thấy rất đáng yêu. Chắc cũng chỉ có y cảm thấy thế.
"Ca, huynh tỉnh rồi nha!" Vân Nhạn lập tức giang hai tay chạy lại ôm chặt Tiếu Dương. Hắn cũng mở kết giới cho nàng tiến vào. Ngay lập tức, Vân Nhạn hai tay ôm chặt hắn, đầu dụi qua dụi lại, nàng kích động nói. "Huynh mới ngủ dậy đáng yêu quá trời đất luôn!"
À, giờ thêm Vân Nhạn. Chắc cũng chỉ hai người nhà này mang kính lự mới thấy bộ dáng hiện giờ của Tiếu Dương đáng yêu. Thử nghĩ mà xem, chăn đệm nổi bồng bềnh đã quái dị rồi, lại có người nằm trên đó ngủ nữa. Giờ lại bày bộ dáng chăn trùm cả người, lộ ra cái mặt. Dù mặt có tuấn mĩ thì vẫn trông giống con lật đật nha. Quả nhiên sống cùng nhau lâu sẽ giống nhau.
Quay lại thì Tiếu Dương cũng không kinh ngạc với hành động cùa Vân Nhạn. Dù sao cũng thói quen rồi. Tập tính của loài hổ hắn hiểu.
Nhưng Đường Cát tỏ vẻ hắn không hiểu, còn muốn trào phúng.
"Chà, Tiếu thiếu gia của chúng ta chịu dậy rồi nha. Vân Nhạn, nhóc cũng đừng siết chặt Tiếu thiếu gia như vậy, cẩn thận thiếu gia bảo bối nhà người ngạt thở đấy hahaha."
"Ngươi nói cái gì hả tên to kia? Một tay chưa đủ ngươi thôi nói à. Ca, huynh đợi muội, để muội xử hắn." Nói rồi vút cái, nàng đã chạy lại cùng Đường Cát đấu khẩu lên. Cả hai người này không ai để ý lời Tiếu Dương nói cả.
Nhìn thấy cảnh này Lý Dật không khỏi đồng tình nhìn nam chủ. Ngươi khổ cực rồi, mang đội thế này thảo nào mặt không cảm xúc. Lại nghĩ đến cảnh tượng sau đó bốn người bọn họ với nữ chủ truy tìm manh mối, phá giải từng vụ mê án, đóng góp lớn trong cuộc chiến nhân ma ở đỉnh Lộc Nam. Mộ Dung Huyền đúng là gánh đội còng cả lưng.
Bị Lý Dật đưa cho ánh mắt thương hại cùng tiếng những người khác xì xèo và những ánh mắt khác thường vây quanh Mộ Dung Huyền cũng không hề có bất cứ biểu cảm gì. Hắn lạnh lùng nói.
"Chuyển nơi khác nói tiếp."
Uy nghiêm của người dẫn đội lộ ra, Tiếu Dương điều khiển chăn của mình di chuyển lên cao tỏ ý sẵn sàng. Ngay cả hai người đang đấu khẩu cũng phải ngừng chuẩn bị theo sau.
Mộ Dung Huyền cau mày nhìn vẫn cứ tỉnh bơ ngồi cạnh sạp hàng Lý Dật. Nhận thấy ánh mắt của nam chủ thì y liền quay lại cười cười, tay phải chỉ quầy hàng, tỏ ý là còn bày quầy nên không đi được.
Mộ Dung Huyền lạnh lùng hỏi.
"Ngươi muốn ra sao mới chịu đi cùng?"
" viên thượng phẩm linh thạch, không trả giá."
Mộ Dung Huyền: "..."
Lý Dật: ^_^
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Hi mọi người. Cuối năm rồi. Chỉ còn mấy tiếng nữa là sang năm mới rồi. Chúc mọi người một năm mới bình an, mạnh khỏe, vui vẻ, tài lộc đến cửa, vận may vào nhà và hạnh phúc bên gia đình, người thân, bạn bè. Vốn tui định viết thêm hai ba chương rồi đăng vào mồng cho mọi người. Nhưng người tính không bằng trời tính, tui ốm rồi, điện thoại cũng rơi cái bộp phát vỡ màn hình, vỡ như mạng nhện... Giờ chưa có tiền thay phải dán băng dính lên nè. Dán để phòng nước bào nó qua khe vỡ rồi hỏng luôn cảm ứng, không có gì dùng ấy :"(. Cuối năm mà xui tận mạng. Thôi, mọi người năm mới an lành nha