Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Văn phòng tầng cao nhất của trụ sở chính Phương Khoa nằm ở Trung tâm khoa học kỹ thuật Thân Thành.
Thư ký gõ cửa bước vào nói: "Tổng giám đốc, người của Khoa học kỹ thuật AP đang kẹt xe trên đường, dự kiến khoảng nữa tiếng nữa sẽ đến nơi."
Phương Lệnh Tây nhìn đồng hồ của mình, giọng điệu tiếc nuối nói: " giờ tôi còn còn cuộc họp, xem ra là bọn họ không đến kịp."
Vẻ mặt thư ký hơi bất đắc dĩ: "Máy bay đến trễ, Khoa học kỹ thuật AP..."
"Máy bay đến trễ không thể là lý do bọn họ đến trễ. Tôi dành ra một tiếng cho bọn họ đã đủ thể hiện sự nhiệt tình của chủ nhà."
Phương Lệnh Tây cắt ngang lời của thư ký: "Đến trước giờ thì dẫn bọn họ đến phòng họp. Đến sau giờ thì đặt vé máy bay cho bọn họ, mời bọn họ về nhà đi. Cứ như vậy, cô ra ngoài đi."
Thư ký nhận được chỉ thị của Phương Lệnh Tây đi ra nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi trở lại phòng thư ký bên ngoài, bấm số nội bộ.
Một giọng nam nôn nóng truyền đến: "Thế nào? Tổng giám đốc nói gì?"
"Tổng giám đốc có cuộc họp lúc giờ. Sau khi kết thúc cuộc họp, ngài ấy phải lên máy bay đến thủ đô lúc giờ. Thật sự không có cách nào châm chước."
"AP là một trong những nhà phát triển phần mềm lớn nhất ở đảo quốc. Lần này rất có thành ý hợp tác, cuộc họp giờ của tông giám đốc là cuộc họp nội bộ công ty sao? Có thể hoãn lại không?"
"Việc này không thể thay đổi. Nếu ngài không có chuyện khác, trước tiên chờ người của Khoa học kỹ thuật AP đến đi."
"Cho dù bọn họ chạy đến thì chỉ nói được mấy phút cho đến giờ. Chuyện này rất quan trọng với công ty, làm phiền cô nói lại với tổng giám đốc."
"Xin lỗi, ý của tổng giám đốc đã rất rõ ràng. Nếu ngài có vấn đề gì có thể tìm giám đốc Trang."
Khi cô cúp máy điện thoại của người đàn ông, một thư ký khác hỏi: "Lại là Vương Lỗi từ bộ phận dự án à? Anh ta là phó giám đốc vừa mới gia nhập công ty năm nay phải không?"
"Đúng vậy! Nếu không cũng sẽ không biết rõ tính tình của ông chủ, rõ ràng nói không được còn ở đây quấy rầy tôi."
Điều nực cười hơn là đối phương nói cái gì "rất quan trọng với công ty". Hiện tại Phương Khoa đã là công ty phát triển mạng và kỹ thuật máy tính số một châu Á. Mà mấy công ty có kỹ thuật độc quyền được cấp bằng sáng chế không bắt kịp hợp tác với Phương Khoa, sử dụng nền tảng của Phương Khoa để quảng bá sản phẩm của bọn họ.
AP quả thật rất nổi tiếng. Nhưng ngay cả thư ký như cô cũng biết rằng Phương Khoa cũng không phải nhất định hợp tác với bọn họ.
Nói việc này là rất quan trọng với công ty, không bằng nói là rất quan trọng với Vương Lỗi này.
Dự án gần đây của hắn nhất định có liên quan chặt chẽ đến AP. Mà hắn lại là người vừa mới gia nhập công ty, rất cần thành tích xinh đẹp để chứng minh thực lực của mình. Cho nên mới khẩn trương như vậy.
Nhưng vận may của hắn thật sự không tốt. Máy bay đến trễ mặc dù hông phải lỗi của ai, nhưng đến trễ chính là đến trễ. Ở chỗ ông chủ Phương Lệnh Tây, ngoại trừ vị kia thì ai nói cũng hiệu quả!
Một thư ký khác vuốt máy tính bảng ghi chú lại: "Sếp có cuộc họp lúc giờ? Ồ, là chuyện kia phải không?"
"Còn có thể là chuyện gì nữa? Đừng nói đến Khoa học kỹ thuật AP, cho dù là những nhà phát triển phần mềm lớn nhất cả đảo quốc đều đến đây thì sếp cũng không có khả năng mặc kệ bên kia."
