Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 244: đại tội đồ 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Cửu vĩ hồ ảnh]. Tên thường gọi là––[Cáo]. Tổ chức đã tồn tại trong thời gian dài và được coi là một trong những tổ chức phản xã hội lớn nhất giờ đang lâm vào tình trạng rối loạn. Những cơ sở trung gian tiếp nhận báo cáo từ các thành viên ở mỗi lãnh thổ, hình thành một kế hoạch hành động, và đề ra chỉ dẫn. Đó là mô hình hoạt động của [Cáo]. Có vô số “cơ sở trung gian” tiếp nhận thông tin, và không ai ngoài những thành viên cấp cao nhất biết rõ những gì đang xảy ra. Cho đến hiện tại, tính bí mật xuyên suốt này là một trong những nhân tố giúp tổ chức thoát được các cuộc điều tra, nhưng giờ nó đang cắn ngược lại họ.

Mức độ tự do hành động của các thành viên phụ thuộc vào số đuôi họ có. Gaff, một Thất vĩ, người vốn đi thực hiện kế hoạch tại “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” là một trong những thành viên đứng đầu. Một người đàn ông có tiếng về sức hút và sự cẩn trọng, đặc biệt là năng lực chỉ huy đồng đội để đạt được mục tiêu của hắn. Tuy nhiên, những sự kiện đang diễn ra ở “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” hiện tại có hơi hoành tráng quá.

Tại các trụ sở của chiến dịch, trung tâm của [Cáo], nơi rất ít người biết đến, chỗ mà thông tin từ một khu vực rộng lớn thuộc Thủ đô hoàng gia Zebrudia được thu thập và tổ chức––Những người đeo mặt nạ cáo đang dành từng ngày để tổ chức thông tin bước vào.

“Sản xuất đậu phụ rán? Chiến dịch nào đây?”

“ báo cáo rằng chiến dịch đang diễn ra suôn sẻ––”

“Chúng tôi có thông tin rằng [Cáo] đang tập hợp và săn lùng các tổ chức khác––”

“Nó hẳn là một phần trong chiến dịch của Gaff. Nói họ báo cáo lại khi chiến dịch có thay đổi.”

Đến một mức nào đó, họ tính cả những thay đổi vào thông tin. Quyền quyết định được giao cho những người trên mặt trận bởi họ cần phải đủ linh hoạt để đối đầu với bất cứ vấn đề nào. Nó có hiệu quả cho đến nay. Không có kẻ vô dụng trong tổ chức được gọi là [Cáo], nơi đề cao chất lượng hơn số lượng.

“Tin từ những cáo của Zebrudia, nó ghi rằng một cáo đã thổi bay một căn phòng thuộc nhà trọ mà một clan sử dụng. Clan đó là [First Step], đơn vị nào đã làm điều đó vậy?”

“Một công chúa giả đã xuất hiện…?”

Hết cái này tới cái khác, những thông tin không thuộc kế hoạch cứ lần lượt xuất hiện. Dù họ có muốn xác nhận sự thật, các đội ở Cleat đang thực hiện chiến dịch của riêng mình, và chừng nào không có báo cáo từ bên kia, thì chiến dịch hẳn không có vấn đề gì. Chiến dịch lần này là cái lớn nhất [Cáo] từng thực hiện[note46849]. Đội thi hành cũng là quân tinh anh, Gaff, người lĩnh đội, thực chất là kẻ có kĩ năng và tham vọng siêu phàm. Hắn ta nên hiểu được tầm quan trọng của chiến dịch này. Tuy nhiên, bỏ qua việc thổi bay nhà trọ và triệt tiêu các tổ chức khác, họ không thể ngó lơ vụ công chúa giả.

“Chỉ để đề phòng, hãy gửi một đơn vị khác. Điều này chắc không ảnh hưởng đến chiến dịch, nhưng có khả năng có ai đó đang cố can thiệp. Ngoài ra, kiểm tra xem có bất kì tên đần nào ở ban nghiên cứu đã tạo ra một công chúa giả và thả rông nó đi không. Liên lạc với cả Boss nữa.”

Chiến dịch này rất quan trọng, là biểu tượng của tổ chức, các thành viên cấp cao nhất cũng tham dự. Thành viên cấp cao nhất sở hữu chiếc mặt nạ cáo được mang về từ ngôi đền kho báu level siêu cao––Thẩm quyền được sở hữu bởi một cửu vĩ vượt xa hơn bất kì ai. Sở hữu quyền lực, sức hút và chiến lực cá nhân. Nếu bất kì ai được xem là vô dụng, dù có là bạn hay địch, chúng đều sẽ bị thanh trừ. Ngay lúc đó, một trong những người đeo mặt nạ cáo trong hàng đứng lên và nói bằng giọng mất kiên nhẫn hiếm thấy.

