Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Khanh tiến lên báo cáo với Tạ Lãnh Chi
- Bẩm chủ nhân, giết chết bốn mươi tám tên, bắt sống được hai tên, thỉnh chủ nhân ra lệnh!
Tử Tuyết Vi nãy giờ bị Tạ Lãnh Chi ôm chặt lúc này dùng sức đẩy hắn ra, xoay người nhìn Vệ Khanh, khuôn mặt lo lắng, giọng nói gấp đến hoảng
- Ngươi có thấy cha mẹ ta không? Họ không sao chứ?!
Tạ Lãnh Chi kéo tay nàng lại, ôn nhu trấn an
- Nàng bình tĩnh lại đã, họ sẽ không sao đâu.
Nói đoạn hắn lại liếc qua Vệ Khanh. Vệ Khanh thấy thế vội vàng khom lưng đáp
- Bẩm tiểu thư, Thừa tướng không có việc gì, phu nhân hôm nay không đến nên cũng không có việc gì!
Tử Tuyết Vi thở phào một cái
Tạ Lãnh Chi nắm lấy hai vai nàng nhẹ nhàng xoay lại để nàng đứng đối diện mình, mỉm cười nhẹ, lấy tay nhéo nhéo mũi nàng
- Nàng đó, cái gì cũng hấp ta hấp tấp!
Ý nghĩa thì có vẻ là đang trách móc nhưng ngữ khí lại cưng chiều vô cùng
Tử Tuyết Vi bĩu môi gạt tay hắn ra
- Cái gì mà hấp ta hấp tấp chứ, ta rõ ràng là một người vô cùng trầm ổn mà!
Tạ Lãnh Chi cũng không nỡ phản bác, chỉ biết dở khóc dở cười liên tục gật đầu phụ họa. Hắn nhìn Vệ Khanh phất tay
- Dọn dẹp mấy cái xác đi, giải hai tên thích khách kia vào ngục!
- Tuân lệnh!
Vệ Khanh nói xong liền lui xuống phân phó thu dọn xác chết
Tạ Lãnh Chi nhìn tình cảnh máu me trước mắt, chán ghét nhíu nhíu mày rồi dịu dàng nói với Tử Tuyết Vi
- Đi thôi, nơi này không nên ở lâu!
Tử Tuyết Vi gật đầu rồi mặc hắn nắm tay mình kéo đi, trong lòng thầm đếm
Bốn...
Ba...
Hai...
Một...
Đến rồi!
Sau lưng Tạ Lãnh Chi, một mũi tên xé gió đang lao thẳng tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chuyện diễn ra bất ngờ, tốc độ mũi tên giống như một quả tên lửa nên dù Tạ Lãnh Chi có giỏi cỡ nào cũng chắc chắn phải bị bắn trúng. Khung cảnh cứ như một bộ phim quay chậm, mũi tên từng chút từng chút xé không khí mà tiến tới, mọi người muốn đến ngăn chặn cũng đã quá trễ!
Phập!
Chỉ nghe thấy tiếng cung cắm ngập vào da thịt, tiếp đó là tiếng gào tê tâm liệt phế của Tạ Lãnh Chi
- SƯƠNG NHI!!!
Tử Tuyết Vi trước ngực cắm một mũi tên, máu mau chóng ồ ạt chảy ra thấm ướt vạt áo. Trước khi nàng ngã xuống, Tạ Lãnh Chi đã nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Tử Tuyết Vi hơi thở thoi thóp cứ như một giây tới là nàng sẽ bái bai cõi trần mà đi luôn. Nàng suy yếu nằm trong lòng Tạ Lãnh Chi, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch vì mất máu, nàng cố gắng mở mắt ra, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ đang hoảng loạn của hắn nhưng suýt lại rơi xuống vì không đủ sức. Hắn nhanh chóng cầm lấy đôi tay nhỏ bé mà nàng đưa lên áp trên má mình. Nàng nằm trong lòng hắn giờ phút này có thể thấy rõ hắn đang run lên, môi mỏng mấp máy, chăm chú nhìn nàng đến phát ngốc, giống như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi mà ngơ ngác không biết làm gì.