Hai thư ký cười mập mờ, lại tiếp tục làm việc của mình.
- -- ---
Gần đến giờ, Phương Lệnh Tây mở một phần mềm nào đó trên máy tính bảng.
Đây là phần mềm video trực tiếp mới nhất được phát triển bởi Phương Khoa.
Mặc dù không có mở camer, nhưng Phương Lệnh Tây bắt đầu nói chuyện: "Tôi đến rồi, chuẩn bị bắt đầu đi."
"Hội trưởng đến rồi!"
"Hội trưởng thật đúng giờ!"
"Hội trưởng, buổi tối tốt lành!"
Trong phòng nói chuyện đã có gần trăm người, nhìn thấy tên tài khoản của Phương Lệnh Tây online đều lần lượt chào hỏi y.
Phương Lệnh Tây đưa ra một câu trả lời thống nhất và nhắc nhở mọi người điều chỉnh tai nghe và micro.
Đến đúng giờ, số người trong phòng đã lên tới người.
"Tốt lắm, mọi người đã đến đông đủ." Phương Lệnh Tây mở trang văn bản trên máy tính bảng cá nhân của mình ra: "Hôm nay, cuộc hợp cấp trung và cấp cao của fanclub chúng ta sẽ chủ yếu thảo luận về các hoạt động sắp xếp trong nửa năm cuối năm, còn có ngày mai Chu Y đến thủ đô biểu diễn và tất cả vấn đề liên quan."
Y dừng lại và tiếp tục nói: "Đầu tiên nói đến việc sắp xếp các hoạt động fanclub trong nửa năm cuối năm. Tôi đã xem xét các kế hoạch được gửi bởi các chi nhánh thành phố và nhận thấy rằng có rất nhiều chi nhánh rất tốt... Trong đó kế hoạc của thủ đô, Thân Thành, Trùng Khánh, Vũ Hán, Thẩm Dương, Trường Sa, Nam Kinh, Hàng Châu và Hồng Kông khá sáng tạo. Nó đã được đăng trên các diễn đàn và bài viết. Mọi người có thời gian có thể vào xem, va chạm tư duy dễ dẫn đế động não."
Y gửi một tập tin trên máy tính bảng vào phần mềm: "Chúng tôi đã tổng hợp kế hoạch của các fanclub của từng thành phố và soạn thảo sơ bộ. Hôm nay tôi sẽ cho các bạn xem kết quả trước, sau đó sẽ thảo luận sau. Bởi vì thời gian có hạn, không thể hoàn toàn thảo luận rõ ràng ngày hôm nay. Cho nên để xác định chi tiết, xin các hội trưởng tổ chức một cuộc họp nội bộ sau cuộc họp."
Thời gian rất nhanh đã trôi qua, cuộc họp của bọn họ đã gần đến kết thúc.
Còn là Phương Lệnh Tây kết luận: "Ngày mai sắp xếp hiện trường là như thế này, xi các đơn vị hết sức lưu ý. Vấn đề của concert lần trước không muốn lại xuất hiện nữa, thật sự không xứng với với cái tên fanclub toàn cầu của Chu Y. Đây là điểm dừng chân cuối cùng trong concert toàn quốc của Chu Y trong năm nay, hy vọng có thể có một dấu chấm hoàn mỹ nhất."
Cuối cuộc họp, Phương Lệnh Tây cũng không ở lại. Bởi vì y phải lên máy bay đến thủ đô theo Chu Y diễn tập.
Sau khi Phương Lệnh Tây rời đi, những người trong phòng cũng không có rời theo y mà ở lại trong phòng tiếp tục nói chuyện phiếm.
[Những người từ chi nhánh Thân Thành đều ở đây phải không? Lần này mấy người lại có thể bao máy bay đi qua, thật tuyệt!]
[Ừh, đúng rồi, đi máy bay chiều mai. Chúng tôi đã đặt xong khách sạn, đúng lúc kỳ nghỉ Đoan ngọ, ở bên kia một ngày lại trở về, có thể gặp mặt với các bạn bên chi nhánh thủ đô! Nhưng hội trưởng muốn đi qua trước, không đi chung với chúng tôi.]
[Bây giờ hội trưởng đang đi đến thủ đô, buổi tối là có thể nhìn thấy Chu bảo, thật hâm mộ anh ta!]
