Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Tuyết Vi cố gắng nhớ lại một chút về thế giới kia, nhưng bất kể cô cố thế nào cũng không thể nhớ một chút gì trong đó, thậm chí một cái ấn tượng cũng không có. Tử Tuyết Vi ngẩng phắt đầu ngước lên không trung, tức giận hét lớn
- Mẹ kiếp, ký ức của ta! Hệ thống thối, ngươi làm phải không?
Hệ thống hoá thành một chùm ánh sáng trắng nhàn nhạt nhìn giống hệt bông tuyết, bay lơ lửng trước mặt Tử Tuyết Vi nói
[ Bản hệ thống cũng đâu có muốn, đây là quy tắc của thời không, nếu cô muốn tiếp tục xuyên qua thì bắt buộc phải xóa ký ức! ]
Tử Tuyết Vi khoanh hai tay trước ngực, nghi ngờ nhìn hệ thống nhưng nó không những không chột dạ mà còn tỏ vẻ bổn hệ thống vô tội mà bay qua bay lại trước mặt Tử Tuyết Vi, sau đó cô bất đắc dĩ nhận mệnh, hỏi sang chuyện khác
- Được rồi, khi nào thì xuất phát đi thế giới tiếp theo?
[ Ký chủ có thể nghỉ ngơi ba ngày trong không gian hệ thống rồi sau đó xuất phát cũng không muộn ] - Hệ thống tốt bụng nói
Tử Tuyết Vi kinh dị nhìn hệ thống một cái, cẩn thận hỏi
- Ngươi bị ai nhập à?
Hệ thống trực tiếp lơ đi, thoáng một cái biến mất
Tử Tuyết Vi bĩu môi, cũng không thèm quan tâm tới nó nữa, hệ thống này căn bản là có bệnh. Cô tập trung nhìn bảng số liệu trước mặt, lấy tay bấm vào cửa hàng. Đúng như lời hệ thống nói, mấy cái vật phẩm lúc trước bị khóa đen đã được mở sáng một vài thứ. Bất quá vật phẩm mở ra cũng còn quá ít, đành chịu thôi, cô mới chỉ cấp nên không thể đòi hỏi nhiều rồi.
Cô nhìn ô vật phẩm của " Thuốc hoán hồn", ở thế giới trước hình như cô định sử dụng nó, nhưng sau đó đã quên bẵng luôn thì phải. Vì vậy điểm quà tân thủ vẫn còn, cô tổng cộng có điểm. Cô sẽ không như những nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua như thế này mà khinh thường mua vật phẩm gì đó. Cô chỉ là một người bình thường, không có sức mạnh hay kỹ năng gì bá đạo như bọn họ, vì vậy cô sẽ không tiếc điểm mà phải mua những gì cô có thể mua.
Tử Tuyết Vi lướt, lướt, lướt rồi lướt. Nhưng mà căn bản toàn vật phẩm tào lao, cái gì mà giày trượt siêu tốc, thảm bay, giày không trọng lực, thuốc tàng hình, áo choàng tàng hình, tơ thép mỏng, thuốc oxi,... Tuy toàn là những vật phẩm thần kỳ hiếm có nhưng nó căn bản vô dụng với cô, cô có phải đi chiến đấu đâu mà mua những thứ đó, với lại giá của chúng khá là đắt đỏ. Ví như thuốc tàng hình có giá là điểm một viên, sử dụng chỉ vỏn vẹn được phút là hiện nguyên hình. Tăng cấp thêm tí nữa là áo choàng tàng hình, không giới hạn thời gian, chỉ cần mặc vào là hoàn toàn trong suốt không ai thấy, với cả có thể đi xuyên qua các vật thể kể cả con người. Nghe thì có vẻ tiện lợi đấy nhưng giá là điểm một cái. Mẹ nó! Giết cô luôn đi!
Còn có cái gì mà thuốc oxi, công dụng là có oxi cho ta thở mọi lúc mọi nơi, chỉ cần uống vào thì dù là dưới đáy đại dương hay là trên vũ trụ đều có thể thở bình thường.