“Một liên lạc khẩn cấp từ phía Boss, người đang trên đường đến Cleat, nó nói ‘Chuyện gì đã xảy ra với tạo tác đó vậy’––”

“Cái gì...!? Gaff nói hắn đã giao nó cho––”

Công chúa giả không liên quan lắm đến chiến dịch, nhưng tạo tác đó––Thánh tích ấy là phần chính của chiến dịch. Họ đã nhận báo cáo từ Gaff rằng hắn đã giao trực tiếp nó cho Boss. Chuyện này rõ là quái lạ. Gaff đáng ra cũng đang đi cùng một miko của Hồ thần. Không đời nào cô ta có thể nhận nhầm danh tính Boss[note46850]. Xem xét tất cả các yếu tố đó, chỉ có thể rút ra một kết luận duy nhất––.

“––Đừng bảo rằng...Đây là.........một cuộc mâu thuẫn nội bộ!?”[note46851]

“Huh!?”

Căn phòng im lặng trong khoảnh khắc trước kết luận gây sốc. Bởi vì bản chất cực kì bí mật của mình, ngay cả trung tâm thông tin cũng không nắm rõ mọi thứ, nhưng có nhiều hơn một thành viên có mặt nạ cáo cấp cao––aka Boss. Người ta nói các Boss thường định kì liên lạc bí mật với nhau để quyết định hướng đi của tổ chức. Mọi người tin rằng tổ chức thường được chia thành các vùng để chèo lái tổ chức, nhưng trong những trường hợp rất hiếm họ có thể đưa ra những mệnh lệnh mâu thuẫn. Tuy nhiên, lần này nó không còn ở mức độ mâu thuẫn với nhau nữa rồi. Đây là một chiến dịch quan trọng. Việc một Boss bí mật mang “thứ đó”, thứ vốn được một Boss khác sử dụng, đi chỗ khác là điều không thể tha thứ.

Thế có nghĩa là cuộc tranh đấu quyền lực, thứ vốn không liên quan gì đến tổ chức cho đến nay, đã chuẩn bị bùng nổ.

“Chúng ta làm gì đây?”

“…Nói sự thật, đừng che đậy gì cả. Chuyện này…đã vượt quá khả năng của chúng ta.”

Đây không phải là trách nhiệm của Gaff. Tất nhiên, cũng không phải của trụ sở. Danh tính Boss là bí mật và thẩm quyền là tuyệt đối. Họ không thể chống lệnh Boss. Đó là cách tổ chức phát triển trong suốt thời gian qua. Những mặt nạ cáo liên lạc với các vùng một lần nữa di chuyển. Tuy nhiên, bầu không khí giờ đã khác. Một cuộc chiến đẫm máu sắp sửa nổ ra.

§

§

§

“Âm mưu của [Cáo], huh… Thành thật mà nói, nó không hợp tai tôi lắm…”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy, sau khi đã làm tất cả những chuyện này!”

Franz-san ngắt lời tôi người vừa tuyên bố đầu hàng một cách ngầu lòi. Tôi ép cơ thể mình, thứ đang miễn cưỡng di chuyển và phản đối bằng cách cố dừng lại, đi theo Franz. Sytry đi theo tôi trong khi mỉm cười tinh nghịch, và có vẻ như chiến thuật nhà vệ sinh không có hiệu quả trong lần này. Sao tôi cứ xui xẻo vậy cơ chứ? Thêm một lần nữa tôi bị cuốn theo dòng chảy sự kiện rồi.

Tôi là cọng tảo dưới đáy biển. Biển, thật đẹp làm sao. Không, chờ đã chờ đã chờ đã chờ đã chờ đã. Vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc. Nếu bỏ cuộc bây giờ, tôi sẽ bị đẩy lại cho lũ cáo xấu mất. Tôi khẩn cầu Franz-san bằng tất cả tấm lòng mình.

“Franz-san, độ tương thích giữa chúng tôi. Sự tương thích tồn tại giữa các thợ săn! Cáo và tôi không hợp nhau. Cáo hòa hợp với Gark-san và bà già cháy nổ hơn!”

“Bà già cháy nổ!? Không––Trước đó. Ngươi nói rằng mình không hợp, vậy ngươi biết danh tính thật của cáo sao!?”

Tôi tự đào hố chôn mình rồi. Franz-san đến chỗ tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi cố kéo Sytry theo phản xạ nhằm giấu mình phía sau em ấy, nhưng nó quá thảm hại nên ngừng lại và chỉ ôm vai em ấy thôi.