[Nghe nói là chuyến bay lúc giờ, giờ có thể đến thủ đô. Khi đó Chu bảo nhất định còn đang diễn tập.]
[Mỗi lần mở họp với hội trưởng, tôi đều cảm thấy mình biến thành nhân viên của Phương Khoa. Thật căng thẳng đó!]
[Thật căng thẳng +! Lúc hội trưởng nói chuyện hoàn toàn không dám chen ngang vào nói.]
[Thật ra có thể đưa ra ý kiến. Lần trước không phải hội trưởng chi nhánh Thân Thành đã cãi nhau với anh ấy sao?]
[Cứu mạng, cầu xin đừng nhắc lại lịch sử đen tối. Lúc đó cãi nhau với hội trưởng, sau này nhớ lại cảm thấy mình thật to gan, cũng may hội trưởng không so đo với tôi.]
[Về chuyện của Chu bảo, bình thường hội trưởng sẽ không so đo với chúng ta. Mọi người đều vì muốn tốt cho Chu bảo, ý kiến khác nhau. Mỗi người phát biểu ý kiến của mình mà thôi.]
[À à đúng rồi, mấy người có nghe nói gì không? Bộ phim mới của Lục Dương sắp công chiếu, có lẽ đã bắt đầu tuyên truyền. Chu bảo cũng tham gia tuyên truyền phải không?]
[Chắc chắn rồi, Chu bảo của chúng ta hát ca khúc chủ đề mà!]
[Đã lâu không thấy được Chu Lục đứng chung. Dường như đã có mấy đời nha!]
[Thứ bảy đã trôi qua thật nhiều năm, trong hội có lẽ đã không còn đảng Thứ bảy.]
[Ai nói không có đảng Thứ bảy? Thứ bảy vẫn là nốt chu sa trong lòng tôi, ánh trăng sáng trước cửa sổ!]
[Trời ơi, cô cũng dám ở trong phòng hội trưởng nói mình là đảng Thứ bảy. Cô xong đời rồi!]
[/(ㄒoㄒ)/ hội trưởng đang lên máy bay rồi, có lẽ sẽ không nhìn thấy!]
[Anh ấy tuyệt đối sẽ lật lại xem lịch sử trò chuyện. Anh ấy thích nhất lật lịch sử trò chuyện của chúng ta!]
[Thật ác! Thứ bảy là cái quái gì, đời tôi là Tây Chu! Cờ Tây Chu sẽ không rơi!]
[Chao ôi, vừa rồi ai mới nói Thứ bảy là nốt chu sa trong lòng mình, ánh trăng sáng trước cửa sổ chứ?]
[Cầu xin chị gái bỏ qua, cục cưng sai rồi!]
Trên thực tế, Phương Lệnh Tây đúng là lên xe xem các cô nói chuyện phiếm.
Thứ bảy gì đó hai năm trước có lẽ thật sự làm cho y không thoải mái... Bây giờ nó hoàn toàn không phải là một mối đe dọa!
Y bấm số điện thoại của trợ lý Chu Y, đối phương rất nhanh bắt máy: "Phương tổng, Chu Y đang nghỉ ngơi, có cần tôi kêu cậu ấy nghe điện thoại không?"
Phương Lệnh Tây vốn dĩ nghĩ Chu Y có thể đang diễn tập nên mới gọi cho trợ lý. Hiện tại nghe được cậu vừa mới nghỉ ngơi, đương nhiên muốn trực tiếp nói chuyện với chính chủ: "Ừh, cậu giao cho cậu ấy đi."
Giọng nói của Chu Y nhanh chóng vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Alô? Anh à!"
"Em đang nghỉ ngơi hả?" Khi Phương Lệnh Tây nói chuyện với Chu Y, trong giọng nói chỉ còn lại sự dịu dàng.
"Dạ! A Dương đến thủ đô tuyên truyền, đến sân vận động xem em tập. Em vừa rồi đang nói chuyện với cậu ta!"
Phương Lệnh Tây: "..."
Y ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Tại sao trước đó không nghe em nói qua?"
Mấu chốt là tại sao không có nghe tên Tông Chính Hải kia nói qua. Nếu không trước đó y cũng không chờ một tiếng, trực tiếp mở cuộc họp fanclub lúc giờ. Sau đó có thể ngăn cản hai người bọn họ ở chung một chỗ!!!
"Trước đó A Dương cũng không xác định hành trình có được sắp xếp hay không, không nghĩ đến bọn họ tuyên truyền đến buổi chiều thì kết thúc. A Dương có thể ăn khuya với chúng ta..."
