Chuyện này tệ thật. Tôi đến chỗ Eva xin lời khuyên, nhưng vì lí do nào đó, mọi thứ Sytry đã làm đều bị đổ lên đầu một tổ chức bí mật. Tôi không biết phải làm gì nữa. Eva đã nhanh chóng rời đi với công chúa giả trong khi di chuyển. Không còn gì mà tên Clan Master bù nhìn như tôi có thể nói khi cổ làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
Cánh cửa đóng sập một cái, và má Sytry, người vừa ra vẻ cay đắng, phồng lên.
“Dù rằng……Em đang tính làm một vụ lớn… Và đàm phán với Zebrudia……”
Em ấy không hối hận gì cả… Không một chút luôn. Em tính đàm phán cái gì chứ? Nói mới nhớ, Liz đã từng nói với tôi thế này. Sytry làm mọi thứ mà không hề sai sót––nhưng em ấy cũng có khuynh hướng thường gây ra rắc rối lớn. Tôi đã nghĩ Liz chỉ nghĩ quá khi bảo rằng vụ cáo buộc sai lầm về sự hỗ trợ và âm mưu của ẻm cho cuộc vượt ngục hàng loạt trước đây là một ví dụ cho điều đó, nhưng có lẽ đó là sự thật. Chúng ta làm gì…… với chuyện này bây giờ? Sytry nhìn tôi với ánh mắt trách móc một lúc, nhưng rồi em ấy nhanh chóng bình thường lại.
“Chà, nhưng nếu anh nghĩ về nó, theo cách nào đấy, đây không phải là nước đi tồi. Và không phải là [Cáo] có thể công khai phủ nhận nó………”
Lạc quan là tốt, nhưng em thay đổi nhanh quá đấy. Hơn nữa, gọi cái tình huống khiến anh phải đổ mồ hôi lạnh này là nước đi tuyệt…… Ta phải làm gì bây giờ! Eva, cái cô đó, cổ nói rằng mình sẽ nói chuyện với Hoàng đế bệ hạ đấy, em biết không! Quả thực, bên kia là Hoàng đế của một đại quốc, nên hẳn sẽ mất chút thời gian để chuyện đến được tai ngài ấy. Tôi vẫn còn cơ hội. Hãy đi nói chuyện với Lucia và Anthem thôi.
Đôi mắt Sytry, người thường có vẻ đáng tin nhất, lấp lánh và ẻm đập tay mình như thường lệ.
“Em biết rồi! Vì ta đã làm thế rồi, nên hãy đổ thêm ít tội cho chúng nào! Nếu chúng không thể tiếp nhận được––Vậy thì chúng đi chết được rồi!”
“Này! Em nghĩ rằng ai là người gây cho anh nhiều rắc rối thế hả?”
“Kya!?”
Khi cần phải nói gì đó thì anh sẽ nói, em biết không hả! Khi tôi nắm lấy vai Sytry, cơ thể em ấy rung lên dữ dội, có lẽ là vì bất ngờ. Đúng là nhờ may mắn tôi mới thể bình tĩnh lại nhanh như vậy. Và ngay lúc đó, một cái lọ chứa chất lỏng sáng rơi xuống ngay trước mắt tôi.
“Ah……”
Sytry thốt lên một cách đầy ngạc nhiên. Và một tiếng thủy tinh vỡ vang vọng. Và rồi––Thế giới trở thành mớ hỗn độn. Tôi cảm thấy gió thổi như bão. Âm thanh, tác động, và nhiệt bùng lên phía sau tôi được ngăn cản. Sàn nhà sụp xuống. Tôi ngay lập tức ôm lấy Sytry và tầm nhìn của tôi lộn ngược. May mắn là căn phòng có trần cao. Dù đầu tôi chạm đất trước hay cơ thể chạm đất trước, vẫn sẽ bảo vệ một cách hoàn hảo. Ngay khi tôi rơi xuống, cái tiếp theo được kích hoạt và tôi lăn vòng trên sàn.
