Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Trì ngồi vắt chân trên ghế, hai tay khoanh ngực, nheo mắt nhìn Hạ Tích Tích đang cố gắng bày ra bộ dáng đáng thương, lạnh lùng phun ra hai chữ
- Không được!
Hạ Tích Tích đứng phắt dậy, biểu cảm đáng thương gì đó cũng vụt biến mất, mở to mắt giống như đang hù dọa, hung dữ nói
- Anh nói không được thì là không được sao? Chân mọc trên người tôi, anh cũng không thể quản được!
Nói xong giống như thấy rất có lý, Hạ Tích Tích mỉm cười hài lòng gật đầu giống như là đang khen ngợi bản thân. Cố Trì phì cười một tiếng, cũng từ từ đứng dậy đi đến áp sát cô khiến cô giật mình lùi lại. Cố Trì cứ liên tục áp sát, Hạ Tích Tích thì liên tục lùi, đến khi đụng phải mép giường mà suýt ngã ra sau, Cố Trì mới nhanh chóng kéo tay cô lại ôm vào lòng, một tay còn lại vòng qua eo cô giữ chặt khiến Hạ Tích Tích giãy thế nào cũng không thoát. Cố Trì kề sát vào tai cô một cách ái muội, hơi thở như có như không thổi khí khiến Hạ Tích Tích rùng mình vội la lên
- Không đi nữa, không đi nữa! Anh mau thả tôi ra!
Nhưng Cố Trì lại làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục thổi khí vào tai của Hạ Tích Tích. Thậm chí động tác cũng càng ngày càng lớn mật, bắt đầu ngậm lấy vành tai của Hạ Tích Tích, dùng làn môi nhẹ nhàng nghiến. Hạ Tích Tích đánh vào lồng ngực Cố Trì, thấy anh càng ngày động tác càng quá đáng, gấp đến độ muốn khóc, vội la lối
- Cố Trì, hôm nay anh mà làm gì tôi thì tôi sẽ...sẽ thà chết không hàng!
Cố Trì nghe thấy, khoé môi giương lên, anh buông tha cho vành tai đang đỏ ửng của Hạ Tích Tích nhưng vẫn ôm cô chẳng đổi, bên tai cô thâm ý hỏi
- Ồ, thà chết không hàng?
Hạ Tích Tích thấy anh dừng quấy phá, tưởng có tác dụng liền tiếp tục vui vẻ uy hiếp
- Đúng thế! Còn nữa, anh không phải nói cần tôi giải bùa sao? Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không giải cái gì bùa cho anh đâu biết chưa!?
Cố Trì cười một tiếng khiến Hạ Tích Tích giật mình, anh đẩy cô ngã ra trên nệm giường phía sau khiến Hạ Tích Tích bất ngờ la lên một tiếng, đồng thời anh cũng đè ở trên người cô, hai tay chống sang hai bên xung quanh đầu cô, cúi mặt gần cô đến nỗi mũi của hai người đụng vào nhau đầy thân mật. Hạ Tích Tích mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm giống như sẽ hút cả linh hồn vào trong đó, hoảng sợ than một tiếng, sau đó cô lấy hai tay đặt trên hai vai của Cố Trì, dùng sức đẩy anh ra. Nhưng Cố Trì chưa để cho cô đẩy được ra đã bắt lấy hai tay của cô đè ở phía trên đầu. Thấy Hạ Tích Tích bắt đầu hoảng sợ, Cố Trì cười một tiếng nói
- Thế thì đừng giải!
Dứt lời liền áp lên môi cô, Hạ Tích Tích trợn tròn mắt phản kháng, vì cô cố chấp mím môi nên Cố Trì cũng không thể hôn sâu, anh chỉ đơn giản liếm mật ngọt bên ngoài sau đó đành luyến tiếc rời khỏi môi cô, nhìn thật sâu vào mắt cô, dịu dàng mỉm cười vén lọn tóc mai ra sau tai cô, nói
- Nếu em muốn, có thể ếm thêm bùa, không cần giải!
Hạ Tích Tích kinh dị nhìn anh giống như nhìn một người thích bị ngược, nhưng chuyện chính sự vẫn là quan trọng, cô từng chút từng chút nhích tay ra khỏi ma trảo của Cố Trì, vừa nói
- Tôi muốn về trường!
