Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tích Tích mở bừng mắt ngồi bật dậy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập cứ như vừa bị thú dữ đuổi, sắc mặt hơi tái đi. Hạ Tích Tích đưa tay đỡ trán, nhấc mi quan sát
Đây là bệnh viện!
Ý nghĩ vừa xuất hiện thì Hạ Tích Tích đột nhiên nghe tiếng hừ nhẹ, ngạc nhiên nhìn xuống thì đúng là Cố Trì. Hắn ngồi trên ghế, cúi người tựa đầu vào trên chỗ giường trống mà ngủ, có lẽ hắn đã thức đêm rất mệt mỏi bởi Hạ Tích Tích nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt hắn, khuôn mặt khi ngủ cũng không thoải mái, mày nhíu lại thật sâu, đặc biệt là tay hắn nắm chặt tay cô không một chút thả lỏng buông lơi. Hạ Tích Tích đưa tay còn lại định xoa lên đôi mắt đang nhắm chặt kia nhưng đột nhiên cô khựng lại, tay ôm lấy đầu, khuôn mặt đầy sự thống khổ, động tĩnh đó đánh thức Cố Trì, hắn mở đôi mắt sắc bén như chim ưng, không có một chút gì gọi là sắc thái của người mới ngủ dậy, tỉnh táo đến mức giống như hắn chưa từng ngủ vậy. Thấy Hạ Tích Tích hai tay thống khổ ôm đầu, run rẩy đau đớn, Cố Trì mới thu lại hàn băng trong mắt thay vào đó là thần sắc lo lắng, lập tức hoảng sợ ngồi thẳng dậy, lớn tiếng gọi bác sĩ rồi quay lại nhìn cô, hai tay chế trụ hai tay của cô không cho cô cào loạn trên đầu, thấy cô vừa hét vừa giãy dụa, thần sắc ngày càng khổ sở, thần kinh hắn căng chặt, đau lòng ôm lấy cô, nhẹ vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng
- Không sao rồi, không sao rồi, anh ở đây, không ai có thể làm hại em!
Thấy Hạ Tích Tích bắt đầu bình tĩnh lại, Cố Trì mới thở nhẹ ra một hơi, từ từ buông cô ra, sắc mặt cô không được tốt, hơi tái đi khiến hắn đau đớn, đưa tay áp lên mặt cô, nhìn vào mắt cô giống như muốn nói anh sẽ luôn bên cạnh cô.
Những kẻ làm tổn thương cô, một người cũng không thoát!
Hắn nghĩ tới việc cô bị bắt đi, suýt nữa đã chết dưới súng của đối phương thì sắc mặt trầm xuống, đáy mắt hiện lên sát khí, vừa hận mình vô dụng bất lực, vừa hận những kẻ gan to dám động vào cô ngay dưới mí mắt hắn. Các bác sĩ nhanh chóng chạy vào chẩn bệnh cho cô, sau một lúc bị tra tấn bởi ánh mắt âm trầm của Cố Trì, các bác sĩ mới thở phào từ tốn nói
- Hạ tiểu thư không có vấn đề gì, chỉ là bị kinh sợ nên ngất đi, không có nguy hiểm hay bị thương gì cả!
Cố Trì gật đầu cho bác sĩ rời đi, đưa tay dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, nhưng bất ngờ Hạ Tích Tích đưa tay chụp cổ tay hắn, ánh mắt vô hồn mở to giống như không muốn tin điều gì đó, gặng hỏi
- Tôi bị bắn, rõ ràng tôi đã bị bắn, tại sao lại không sao? Tại sao?
Thấy Hạ Tích Tích kích động chất vấn, Cố Trì hơi cụp mi mắt, ngữ khí bình tĩnh trả lời
- Lúc đó, thay em chắn đạn là chó con của em!
Môi Hạ Tích Tích run run, cô lắc đầu, liên tục nói
- Không phải, không phải, sao A Li có thể chết? Nó rõ ràng chỉ là một chú chó con, nó vô tội, vô tội! Anh nói dối, A Li còn sống, anh rõ ràng nói dối!