Phía trên trần––một cái lỗ lớn, rất lớn mọc ra. Nó cảm giác như một vụ nổ vậy, nhưng dù có vết cháy quanh miệng lỗ, lại không có dấu hiệu nào của lửa. Là kẻ địch sao? Một thảm họa tự nhiên? Trong khi tôi đang nằm trên sàn trong bối rối, Sytry, người trong vòng tay tôi, nhỏ giọng nói.
“Aaaaah…”
“Cái gì!? Cái quái gì thế!? !?? Eh!?”
“Cry-san, làm ơn hãy bình tĩnh. Nó chỉ là––Một potion nổ đã qua điều chỉnh bị rơi thôi.”
“!??”
Eh? Một potion?...............Aaaaah……………..
May mắn thay, căn phòng tầng dưới có vẻ trống. Nhưng phòng tầng trên thì––có vẻ bị hủy rồi… Thế có tệ không nhỉ? Đây không phải một cú nổ bình thường. Nếu không nhờ thì tôi tạch chắc rồi. Nhưng em mang bên mình một potion kinh khủng thật đấy, Sytry.
“Em có ổn không?”
“Tất nhiên rồi. Cry-san đã bảo vệ em… Em không hề hấn gì cả.”
Dù nếu không phải bởi Cry-san đó thì căn phòng đã không bị hủy…
Cuối cùng đã hiểu được tình huống, tôi buông tay và thả Sytry ra, nhưng em ấy chẳng chịu di chuyển gì cả. Ẻm tiếp tục siết chặt lấy tôi và ấn mũi vào cổ tôi. Nhưng tôi chẳng còn năng lượng để đẩy em ấy ra. Tim tôi gần như nhảy khỏi lồng ngực vì vụ này. bảo vệ tôi khỏi các đòn tấn công, nhưng không hề khiến tôi mạnh hơn chút nào. Tôi cảm thấy mình sắp nôn khi chứng kiến những mảnh vụn rơi xuống. Tôi sẽ la Sytry vì đã tạo ra công chúa giả, nhưng không thể la em ấy vì vụ này được.
Rồi tôi nghe thấy những tiếng bước chân từ phía trên. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và Eva nhìn xuống chỗ chúng tôi từ trên miệng hố.
“Cái-Cái––gì thế này, chuyện gì đã xảy ra!?”
“Ehmm…”
Tôi nên nói ra cái cớ nào đây… Eva đã quen với việc các thành viên Clan hành động quá đáng, nhưng quả nhiên chúng tôi sẽ không thể nào thoát được nếu căn phòng mà cô ấy ở bị phá hủy. Rồi, Sytry lấy môi chạm vào cổ tôi trong một khắc, rồi đứng lên nói to và rõ ràng.
“Mọi thứ đều ổn, Eva-san. Chúng tôi ổn, nó chỉ là––một cuộc tấn công từ [Cáo].”
!? Đừng có bảo, tôi… là [Cáo] đấy nhé!? Eva hổn hển với khuôn mặt tái xanh. Tôi vẫn còn đuối sức và chân tôi thì run rẩy đến nỗi tôi cần được đỡ lên, nhưng sức lực trong tôi sớm trở lại. Tốt xấu gì thì tôi cũng quen với các sự cố rồi. Về mặt tâm lí tôi cảm thấy muốn nôn mửa, nhưng về thể chất thì tôi ổn.
“Không có vấn đề gì cả, đây là––một đòn tấn công từ xa. Kẻ tấn công hẳn đã chạy xa vì sợ Cry-san rồi. Chúng ta phải… thành lập chiến lược. Hãy liên lạc với Hoàng đế bệ hạ ngay!”
Tinh thần bạn thuở nhỏ của tôi mạnh đến mức nguy hiểm. Cứ như thể em ấy đã quen với nó rồi. Có lẽ nghe thấy tiếng động, Sven cũng bước vào và nhìn qua cái lỗ.
“Oooooh, ooooh, cậu trúng đòn khá nặng đấy nhỉ.”
