Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nằm trong dòng nước, cảm nhận cái nhiệt độ lạnh lẽo bao vây khắp da thịt khiến Hạ Tích Tích nhăn mày muốn bơi lên. Nhưng có lẽ bởi vì một đêm không ngủ, lúc nãy lại còn quét dọn hồ bơi một mình gần nửa tiếng nên Hạ Tích Tích thật sự đã kiệt sức, muốn dùng lực rẽ nước để ngoi lên cũng không thể, cứ thế chìm dần xuống dưới đáy. Không khí trong miệng dần tiêu hết, cơ thể bắt đầu vô lực mà tự do rơi giữa dòng nước. Đột nhiên, có ai đó bắt lấy cánh tay cô rồi kéo lên. Hạ Tích Tích nửa tỉnh nửa mê, mắt đã hoàn toàn nhắm lại, cô cảm giác được có ai đó một tay vòng qua eo cô ôm chặt, một tay giữ chặt sau gáy của cô, trên môi bắt đầu cảm nhận được sự mềm mại, tiếp theo, không khí cũng từ đó mà truyền vào trong miệng cô khiến cô không cảm thấy quá khó chịu nữa. Hạ Tích Tích thả lỏng cơ thể, chìm vào hôn mê...
Hạ Tích Tích từ từ hé mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào khiến cô theo bản năng nhắm mắt lại. Hạ Tích Tích một lần nữa mở đôi mắt, nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh. Cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, Tiêu Quân Nhã xuất hiện, trên tay còn ẵm theo một chú cún nhỏ lông trắng như tuyết, sau khi nhìn thấy cô thì trong mắt thoáng kinh ngạc, giây sau lại mừng rỡ mà vội bỏ con chó kia xuống rồi chạy tới sờ sờ trán cô, xong lại cười vui vẻ nói
- Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Cậu bớt sốt rồi!
Hạ Tích Tích gạt tay Tiêu Quân Nhã ra, đôi mắt mờ mịt nhìn cô nàng, khó hiểu hỏi
- Sốt? Sao tớ lại ở đây?
Tiêu Quân Nhã không vội trả lời, quay lưng lại, cúi xuống bồng lên con chó trắng lúc nãy lên tay, nhẹ vuốt trên thân nó, cười nói
- Cậu bị sốt, hôn mê một ngày một đêm rồi!
Hạ Tích Tích nhíu mày, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại tình cảnh trước khi chìm vào hôn mê
Phải rồi, cô và Vương Thần Phong bị rớt xuống hồ, sau đó thì không biết gì nữa. Hạ Tích Tích quay sang nhìn Tiêu Quân Nhã hỏi
- Đây là đâu? Nhìn không giống phòng y tế của trường.
Tiêu Quân Nhã vừa vuốt ve con chó trong tay, vừa trả lời
- Đây là bệnh viện Phúc Ân.
- Bệnh viện Phúc Ân? Chẳng phải là bệnh viện lớn nhất thành phố A sao? Sao tớ có thể ở đây được?
- Là Cố vương tử đưa cậu đến đây!
Hạ Tích Tích sửng sốt. Cố Trì?
Nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới. Cố Trì đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Hạ Tích Tích đã tỉnh mà an ổn ngồi trên giường liền vội đi tới bên cạnh cô, cúi người xuống, lấy trán chạm vào trán cô, sau đó lại đứng thẳng người, giọng nói có thể nghe ra sự vui mừng
- Không còn sốt nữa!
Tiêu Quân Nhã che miệng cười trộm, sau đó bế theo con cún nhỏ âm thầm rút lui.
Hạ Tích Tích bị bất ngờ trước hành động của Cố Trì, cô lấy tay xoa xoa trán, ngước mặt lên liền đối diện với đôi mắt ôn nhu cưng chiều của Cố Trì, cô hơi hoảng hốt, liền vội vã cúi gằm mặt xuống. Cố Trì mỉm cười, ngồi lên giường, lấy tay xoa xoa đầu cô
- Xin lỗi!
Hạ Tích Tích kinh ngạc ngước nhìn Cố Trì, trong mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Cố Trì nhìn cô, lấy tay nhẹ chạm vào gò má trắng nõn của cô, hơi cụp mắt, thần sắc anh ảm đạm giống như tự trách, nói
- Nhất định sẽ không có lần sau!
Hạ Tích Tích càng nghe càng khó hiểu, gạt tay Cố Trì ra, không nhịn được lên tiếng
- Anh nói cái gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết!
Cố Trì mỉm cười cầm lấy tay cô áp lên mặt mình, giọng nói dịu dàng chưa từng có
- Không có gì, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt!
Hạ Tích Tích cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, cô ngẩn ra nhìn tay của mình đang để trên mặt Cố Trì. Động tác này... thật quen thuộc. Cứ như lúc trước đã có ai đó cũng từng làm như thế.
Cố Trì vén lên lọn tóc rơi xuống trước mặt cô, thấy cô thất thần thì nhíu mày
- Sao vậy?
Hạ Tích Tích phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu. Sau khi Cố Trì rời khỏi thì Tiêu Quân Nhã cũng ôm theo chó con trở lại. Thấy con chó nhỏ khả ái, lông lại trắng như tuyết có vẻ mềm mại, Hạ Tích Tích thích thú muốn bồng nó, Tiêu Quân Nhã mỉm cười cẩn thận đặt chó con trong tay Hạ Tích Tích. Vuốt ve sống lưng nó, cảm nhận được cảm giác mềm mại như đang vuốt một tấm thảm nhung mềm, Hạ Tích Tích cười cười, hỏi Tiêu Quân Nhã
- Nó tên là gì vậy?
- Dễ thương đúng không? Nó gọi là A Li.
- A Li? Cậu mua nó à?
Tiêu Quân Nhã lắc đầu
- Tớ nhặt được.
Nhặt được? Hạ Tích Tích nhìn chú chó con đang ngoan ngoãn nằm im trong lòng cô, mỉm cười
- Cậu cho tớ nuôi nó nhé, được không?
Tiêu Quân Nhã đương nhiên vui vẻ gật đầu
- Được, dù sao tớ cũng không thích nuôi chó!
Hạ Tích Tích mỉm cười càng sâu
- Cảm ơn cậu!
Chiêu Diêu