"Vậy... vậy rất tốt, hai người chờ anh đến."
"Dạ dạ, bọn em chờ anh! Chú ý an toàn!"
Phương Lệnh Tây cúp điện thoại, ước gì có thể lập tức chạy đến thủ đô.
Chu Y diễn tập cho đến rạng sáng, Lục Dương đã bị Phương Lệnh Tây hợp tác từ xa với Tông Chính Hải ở Thân Thành khuyên trở về.
Trở lại phòng, Phương Lệnh Tây tự mình hầu hạ cậu rửa mặt. Sau đó hai người cùng nhau nằm trong chăn nói chuyện.
"Em diễn tập đến trễ như vậy cũng không thể để cho Lục Dương đợi lâu như vậy. Chờ em kết thúc buổi biểu diễn lại hẹn nhau ăn cơm thì thích hợp hơn." Phương Lệnh Tây ôm Chu Y an ủi nói.
"Anh nói đúng... Em nhìn thấy A Dương thật sự rất vui vẻ nên quên những chuyện khác."
Khóe miệng của Phương Lệnh Tây hơi run rẩy, hôn đầu và trán của cậu: "Nhanh ngủ đi, ngày mai muốn phải dậy sớm tiếp tục tập luyện. Buổi tối không nghỉ ngơi tốt thì ngày mai không có tinh thần."
"Dạ." Chu Y rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm trong vòng tay của Phương Lệnh Tây cảm thấy rất an toàn, rất nhanh đã ngủ say.
Phương Lệnh Tây nhìn gương mặt yên lặng đang ngủ say của cậu. Cuối cùng vứt bỏ những chuyện bên cạnh ra sau đầu. Cho dù có nhìn Chu Y cả đêm không làm gì thì y cũng sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trung tâm sinh thái thể thao Nhạc Thị, trước đây là sân vận động Ngũ Khỏa Tùng. Điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến lưu diễn toàn quốc của Chu Y đã kết thúc thành công ở đây.
Dưới sự chứng kiến của mười tám ngàn fan, Chu Y đã hoàn thành chuyến lưu diễn toàn quốc lần thứ tư trong sự nghiệp ca sĩ của mình.
Rất nhiều fan yêu mến y trong nhiều năm đã khóc ngay tại chỗ. Bọn họ tự hào về sự trưởng thành và lột xác của Chu Y trong suốt chặng đường trưởng thành.
Từ một ca sĩ tân binh ban đầu còn đầu quân cho Trúc Tinh, trải qua đóng băng và hủy hợp đồng. Cuối cùng tìm đến Bá Nhạc thật sự, ký hợp đồng với truyền thông Bác Á. Trong suốt chặng đường đi cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn và thử thách.
Rất nhiều fan cũng đồng hành làm bạn với y trải qua những năm tháng đẹp nhất, mối lương duyên bên nhau suốt chặng đường thanh xuân bởi vì thế mà cả đời không thể nào quên.
Đặt niềm đam mê lớn nhất, những cảm xúc và kỷ niệm đẹp nhất của mình vào một thần tượng đáng yêu và tài năng... Đoạn thời gian này, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào nghĩ đến đều làm cho người ta mỉm cười.
Đương nhiên, Chu Y vẫn chưa già, bọn họ cũng không già. Cho nên đoạn thời gian vui vẻ này còn sẽ tiếp tục. Sau khi khóc sẽ là nụ cười.
Tiệc ăn mừng sau buổi biểu diễn được tổ chức trực tiếp ở thủ đô. Phương Lệnh Tây với tư cách là hội trưởng fanclub toàn cầu của Chu Y và là đại diện người nhà, đương cũng có mặt.
Sau nhiều năm không ngừng cố gắng. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được công khai. Nhưng bây giờ vô luận là người đại diện của Bác Á là Liêu Tuyết Đình, trợ lý bên cạnh Chu Y, fan ruột hay là giới truyền thông cũng đều đã cam chịu Phương Lệnh Tây nhất định sẽ đứng ở bên cạnh Chu Y.
Điều này làm cho Phương Lệnh Tây khác tự hào.
Nhưng bởi vì Chu Y còn hơi ngượng ngùng, nên y sẽ không bao giờ thản nhiên ôm hôn nơi công cộng làm cho Chu Y không được tự nhiên.
Mỗi lần ngoan ngoãn giữ khoảng cách ở nơi công cộng