“…Chúng tôi không sao. Nhưng cái sàn và đồ nội thất thì không được như thế…”
Tôi cố gắng kìm nén con tim đang dần vỡ vụn của mình và ra vẻ bình tĩnh nhất có thể.
§
“Đây là… Aaaah, sao có thể chứ…”
Có vẻ như, kĩ năng của Eva còn vượt xa tưởng tượng của tôi. Franz-san, người đang mặc cùng một bộ giáp Thánh tích trước đây mà tôi nhớ, mở cái túi ra và rên rỉ với khuôn mặt tái mét. Trước khi tôi kịp bàn bạc với đám Lucia, tôi đã ngay lập tức bị ông ấy kéo đi.
Nơi chúng tôi đến là căn biệt thự rộng lớn ở Cleat mà Zebrudia sở hữu. May mắn thay, Hoàng đế hiện không có mặt, nhưng không khí căng như dây đàn ở phòng tiếp khách khiến tôi chẳng thấy vui nổi. Tôi muốn vào nhà vệ sinh. Tuy nhiên, tôi chẳng biết từ lúc nào và bằng cách nào mà Eva lại liên lạc được với Franz-san. Tất cả những gì tôi có thể làm là xuôi theo mọi chuyện trong khi cảm thấy chóng mặt như người vừa đứng dậy quá nhanh.
“Thực sự, làm thế nào nó có thể…”
“Nghiêm túc đấy…… Lũ [Cáo] đó… Đúng là một tổ chức đáng sợ.”
Khoanh tay lại trước mặt tôi, Sytry gật gù liến thoắng. Em ấy hẳn đã trưởng thành một cô gái khó lường khi gần gũi với đám giả kim thuật sư và lũ thương nhân gian xảo ở Phòng thí nghiệm giả kim thuộc Thủ đô hoàng gia. Thông thường, tôi sẽ rất vui khi thấy ẻm trở nên đáng tin, nhưng tôi muốn em ấy nhớ lại bản thân khi còn là một đứa trẻ hơn.
Công chúa giả không hề nhúc nhích một cái lông mày trước một Franz-san to lớn. Franz-san nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của cô ấy ở khoảng cách gần rồi run rẩy trong sợ hãi.
“Lúc mới nghe ta đã nghĩ nó là một trò đùa, nhưng––Việc này sẽ khiến bệ hạ chú ý––”
“Trên hết, chúng thậm chí còn thí nghiệm đặt phantom vào máy xay để trích xuất Mana Material! Tôi đã nhìn thấy điều đó! Tôi đã nghe thấy những tiếng hét thảm của lũ phantom bị nghiền nát và số Mana Material đậm đặc được trích ra!”[note46847]
“Cô…vừa nói gì!?”
Eva nhìn tôi với vẻ trắng bệch. Franz cũng nhìn tôi, chứ không nhìn Sytry. Vì lí do nào đó, Sytry cũng nhìn sang tôi. Tôi mới là người muốn nói “Em vừa nói gì” đây này. Sytry hẳn luôn bên cạnh tôi suốt thời gian qua, nhưng em ấy nhìn thấy chuyện đó từ lúc quái nào. Siết chặt nắm đấm, Sytry bước lên với đôi mắt ầng ậc nước.
“Và đồng thời, chúng––đang cố tạo ra một sinh vật ma thuật bằng cách gắn các phần hữu dụng của đám tội phạm lại với nhau––”[note46848]
Chờ chút đã! Đừng có làm thêm bất cứ điều đáng sợ gì mà anh không hiểu nữa đi!
Và tôi đặt tay lên đầu Sytry để ngăn em ấy tiếp tục nói.
“…Chà, dù sao thì có ai quan tâm về mấy cái đó đâu cơ chứ.”
“Ngươi bảo, mấy thứ cái đó sao!?
Chính ngươi đã bị tấn công đó! Bọn ta đã kiểm tra qua dấu vết, nhưng sức mạnh của vụ nổ… không phải loại bình thường đâu.”