Ôi mẹ ơi, cho con một vật phẩm bình thường được không vậy?
Đúng lúc Tử Tuyết Vi đang than thở không thôi thì một vật phẩm cực kỳ đặc biệt đập vào mắt cô. Mặc dù quái dị đến mức khiến Tử Tuyết Vi giật giật khoé miệng nhưng cô vẫn quyết định mua nó, biết đâu trong thế giới tiếp theo nó có ích thì sao.
Ba ngày trong không gian hệ thống rất nhanh đã trôi qua. Tử Tuyết Vi mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để xuyên qua nhưng khi hệ thống thực sự truyền tống cô vẫn cảm thấy trời đất đang xoay mòng mòng.
Khi tỉnh lại, Tử Tuyết Vi phát hiện chính mình đang nằm úp sấp dưới một ô dù to. Xung quanh là tiếng người cười đùa và tiếng nhạc rock vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ. Cô hiện tại đang nằm trên một cái khăn trải trên bãi cát, ánh nhìn trước mắt hơi tối đi, hiển nhiên là đeo kính râm, mà làm cho cô xấu hổ chính là, cô đang mặc một bộ bikini vô cùng mát mẻ. Mẹ nó! Cô vẫn là một quả táo non nha, là hoàng hoa khuê nữ chính hiệu nên không thể chấp nhận được chuyện cơ thể để lộ vô số da thịt. Mặc dù có mặc "đồ" nhưng đối với cô mà nói có mặc cũng như không. Cô vội đứng lên, tiếp theo không quan tâm nhiều người xung quanh ngoảnh lại nhìn với ánh mắt si mê thì cô đã lấy cái khăn vốn dĩ để nằm mà choàng lên người, tiếp theo chạy một mạch vào khách sạn phía trước.
Một cô gái xinh đẹp nằm cạnh Tử Tuyết Vi trước đó định há miệng hỏi có chuyện gì thì đã thấy cô chạy như bay đi. Ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, lấy tay kéo cái kính râm đang đeo lên đầu rồi nhìn theo cô bạn thân của mình. Đằng sau, một cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng đi tới khiến biết bao chàng trai nhìn lại, cô gái này có vẻ vừa mới bơi xong, trên cơ thể còn vương chút nước, đầu tóc cũng ướt nhẹp. Cô gái này hỏi cô gái đang nằm với giọng điệu ngạc nhiên
- Tích Tích bị cái gì vậy? Sao tự nhiên lại trùm tấm ga kia mà chạy đi thế?
Cô gái đeo kính râm trên đầu ngồi dậy, thân hình cũng gợi cảm không kém, cô chống hai tay ra sau, hai chân duỗi thẳng rồi chéo lại. Trả lời
- Sao mà tớ biết được. Có lẽ là tào tháo rượt chăng? Tiếu Y à, cậu thân với Tích Tích bảy năm rồi mà vẫn không rõ tính cách cậu ấy à? Chắc chắn là tham ăn nên bị quả báo đấy, há há há!
Tần Tiếu Y mỉm cười, cũng trả lời
- Chắc là vậy thật. Quân Nhã à, cậu mà còn cười nữa, nếu để Tích Tích biết được thì chết chắc đó!
Tiêu Quân Nhã hất tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực nói
- Tớ mới không sợ đâu!
Tạm thời không nhắc đến cuộc nói chuyện của hai cô gái. Tử Tuyết Vi sau khi đã chạy vào khách sạn, vì không có ký ức của nguyên chủ nên suýt đi lộn phòng mấy lần. May mắn là có nhân viên có ấn tượng với nguyên chủ, liền dẫn cô về phòng. Tử Tuyết Vi sau khi thay xong bộ bikini ác mộng thì thở phào một cái, ngã lưng xuống chiếc giường king size trắng mềm mại, trong đầu không ngừng kêu hệ thống