“Tôi không biết, ok. Tôi không biết nhưng ít nhất có thể đoán được!”

“Đoán được!? Ý ngươi là sao!? Ngưng việc vòng vo và nói rõ cái đi xem nào!”

Bởi vì, ông thấy đấy… Không có kẻ địch nào phù hợp với tôi cả. Ngược lại, nếu có kẻ như thế thì tôi rất muốn được gặp hắn đấy.

Khi tôi nhìn sang chỗ khác, tôi thấy bản thân đang nhìn thẳng vào mắt Sytry. Sytry gật đầu như thể đã hiểu điều tôi đang định nói, và rồi trả lời một cách tự tin với Franz-san.

“Làm ơn hãy bình tĩnh lại, Franz-san. Đây là chiến thuật thần thánh nhìn thấu tương lai bằng kiến thức bản thân của !”

Sytry… Em biết gì về anh vậy? Từ lúc nào mà anh thấy được tương lai chứ! Anh còn chẳng nhìn rõ những thứ trước mắt mình nữa là…

Sau khi được tôi xoa xoa mái tóc theo phản xạ, em ấy tiếp nói to và rõ ràng.

“Aaah, đúng rồi. Anh ấy có thể thấy nó––Sự xuất hiện của [Cáo] và cách thức vượt qua giới hạn sức mạnh hủy diệt của hắn!!!”

“…………Tsk. Chà, tốt thôi. Dù sao thì, một trận chiến là không thể tránh khỏi! Chúng là kẻ thù không chỉ đe dọa đến Zebrudia mà còn đến toàn bộ các quốc gia!”

“Không, đương nhiên, tôi không nói chúng ta sẽ không chiến! Nhưng đúng người đúng việc. Với tôi––Tôi cần Ark!”

Tôi nói thế trong khi véo đôi má phúng phính của Sytry. Có phải là cái miệng này không? Cái miệng này có đáng đổ lỗi không? Anh đã tin em, Sytry! Ngưng đùa giỡn đi chứ! Ngưng mỉm cười xảo trá đi! Ăn này, ăn này!

“Tsk………Nghiêm túc một chút đi!”

“Tôi nghiêm túc mà!”

“Thế còn tệ hơn ấy!”

Thế ông muốn tôi làm gì đây…?

§

Sau cả tá phút đi theo ông ta như một phạm nhân đến bục hành quyết, chúng tôi đến một căn biệt thự lớn cách khá xa phố chính ở Cleat. Người trong phố không nhiều, nhưng nó lại được tuần tra bởi những binh lính vũ trang toàn thân, một điều rõ ràng không bình thường. Khi Franz-san vội bước qua, các binh sĩ chào ông ấy một cách chỉnh tề.

“Em đã nghe tin đồn, nhưng họ thực sự có một hệ thống an ninh nghiêm ngặt.”

“Un, un, đúng vậy. Dù anh cũng chỉ nghe tin đồn về nó thôi.”

Franz-san quay lại khi tôi đã trở thành cái máy chỉ biết gật đầu mà không hề suy nghĩ. Không phải chúng ta sẽ đi họp chiến lược sao? Ta đến chỗ nào vậy? Dù đầu đầy câu hỏi nhưng tôi không thể hiện nó ra, rồi Franz-san nói một điều không thể tin được.

“Bệ hạ sẽ gặp ngươi.”

“!?????”

Eeeeeh…… Hoàng đế, ông bạn à, ông thấy chán sao? Quả thực, Eva đã nói gì đó về việc thông báo Hoàng đế bệ hạ, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi sẽ đi gặp ngài ấy… Tôi thực sự…không muốn gặp ngài ấy chút nào.

“Công chúa điện hạ Murina cũng ở đó nữa. Ngươi đã bất lịch sự với ta rất nhiều rồi, nhưng đừng có mà thô lỗ đấy!”

“…Mới vừa rồi, tôi đã có một suy nghĩ rất thô lỗ nhưng không có nói ra đấy?”

“………….Ngươi đang muốn thách thức sức chịu đựng của ta sao? Hmm?”

Tôi không muốn gặp ngài ấy, tôi không muốn gặp ngài ấy, tôi không muốn gặp ngài ấy, tôi không muốn gặp ngài ấy. Tôi tự hỏi liệu Hoàng đế bệ hạ có bị đau bụng và từ bỏ việc gặp tôi không nhỉ. Vì lí do nào đó, mắt Sytry sáng lên, nhưng tôi thực sự không giỏi trong việc gặp gỡ những người vĩ đại như ngài ấy. Tôi biết rồi… Có ổn không khi tôi không nói gì hết? Tôi sẽ để mọi thứ lại cho Sytry––Không, tôi không thể. Tôi không thể giao mọi thứ lại cho Sytry lúc này được.

