Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Oa, Tích Tích... Ách...
Tiêu Quân Nhã bù lu bù loa đem bản mặt u uất đáng thương đi vào, chưa kịp oà khóc kể việc con chó yêu quý đã lên thiên đường, lúc nãy cô đã chôn và lập bia mộ cho nó rồi thì đã bị tình cảnh trong phòng làm nín bặt. Hai mắt còn vương nước của cô nàng liếc qua liếc lại giữa Vương Thần Phong và Cố Trì, đáy mắt lóe lên vẻ gian manh nhìn không khí đang giương cung bạt kiếm đầy căng thẳng rồi chiếu thẳng vào Hạ Tích Tích
Hạ Tích Tích: "..." Nhìn cô như vậy làm gì? Không phải đang bổ não một câu chuyện máu chó nào đó nữa chứ?!
Cô thở dài mệt mỏi, duỗi tay về phía Tiêu Quân Nhã
- Quân Nhã, đưa tớ rời khỏi đây!
Trước ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của Tiêu Quân Nhã, Cố Trì và Vương Thần Phong đồng thời nhìn cô lên tiếng ngăn cản
- Không được!
- Không thể!
Cố Trì túm lấy cánh tay đang duỗi ra của cô, nhíu mày nghiêm giọng
- Em chưa khỏe hẳn!
Vương Thần Phong mặc dù khó chịu nhìn tay của Cố Trì đang cầm tay của Hạ Tích Tích nhưng vẫn giống ý kiến Cố Trì
- Tích Tích, em còn chưa khỏe hẳn đâu, không nên cậy mạnh!
Hạ Tích Tích cười khẽ, hất cánh tay của Cố Trì ra, cô đưa lên một ngón trỏ, châm chọc lên tiếng
- Thứ nhất, các người không có quyền quản tôi, sức khỏe của tôi, tôi tự biết giữ!
Cô đưa ngón tay thứ hai, tiếp tục nói
- Thứ hai, Vương học trưởng, hình như chúng ta không thân quen đến mức gọi tên thân mật như vậy, vẫn là thỉnh học trưởng đổi cách xưng hô đi!
Cố Trì bất đắc dĩ nhìn cô nhưng vẫn im lặng không lên tiếng
Vương Thần Phong sa sầm mặt, đôi mắt hiện lên sự bi thương, siết chặt nắm tay, cúi đầu không nói.
Thấy hai người im lặng, cô bỏ tay xuống một cách mệt mỏi, đưa tay day day trán, yếu ớt gọi
- Quân Nhã...
Tiêu Quân Nhã chạy tới dìu cô đứng lên, rất nghe lời mà đưa cô đi trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của hai vị đại nhân. Đột nhiên Tiêu Quân Nhã cảm thấy cô rất dũng cảm, gan lại rất to...
_____________________________
- Thưa phu nhân, Cố gia gửi thiệp mời ạ!
Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trầm xuống khi nghe nhắc đến Cố gia, bà kìm nén phẫn nộ, hỏi
- Thiệp gì?
Người hầu cung kính cúi đầu trả lời
- Là thiệp mời dự lễ đính hôn của Cố thiếu gia ạ.
Người phụ nữ buồn bực phất tay cho người hầu lui xuống, bà xoay người đi vào nhà. Trong phòng khách, trên ghế so fa, một thiếu nữ có dung mạo đáng yêu đang ngồi nghịch một cái Ipad, thiếu nữ thoáng nhìn qua người phụ nữ, thấy bà tâm trạng không vui, vì thế mở miệng hỏi
- Mẹ, có việc gì thế, ai lại chọc mẹ không vui rồi?
Mẹ Hạ thấy Hạ Tích Tích hỏi tới thì thu lại thần sắc tức giận, mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt bà vẫn giữ được nét trẻ trung, xinh đẹp của thiếu nữ đôi mươi mặc dù bà thực sự đã hơn ba mươi tuổi, bà đi tới ngồi xuống ghế, yêu thương vuốt tóc Hạ Tích Tích, ngữ khí nhẹ nhàng
- Là của Cố gia, nghe nói là tiệc đính hôn của Cố thiếu gia!
Hạ Tích Tích bỏ cái Ipad sang một bên, khuôn mặt nhỏ bé hiện lên sự tò mò, dò hỏi mẹ Hạ
- Cố gia ạ? Thế chúng ta có đi hay không?
Giống như nhớ tới cái gì, đáy mắt mẹ Hạ lóe lên vẻ đau thương nhìn con gái, thấy cô đơn thuần, mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn lại đây mong chờ câu trả lời của mình, mẹ Hạ liền cười cười sờ đầu cô nhưng ngữ khí có vẻ ngưng trọng
- Cố gia thế lực càng ngày càng bành trướng đáng sợ, Hạ gia ta dù không thích nhưng cũng không thể không đi, không chỉ Hạ gia, mấy gia tộc từng bị Cố gia chà đạp khác cũng phải nuốt xuống sự căm tức mà tới đó, nếu không hậu quả thực sự khó lường!
Hạ Tích Tích ngây thơ nghiêng đầu, khó tin hỏi
- Cố gia lợi hại thế ạ?
Mẹ Hạ khó khăn gật đầu, sau lại túm lấy cánh tay Hạ Tích Tích khiến cô giật mình, mẹ Hạ nặng nề nói từng chữ
- Tích Tích, con gái ngoan, hứa với mẹ, đừng bao giờ chọc vào Cố gia có được không? Dù tương lai ra sao, con nhất định phải bình an mà sống, phải vui vẻ mà sống cuộc sống mình muốn, đừng bận tâm về quá khứ nữa, có được không?
Nghe mẹ Hạ kích động nói, Hạ Tích Tích cười rộ lên, cô cong mắt ôm chầm lấy mẹ Hạ, vui vẻ nói
- Mẹ làm sao vậy? Đang yên lành con chọc vào Cố gia làm gì chứ? Mẹ yên tâm, con sẽ sống hạnh phúc với mẹ đến cuối đời mà!
Cô buông mẹ Hạ ra, thấy bà vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, cô liền lập tức đứng lên tránh cho mẹ Hạ lại một hồi tràng giang đại hải, cô giả vờ ngáp một cái rồi nói
- Con về phòng đây ạ!
Mẹ Hạ định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới Hạ Tích Tích sức khỏe còn yếu, nếu không trường học sẽ không cho về nhà nghỉ dưỡng thế này, bà gật đầu
- Được, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng chơi điện tử nữa, không tốt cho sức khỏe của con, ngủ sớm đi!
Tiếng Hạ Tích Tích vọng xuống
- Vâng!
Ở một nơi mẹ Hạ không thấy, ánh mắt Hạ Tích Tích tối xuống, cô cong môi cười lạnh, gương mặt còn đâu giống một tiểu cô nương đơn thuần ngoan ngoãn như lúc nãy. Cô xâu chuỗi các tình tiết lại một lượt, vặn tay nắm cửa bước vào phòng, cô đóng sập cửa, dựa lưng vào đó, gương mặt phủ một màu băng giá, đến nụ cười mỉm cũng trở nên âm trầm mang một chút hưng phấn đáng sợ
Chân tướng năm đó quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ mới chỉ bốn tuổi, chính nó là lí do khiến nguyên chủ mất hết ký ức. Chỉ cần khôi phục phần ký ức này, nhiệm vụ phụ sẽ hoàn thành!