Tổng quản thái giám Thọ Khang run run đứng bên cạnh, gã chưa thấy hoàng thượng như thế bao giờ cả. Nhưng mắt thấy Giang đại tiểu thư đã mất máu quá nhiều, nếu nàng chết chính mình sẽ thảm thương hứng chịu cơn phẫn nộ của hoàng thượng nên đành cắn răng nhắm mắt nhỏ giọng nhắc nhở
- Hoàng thượng, tiểu thư cần thái y...
Tạ Lãnh Chi như bị chọc tỉnh, vội gầm lên
- Thái y đâu, chết đi đâu hết rồi, tất cả mau lại đây!
Lập tức, một đống lão già liên tục run rẩy đi tới rồi quỳ phụp xuống
Tạ Lãnh Chi hai mắt đỏ ngầu, hét lớn
- Chữa cho nàng, nếu nàng có mệnh hệ gì thì các ngươi sẽ phải bồi táng!!
Vương thái y tiến lên bắt mạch cho Tử Tuyết Vi sau đó sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống khóc lóc
- Hoàng thượng tha mạng, tiểu thư đã không thể...
Tạ Lãnh Chi đã phẫn nộ tới cực điểm, cắt ngang lời Vương thái y
- Câm miệng, người đâu, lôi kẻ vô dụng này đi..
Tử Tuyết Vi suy yếu lên tiếng
- Tiểu Tịnh, ta biết tình hình của chính mình, không cần liên lụy kẻ vô tội.
Tạ Lãnh Chi đau lòng nhìn nàng, mắt thấy nàng càng ngày càng suy yếu, nỗi sợ hãi lập tức bùng lên, hắn liều mạng gào với đám Thái y
- Nhanh lên, cứu nàng, nếu ai có thể cứu nàng, trẫm...
- Tiểu...Tịnh à!
Tử Tuyết Vi lắc đầu với hắn, nhưng động tác này khiến nàng ho khù khụ lên. Tạ Lãnh Chi lập tức ngậm miệng nhìn nàng. Hắn sợ chọc nàng không vui lại khiến nàng càng thêm đau đớn
Tử Tuyết Vi cười, nói thật nhỏ, chỉ mình hắn nghe được
- Đệ thực ra không phải Giang Tịnh đúng chứ?
Tạ Lãnh Chi giật mình, hắn biết ý nghĩa của câu nói này của nàng. Hắn nhìn nàng, đôi mắt ôn nhu như nước, gật đầu
Tử Tuyết Vi lại tiếp tục nói
- Thực ra đệ có phải đệ đệ ruột của ta hay không không quan trọng, quan trọng là tỷ tỷ ta thừa nhận đệ là đệ đệ..
Tạ Lãnh Chi lắc đầu
- Nếu có thể, ta không muốn làm đệ đệ của nàng!
Tử Tuyết Vi cười khổ, muốn nói thêm gì đó nhưng vì sắp hết thời gian nên chỉ có thể nói
- Đệ phải sống cho tốt đấy, ít nhất cũng đừng lãng phí sinh mạng của ta, phải thay ta mà sống thật tốt, thật vui vẻ!
Dứt lời, nàng an tường mỉm cười nhắm mắt, khuôn mặt ngoại trừ nét tái nhợt ra thì hoàn toàn giống như ngủ say
Tạ Lãnh Chi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tựa như ngọc của nàng. Một giọt lệ từ khoé mắt hắn rơi xuống đọng trên mi mắt nàng, tiếp theo từ đó chảy dọc xuống bên tai cứ như nàng thực sự đang khóc
Hắn chưa kịp nói rằng, hắn không muốn làm đệ đệ của nàng mà hắn muốn làm phu quân của nàng, chỉ yêu nàng, chỉ sủng nàng, chỉ bao dung nàng, cưng chiều một mình nàng.
Hắn chỉ muốn nói ba chữ " Ta yêu nàng " nhưng tựa hồ không còn kịp rồi.
- ------------------------------------------------------------
Wattpad dạo này bị gì í, ta không thể đăng nhập được nên mới không thể viết tiếp truyện (╥ω╥")
Kết thúc thế giới ~
Có ai chờ đợi ngoại truyện Tạ Lãnh Chi không nào?