Cố Trì mỉm cười đứng dậy, Hạ Tích Tích được giải thoát, lập tức mừng rỡ ngồi dậy lui ra phía sau muốn tránh xa Cố Trì. Ai ngờ Cố Trì cười càng vui vẻ, cong mắt nhìn cô đầy gian xảo. Anh lấy ngóng trỏ xoa xoa khoé môi vừa mới hôn cô, vừa ung dung nói
- Muốn về cũng được nhưng mà...
Hạ Tích Tích nghe thấy có thể về liền kích động ngước cao đầu mừng rỡ nhìn Cố Trì
- Thật sao?
Cố Trì gật đầu
- Thật, nhưng mà trước đó em phải làm một việc!
Hạ Tích Tích ngây thơ hỏi lại, cô nhìn khuôn mặt như hồ ly của Cố Trì, dự cảm không tốt bắt đầu xuất hiện
- Là việc gì?
Cố Trì giống như chính là đang đợi lời này của cô, ý cười càng thêm sâu, lấy tay chỉ chỉ trán của mình, rồi chỉ chỉ hai gò má, sau lại chỉ tay lên khoé môi mang đầy ý cười của mình, đôi mắt mong chờ nhìn cô. Nếu bây giờ mà Hạ Tích Tích còn không hiểu Cố Trì muốn gì thì thật là đồ bỏ, người ta đã chỉ rõ như vậy mà cô còn không biết là làm việc gì thì mới là đồ ngốc. Nhưng mà...
Hạ Tích Tích: "..." Quả nhiên là gian thương!
Hạ Tích Tích chần chừ hồi lâu, thấy Cố Trì vẫn kiên nhẫn đứng đó chờ cô, Hạ Tích Tích thầm mắng trong lòng, ngoài mặt cười chân chó hỏi lại
- Có thể đổi điều kiện khác không?
Cố Trì mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu khiến hy vọng của Hạ Tích Tích vỡ nát. Chẳng lẽ cứ thế bán đi tiền đồ, cho hắn ta ăn đậu phụ vậy sao?
Hạ Tích Tích căm giận mím môi, len lén ngước mắt nhìn Cố Trì. Phát hiện anh như thế mà cũng đang nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều ôn nhu. Hạ Tích Tích không dám nhìn nữa, hoảng hồn cúi mặt xuống, Cố Trì thấy thế cười dung túng lắc đầu. Hạ Tích Tích do dự hồi lâu, sau đó giống như là quyết định xong, nắm chặt tay, từ từ đứng dậy tiến về phía Cố Trì.
Không phải chỉ là hôn thôi sao, xem như là hôn một cái bức tường thôi, có gì mà khó chứ?
Cố Trì vẫn đứng thẳng người khiến Hạ Tích Tích không thể chồm tới được. Trên trán bắt đầu nổi gân xanh, Hạ Tích Tích giơ nắm đấm lên rồi lại hạ xuống. Cô nhón chân hôn lên gò má của Cố Trì, tiếp đó là bên còn lại. Nhưng vì không thể với tới trán, Hạ Tích Tích cố gắng nhón chân cao hết mức vô cùng chật vật, thân mình đã hoàn toàn áp sát vào Cố Trì. Anh cũng không nỡ trêu chọc cô nữa, cúi đầu xuống, Hạ Tích Tích thấy thế liền nhanh chóng mổ vào trán anh một cái. Vì sao gọi là "mổ", các bạn cứ tưởng tượng con gà mổ thóc đi nhé, nó chính là như thế đó.
Hạ Tích Tích sau khi hôn xong ba chỗ rồi thì định lướt qua Cố Trì rời đi. Không ngờ Cố Trì bất ngờ ôm lấy cô, khiến cô đối diện với mình, tay thong thả chỉ lên khoé môi đang mỉm cười của anh.
Hạ Tích Tích: "..." Đại ca à, tiết tháo của anh đâu rồi?
Hạ Tích Tích căm giận nhìn Cố Trì một cái, nhắm mắt, nhón chân, môi chạm môi. Vốn định chỉ "mổ" một cái nữa rồi đi, ai ngờ Cố Trì thế mà lại đè chặt gáy cô, hôn thật sâu, cho đến khi Hạ Tích Tích tưởng mình sẽ vì khó thở mà chết thì Cố Trì mới buông cô ra. Hạ Tích Tích mềm nhũn ngã vào lòng Cố Trì, mặt đỏ bừng không biết vì ngượng hay vì thiếu khí, vội hít vào thở ra như chưa bao giờ được thở. Cố Trì thì dịu dàng vuốt vuốt tóc cô, trong mắt dâng lên sự thỏa mãn. Không đợi Hạ Tích Tích thở đã, anh bế cô lên tay, đá cửa rời đi.