Tôi cũng đã kiểm tra dấu vết vụ nổ, nhưng ngay cả với một tên nghiệp dư như tôi, nó vẫn là những dấu vết bí ẩn. Không có sự phá hủy vô nghĩa nào hết. Dấu vết hủy diệt đen như than nhưng lại gọn một cách kì lạ như thể có ai đã cắt nó ra––.
“Nó có lẽ là một potion nén tấn công phạm vi hẹp nhằm chống lại những phantom cấp cao. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Cry-san không bảo vệ tôi––Khốn kiếp các ngươi, [Cáo].”
Tôi sẽ dễ dàng hùa theo em ấy hơn nếu tôi không biết rõ mọi chuyện.
“…………….Un. Nhưng, chà, tôi đã quen––với việc bị tấn công rồi.”
Và tất nhiên, tôi cũng đã quen với việc hoảng loạn. Tôi cảm thấy khá là muốn quỳ xuống ngay bây giờ. Franz-san khoanh tay há miệng trước công chúa giả một lúc, nhưng rồi ngừng lại và nhìn xuống tôi. Ông ấy đang nghiêm túc. Trán ổng nhăn lại. Franz-san ở đây là vì ổng đang hộ tống Hoàng đế Zebrudia, người đến thành phố để xem “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” được tổ chức hằng năm, nhưng giờ ổng đang có tâm trạng xấu.
Tôi xin lỗi về những phiền toái mà bạn thuở nhỏ của tôi đã gây ra cho ôôôôôôôôông! Luộc hay nướng, ông muốn làm gì tôi cũng được.
“Tuy nhiên……….Mục đích…của [Cáo] là gì? Vì lí nào mà chúng lại tạo ra một Công chúa điện hạ giả––”
“!? Eh!? Tôi cũng phải nghĩ về điều đó à? Ah……”
Tôi hoảng hốt che miệng lại. Ôi không, tôi không thể không thốt ra điều đó được. Eva giật mình. Franz-san nhìn tôi như thể bị bối rối trong một khắc, rồi ngay lặp tức vẻ mặt ổng trở nên khó coi. Không, không, không, tôi đâu có ý công kích ông, ông biết đấy. Chỉ là… tôi không giỏi lắm trong việc nói dối––Tôi bị đưa lên làm lãnh đạo, nhưng Sytry là người đảm nhiệm đàm phán nhiều hơn. Rồi, Sytry-chan, người đàm phán và là kẻ dối trá, đập tay lại mạnh hơn thường lệ một chút để thu hút sự chú ý của họ trước khi họ kịp nổi giận với tôi.
“Tôi nghe rằng Tổ chức thám hiểm nhánh Zebrudia cũng đang điều tra gắt gao [Cáo]. Liệu bên Zebrudia có nắm bắt được gì không?.......Là điều mà Cry-san đang nói.”
Cái phần “điều tôi nói” ở cuối có thực sự cần thiết không vậy? Sytry nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, nhưng tôi tự hỏi liệu mình có ích kỉ không khi muốn mắt em ấy hơi tối lại một chút vì ẻm đang nói dối. Franz-san tỏ ra im lặng trước những lời tràn đầy dối trá đó, nhưng sau chót lại nhỏ giọng lên tiếng.
“………….Guh…Không còn cách nào khác. Sau cùng thì, không cần thiết phải nói thêm gì nữa. Đi theo ta.”
“Eh!? Ông thực sự đã nắm bắt được gì đó sao!?”
Thật ngạc nhiên. Vậy điều Sytry nói không phải là vô căn cứ hả? Trước đôi mắt mở to vì sự chuyển biến tình huống đột ngột của tôi, Franz-san nhìn tôi như thể tôi là kẻ giết cha mẹ ổng và nói.
“Tsk……….Chết tiệt, nếu ta có nhiều quyền lực hơn, ta sẽ bêu đầu ngươi––––Đến đây, ta sẽ khiến ngươi phải giúp bọn ta vạch trần âm mưu của [Cáo].”