Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Hắc Bối phát hiện chủ nhân yếu quý Lục Dương của mình và một chủ nhân khác có vẻ hơi khó chịu.
Lục Dương còn ôm nó vào lòng, cố ý lớn tiếng "dạy dỗ": "Hắc Hắc, em ngoan nhất. Mấy ngày nữa có bạn nhỏ đến nhà ở mấy ngày, em cũng không thể lòng dạ hẹp hòi giống người nào đó nha! Nhất định phải nhiệt tình hiếu khách, biết không?"
Khi đó Hắc Bối còn không biết có kẻ thứ ba "ngênh ngang vào nhà", phá hư gia đình tốt đẹp hài hòa của nó!
Mọi chuyện xảy ra vào một ngày tháng . Bởi vì trong nhà có máy lạnh, mặc dù khoác "thảm lông" nhưng Hắc Bối cũng không cảm thấy quá nóng.
Buổi tối, khi Lục Dương về đến nhà, Hắc Bối lập tức chạy qua chào đón, nhìn thấy một người đàn ông cao to đứng bên cạnh cậu. Nhưng không phải một nam chủ nhân khác của mình.
"Anh Cánh Xuyên, mời vào!" Lục Dương nhìn thấy Hắc Bối đến lập tức giới thiệu: "Anh Cánh Xuyên, đây là Hắc Bối."
Đàm Cánh Xuyên nhìn chú chó đang nổi tiếng ở trên mạng lộ ra nụ cười có thể làm cho hàng ngàn cô gái hét chói tai: "Thật đáng yêu."
Hắc Bối liếc mắt nhìn Đàm Cánh Xuyên: bảo bảo đáng yêu còn cần anh nói sao? Cười đến quyến rũ như vậy, vừa thấy thì biết là người không đứng đắn!
Nhưng không đợi nó tiếp tục quan sát người đến đã bị chiếc vali to bên cạnh Đàm Cánh Xuyên thu hút.
Lục Dương rất vui vẻ cầm lồng hàng không vẫn chuyển thú cưng trên chiếc vali nói với Hắc Bối: "Hắc Hắc nhanh đến đây! Đây là vị khách nhỏ của chúng ta, hai tuần này sẽ ở trong nhà, chào hỏi với nó đi!"
Hắc Bối bất ngờ không kịp phòng đã đối mặt với "kẻ thứ ba" trong lồng hàng không vận chuyển thú cưng, sợ tới mức lập tức lui về phía sau hai bước.
- Đây là cái quái gì?
"Đây là Xuyên Xuyên. Đó là một con Corgi ba màu giống như em." Lục Dương không có lập tức mở lồng thú ra, sợ cục cưng trong lòng đến hoàn cảnh xa lạ sẽ sợ hãi. Nhưng vẫn giới thiệu với Hắc Bối.
Hắc Bối cũng mặc kệ kẻ thứ ba này là ba màu hay bốn màu, bắt đầu sủa về phía lồng thú.
Nhưng nó còn chưa sủa được hai tiếng thì ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc: "Hắc Hắc, đừng sủa, đừng không lễ phép như vậy."
Lục Dương và Đàm Cánh Xuyên nghe vậy lập tức quay đầu, nhìn thấy Tông Chính Hải đứng ở ngoài cửa. Dường như chỉ về trễ hơn bọn họ một chút.
Nhìn thấy Tông Chính Hải, Lục Dương hơi ngạc nhiên: "Sao anh đã trở về rồi?" Không phải nói muốn đi công tác, nhắm mắt làm ngơ sao?
Tông Chính Hải nhìn Đàm Cánh Xuyên nói: "Cậu Đàm đến nhà làm khách, anh nhất định phải tiếp đón cậu ta."
Đàm Cánh Xuyên nghe ra đối phương nói hai chữ "làm khách" đặc biệt nặng, lại mỉm cười nói: "Quấy rầy Hải tổng và Dương Dương."
Hắc Bối sâu sắc phát hiện một nam chủ nhân khác đối với người đến cũng không thích, lập tức thấy mình tìm được đồng minh, nhanh chóng chạy đến bên chân Tông Chính Hải, cùng hắn hình thành mặt trận thống nhất kiên quyết chống lại kẻ thứ ba!
Nhưng Tông Chính Hải không có như nó kỳ vọng lập tức đuổi bọn họ đi ra, mà là đón bọn họ vào cửa ngồi trong phòng khách.
"Nếu không phải Xuyên Xuyên quá nhỏ thì anh đã đưa nó đến nhà ba mẹ anh rồi. Mấy ngày sắp tới làm phiền em..."
"Anh Cánh Xuyên cứ yên tâm đi, em thường xuyên tiêm vacxin phòng bệnh và diệt ve chó bọ chét cho Hắc Hắc, trong nhà rất sạch sẽ. Hơn nữa hai tuần nay em ở nhà, nhất định chăm sóc tốt cho Xuyên Xuyên."
- -- ---
Đàm Cánh Xuyên vội vàng ra nước ngoài nên đưa Xuyên Xuyên đến Đế Cảnh Quận, cơm chiều cũng chưa kịp ăn đã rời đi.
Sau khi hắn đi, trong biệt thự rất im lặng. Bình thường Hắc Bối không có việc gì thì gầm gừ hai tiếng lại chặt chẽ chú ý đến động tĩnh trong lồng thú hàng không kia. Nhưng cũng không sủa.
Lục Dương vui vẻ nhìn bé Corgi bên trong, cũng không giận dỗi với Tông Chính Hải: "Anh nhìn xem Xuyên Xuyên có phải rất giống Hắc Hắc khi còn