Thấy cô lại bắt đầu mất bình tĩnh gào lên, hai tay giữ chặt tai, liên tục lắc đầu, Cố Trì túm chặt tay cô kìm lại, dù biết cô sẽ khó chấp nhận nhưng hắn lại không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy khiến cho hắn đau lòng
- Nó chết rồi!
Hắn lặp lại lần nữa khiến Hạ Tích Tích gào khóc càng điên cuồng, cô giãy dụa muốn tránh thoát ra khỏi Cố Trì nhưng lại không thể, cô hét lên căm phẫn
- Tại anh, là tại anh, chính anh đã giết A Li! Anh trả lại nó cho tôi, anh trả A Li cho tôi!
Cố Trì mím môi không đáp, từ từ thả tay cô ra, nhẹ lau đi giọt nước mắt đang rơi trên gò má cô. Cho dù là biết cô chỉ đang diễn nhưng khi nước mắt nóng bỏng thực sự chạm vào đầu ngón tay khiến Cố Trì ngực như bị dao cắt, đau tận tâm can. Anh nhẹ giọng dỗ cô
- Ngoan, anh tặng em một con khác tốt hơn có được không?
Hạ Tích Tích hất mạnh tay hắn ra, cô gào lên
- Nó là bạn tôi, không phải thứ có thể thay thế, nói tặng là tặng! Anh cút đi, cút đi!
Cố Trì muốn đến gần ôm cô vào lòng để cô có thể bình ổn hơn thì Hạ Tích Tích lại càng ra sức tránh đi, lùi sang một bên. Mắt thấy cô sắp rơi khỏi giường, hắn đành khựng lại.
Đang lúc bầu không khí bị đè ép nặng nề, ngoài cửa lại vang tiếng ồn ào
- Vương thiếu, tôi cầu ngài mà, mau quay trở lại giường bệnh nghỉ ngơi đi!
- Phải đó Vương thiếu, ngài mới tỉnh sau một thời gian hôn mê dài, giờ lại cố chấp đi đâu chứ? Ngài cần gì cứ nói với chúng tôi, nếu để Vương tổng biết ngài thế này, chắc chắn sẽ đuổi việc chúng tôi mất!
- Vương thiếu...
- Vương thiếu...
Cửa phòng bật mở, Vương Thần Phong mặc bộ đồ bệnh nhân, đi chân trần, mồ hôi nhễ nhại thở hồng hộc, sắc mặt còn tái nhợt, ánh mắt hắn dán chặt vào Hạ Tích Tích. Hắn vui mừng cười lên, đi tới gần định ôm lấy cô để thỏa nỗi nhớ mong. Hắn cứ tưởng chính mình sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô nữa, không ngờ lại có thể may mắn như thế, hắn không những không chết sau khi trúng viên đạn kia mà còn có thể trở về thân xác cũ. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đi tìm cô, mặc kệ cô không biết rằng hắn là A Li của cô, mặc cho cô không biết những ký ức tươi đẹp giữa cô và hắn khi đó, cho dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhưng, hắn biết, hắn muốn có cô bên cạnh giống như lúc đó, hắn muốn cô!
Cố Trì đứng dậy, thân hình cao to vững chắc đứng chắn trước mặt Vương Thần Phong, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, bạc môi phun ra một chữ lạnh như băng
- Cút!
Vương Thần Phong không chút nào lùi bước, bình tĩnh lên tiếng
- Anh là Cố học trưởng nhỉ? Anh là cái gì mà có quyền bảo tôi cút? Anh đừng quên là vì ai, Tích Tích mới lâm vào nguy hiểm!
Sát ý giữa hai bên nháy mắt bộc phát, chỉ là Vương Thần Phong còn chưa thực sự trải qua gió tanh mưa máu, tất nhiên khí thế thua xa người sống trong vũng bùn xã hội từ nhỏ như Cố Trì, cũng mặc kệ điều đó, mặc cho sát khí như lệ quỷ đang bao vây bức hắn đến điên, Vương Thần Phong cắn răng không chịu thua, nếu như chỉ lùi một bước thì ngay cả tư cách đứng phía sau bảo vệ Tích Tích hắn cũng không có, vì vậy hắn không thể bỏ cuộc!
Cố Trì thấy hắn kiên trì như thế thì hơi nhíu mày. Phần khí thế này sao lại giống hệt con chó đã chết kia thế?