Chúng tôi đi qua các biệt thự, nơi có rất nhiều bảo vệ, và dừng lại trước một cánh cửa kép đồ sộ. Không lâu sau khi Franz-san nói chuyện với các kị sĩ gác cổng, một giọng nói phát ra từ bên trong.

“Vào đi.”

Tôi đi theo Franz-san trong khi cảm thấy như sắp nôn mửa. Tôi cầu nguyện một cách tuyệt vọng “Đừng có ở đó, đừng có ở đó, đừng có ở đó”, nhưng thực tế thì, Hoàng đế người đã trao cho tôi tấm vé đang bình tĩnh chờ trong đó. Công chúa Murina, người đang đứng cạnh ngài ấy, nhìn tôi một cách căng thẳng với khuôn mặt co giật, nhưng rồi dừng lại như thể cô ấy đã ngừng suy nghĩ. So sánh với lúc ở trên tàu bay, có nhiều lính gác hơn, và bầu không khí cũng ngột ngạt và khó chịu hơn. Họ muốn tôi làm gì đây? Tôi biết rồi, trước hết––Tôi phải quỳ xuống đã.

“Chúng ta đang trong tình trạng khẩn cấp, không cần lễ nghi thừa thãi, .”

Dù rằng tôi có thể câu thêm chút thời gian nếu chúng ta cần lịch sự…Nhưng cơ thể tôi… Cơ thể tôi muốn quỳ xuống.

“Ta đã được thông báo từ Franz rằng ngươi đã giải phóng Murina giả từ tay [Cáo]. Làm tốt lắm.”

“………N-Nó không phải vấn đề gì lớn thưa ngài.”

Nó thực sự không phải chuyện gì to tát. Và Sytry là người đã tạo ra vấn đề to tát đó. Rồi Sytry bước lên, nhìn một cách kiên quyết vào Hoàng đế, và thẳng thắn khẳng định.

“Chúng thần là thợ săn của Zebrudia, và việc phục vụ Zebrudia chỉ là lẽ dĩ nhiên, bởi đó là nơi chúng thần nợ rất nhiều.”

Tôi muốn kéo cái lưỡi đó ra ghê. Ánh nhìn của Hoàng đế chuyển sang Sytry, rồi ngài ấy nói bằng giọng nghiêm túc dễ nghe.

“Ta hiểu rồi…………Vậy, ngươi là Sytry Smart. Từ những gì ta nghe được, ngươi là một nhà giả kim khá xuất chúng đấy.”

“Tôi thật vinh hạnh, thưa bệ hạ. Tuy nhiên, kĩ năng của tôi không là gì khi so sánh với kĩ năng của .”

Tôi sẽ nôn mất. Hey, dừng lại cái. Có lẽ em đang nghĩ cho anh, nhưng em thực sự nên dừng việc khen ngợi vô cớ đó đi, nghiêm túc đấy, dừng lại đi.

“Fumu… Vậy, mối quan hệ giữa ngươi và là gì.”

“Tôi là vợ anh ấy.”

Như phản xạ, tôi đập một cái vào sau đầu Sytry. Franz-san, các lính gác, Công chúa điện hạ Murina, và ngay cả bệ hạ đều nhìn chúng tôi một cách sững sờ. Oh đệt… Không, không, nhưng mà, mấy người biết đấy, ngay từ đầu em ấy chẳng làm gì ngoài nói dối mà! Tôi làm mặt lạnh nhất có thể và đổi chủ đề.

“Giỡn đủ rồi, hãy đi vào vấn đề chính thôi, thưa bệ hạ.”

“………Aaaah, đúng vậy. Franz.”

Theo chỉ dẫn của Hoàng đế, Franz-san bước lên phía trước. Sau khi bị đánh vào đầu, Sytry quay lại đứng với khuôn mặt nghiêm túc như thể chẳng có gì xảy ra cả. Franz-san hắng giọng một cái và nhìn tôi chằm chằm.

“Ahem. Nghĩ đến thì, , ngươi là nhà sưu tập Thánh tích đúng không? Ngươi đã từng nghe đến một Thánh tích có tên bao giờ chưa?”

“Hm? Aaah, tôi có nó mà, ông biết đấy.”

“Oh tuyệt, vậy là ngươi giữ nó…………Haaaaaaaaaaaaaa?”

“!? Ừ-Ừm, tôi chỉ mới vô tình có nó gần đây vì nhiều lí do. Dù chỉ một cái thôi.”

Oh đệt… Có phải giấu nó đi mới là lựa chọn sáng suốt không nhỉ?

Truyện Chữ Hay