Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Lãnh Chi một thân hoàng bào, ngũ quan góc cạnh vô cùng hoàn mỹ, mày kiếm, mắt phượng sắc bén, đồng tử đen tuyền hệt như một hố sâu thần bí đầy lạnh lẽo, khi ngươi đã sa vào nó thì chính là vạn kiếp bất phục, môi mỏng, nước da trắng, có thể nói là một nam tử cực kì hoàn mỹ. Phú quý, quyền lực, dung mạo, tất cả những thứ mà con người ao ước, hắn đều có. Những thiên kim tiểu thư khắp nơi đều ao ước có một ngày, hắn sẽ dùng ánh mắt dịu dàng khi nhìn Giang đại tiểu thư để nhìn mình, lúc đó dù cho có chết cũng mãn nguyện.
Tử Tuyết Vi nhìn hắn. Nàng biết trong triều có rất nhiều người muốn mưu phản bởi vì họ không phục một thằng nhóc trẻ hơn mình đến chục tuổi đạp lên đầu. Họ luôn đối nghịch với hắn kể từ khi hắn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Lợi dụng chuyện hắn yêu nàng, họ đã ép hắn giao hẳn ra cả một nửa binh quyền. Một đế vương giao ra nhiều binh quyền như vậy, chẳng khác nào chắp tay nhường ngôi hoàng đế cho kẻ khác. Nhưng hắn vẫn làm, hắn đã giao ra với điều kiện, khi nàng muốn làm hoàng hậu của hắn, không một ai được phép phản đối. Hắn đã vì nàng đối nghịch với tất cả người trong thiên hạ. Vì muốn ở bên cạnh nàng, hắn xuống tay tàn nhẫn với những người phản đối. Hết thảy nàng đều biết, nhưng bởi vì biết nàng mới cảm thấy hắn thật đáng thương. Nàng không xứng, mãi mãi không xứng đáng với tình cảm của hắn. Nếu có thể, nàng thật sự không muốn tiếp nhận loại nhiệm vụ kiểu này nữa!
Xin lỗi! Ta thật sự xin lỗi, ta...sắp phải đi rồi!
Tạ Lãnh Chi mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng vén lên lọn tóc mai bị gió thổi phất qua trên má nàng, nói
- Làm sao vậy? Nhìn nàng có vẻ không được vui? Lạnh sao?
Tử Tuyết Vi phục hồi tinh thần, cười gượng nhìn hắn
- Ha ha, đâu có, ta không lạnh, lễ hội cũng rất vui....
Tạ Lãnh Chi nhận thấy có gì đó không thích hợp, trong lòng xẹt qua một cảm giác bất an. Hắn bất giác nắm lấy tay Tử Tuyết Vi, cầm thật chặt.
Hệ thống cảm thấy rất tò mò, không biết ký chủ định làm cái gì liền lên tiếng
[ Ký chủ à, có thật là cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay chứ? ] - Nó thập phần nghi ngờ đấy
Tử Tuyết Vi khinh bỉ
[ Ngươi có thật sự là trí tuệ nhân tạo thông minh không vậy? Ta đã nói sẽ hoàn thành trong hôm nay thì nhất định là vậy rồi, nghi ngờ cái gì chứ ]
[ Nhưng mà ký chủ à, tiếp theo cô sẽ làm gì? ]
[ Theo mô típ khuôn sáo thông thường, trong những tiểu thuyết cổ đại, mười thì hết chín quyển chính là khi tổ chức tiệc lớn như thế này, nhất định sẽ có.... ]
Lễ hội đua thuyền đang diễn ra rất êm đẹp. Xung quanh tiếng cổ vũ náo nhiệt vang lên đều đặn. Nhưng giữa lúc cuộc đua đang cao trào, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều người áo đen. Họ mới xuất hiện đã khiến cho lễ hội loạn thành một đoàn. Ai ai cũng ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn giết người tàn khốc, hầu như chỉ cần một chiêu là người đã đi tong.
Thái giám tổng quản Thọ Khang vốn đang yên lành đứng bên cạnh Tạ Lãnh Chi, nhưng khi nhìn thấy thích khách như kiến lũ xông vào liền biến sắc hô to
- Thích khách, mau mau hộ giá, bảo vệ hoàng thượng!
Tạ Lãnh Chi nhức đầu khi nghe cái giọng eo éo của Thọ Khang nên đạp vào mông hắn một cước khiến hắn ngã nhào, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đoàn người hắc y nhân kia, tròng mắt tối đen
Tạ Lãnh Chi ôm chặt Tử Tuyết Vi vào lòng, xác định nàng không bị hoảng sợ liền an tâm một chút. Hắn lạnh nhạt phất tay, lập tức một đống người mặc hắc bào xông ra chém giết với những người áo đen. Những người mặc hắc bào này võ công thập phần quỷ dị, sức chiến đấu cao cường. Từ khi họ xuất hiện thì thích khách đã bị diệt hơn nửa.
Tử Tuyết Vi nằm trong lòng Tạ Lãnh Chi thầm kêu không tốt. Nàng không ngờ nam chính đại nhân có huấn luyện ám vệ, hơn nữa võ công còn cao cường như thế.
[ Ký chủ à, chẳng lẽ đám hắc y nhân này chính là cô... ] - Hệ thống cực kì kinh hãi, nó theo ký chủ hai bốn trên hai bốn, xác định ký chủ không hề gặp mặt ai khả nghi mà!
[ Không phải, ta cũng không có bản lĩnh đó nha. Cái này là ta đoán được, chắc chắn sẽ có thích khách xuất hiện giết chết một vài người nhưng mục đích thật sự của chúng là hoàng đế, chỉ cần giết chết được hắn, ngươi nghĩ xem ai sẽ được lợi nào? ]
Hệ thống cũng không ngốc, lập tức lên tiếng
[ Chẳng lẽ là Thái sư? ]
Bởi vì hiện giờ, binh quyền ở trong tay Thái sư là nhiều nhất! Hoàng thượng hiện giờ không có một đứa con để truyền ngôi, nếu như chết đi thì ngôi vị đó sẽ là vật trong túi của lão ta! Đúng là một lão cáo già độc ác!
[ Bingo! Hệ thống à, xem ra ngươi không đến mức hết thuốc chữa! ]
Nàng đã đoán được, đương nhiên kẻ có suy nghĩ biến thái như Tạ Lãnh Chi cũng sẽ đoán được. Hắn nheo mắt, trong mắt phát ra một tia nguy hiểm
Xem ra hiện giờ hắn nên ra tay rồi, hắn không động, những lão thất phu không an phận này sẽ tưởng hắn là quả hồng mềm mặc người nắn bóp! Nếu ngươi đã muốn tìm chết như thế, ta ngại gì không thành toàn chứ!