Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 207: tên nhà quê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Khi em bảo rằng muốn bắt sống con cáo, ý em là cáo từ tổ chức nhưng mà––”[note42336]

Aaaah, tôi nên làm gì đây? Tôi chẳng nghĩ được gì hết. Cái thùng tôi đang bê nhẹ như thể trong nó trống rỗng, nhưng từ nó lại phát ra tiếng sột soạt. Có vẻ như em gái cáo (tôi không biết tên của con bé, nên cứ gọi thế cho tiện) đang quá tập trung vào việc lấp đầy cái bụng mình. Sytry, người luôn tỏ ra bình tĩnh, giờ lại mang biểu cảm dữ dội.

Một phantom tăng trưởng dựa theo số sức mạnh mà nó tích lũy được. Và ở một ngôi đền khủng cỡ [Nhà trọ đã mất], sức mạnh của một sử ma cấp thấp cũng đã ngang với một con boss của ngôi đền cấp cao. Với Phantom, Mana Material cũng giống như không khí vậy. Vốn chúng không thể tồn tại quá lâu ngoài phạm vi đền, nhưng có vẻ như mấy thường thức đó không áp dụng với bé cáo này.

“Nếu em ở vị trí của con phantom đó, em sẽ có thể hủy diệt cả một đất nước, đúng không nhỉ? Nếu đây là phantom ở một ngôi đền cấp cao thì chỉ có thợ săn cấp cao mới ứng phó được thôi. Thêm vào đó, với kích cỡ này thì sẽ rất khó bắt lại nếu nó chạy trốn.”

Sytry đang nói ra những giả thuyết đáng sợ. May mắn thay, mục đích của các phantom trong [Nhà trọ đã mất] không phải là hủy diệt nhân loại.

“Em nghĩ ta nên làm gì?”

“……Em nghĩ nếu party ta dốc toàn lực đánh thì tiêu diệt không phải là chuyện bất khả thi. Đương nhiên chỉ là với một con thôi.”

Sytry im lặng một lúc rồi trả lời. Mặt trời vẫn đang tỏa nắng chói trang và nóng bỏng. Không khí như bị méo đi bởi nhiệt. Thứ trong thùng vẫn yên tĩnh dù hai kẻ bên ngoài đang nói về chuyện sống chết của nó. Quả thực là có một phantom trong cái thùng này. Nhưng sau khoảng thời gian vừa rồi, thật vô nhân đạo khi giết một sinh vật hình người không tấn công bạn. Bên cạnh đó, nếu chúng tôi chiến mà nó bỏ chạy thì con phantom này sẽ phát cuồng trên khắp đất nước mất. Và điều đó thật tệ hại.

“Anh không nghĩ đó là một nước đi hay ho lắm.”

“Em nghĩ anh đúng… Em cho là nó sẽ phá luôn cái máy trộn nếu em cho nó vào đấy.”

“?? Máy trộn là cái gì?”

“Em đang thử nghiệm việc nghiền phantom để tạo ra Mana Material dạng lỏng. Vốn thì chúng sẽ tan biến vào không khí––”

“Ah, aaah… Xin lỗi, xin lỗi, em không cần cho anh biết nữa đâu.”

Tôi có cảm giác rằng tốt hơn là không hỏi thêm nữa nên đã dừng Sytry lại. Em ấy có vẻ hơi thất vọng, nhưng tôi nghĩ đó là quyết định đúng đắn bởi có vẻ sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu biết thêm về nó. Không đích đến, tôi cứ lòng vòng quanh thủ đô Toizant. Tôi chẳng nghĩ ra được ý hay nào cả.

Dù sao thì, tôi phải làm gì đó với con phantom này thôi. Sẽ tốn cả đống thời gian để một phantom khủng thế này tự phân rã và tan biến. Một phantom mạnh mẽ cũng có nghĩa là nó có thể hấp thụ một lượng lớn Mana Material. Nếu chúng hấp thụ được số Mana Material tản mát trong không khí thì sống ở bên ngoài nhiều năm cũng không có gì lạ. Cách nhanh nhất là để [Nhà trọ đã mất] đưa nó đi.

Tôi đặt cái thùng xuống một con hẻm vắng người và từ từ mở nắp với sự quyết tâm. Tôi cầu nguyện rằng thứ bên trong sẽ biến mất, nhưng trong thùng, con phantom đang bó gối ngồi xuống. Với một người bình thường thì nó chỉ là một đứa trẻ mang mặt nạ cáo. Chuyện này có thể bị nhầm với một vụ bắt cóc. Đã lâu rồi tôi mới đi làm một chuyện nguy hiểm thế này[note42337]. Dù lần này tôi không có làm gì sai.

Em gái cáo không có dấu hiệu gì là sẽ tấn công tôi. Không, giữa hai bên đã có một lời hứa. Chừng nào nó còn tồn tại thì dù cả thành phố có sập, tôi và các bạn mình vẫn sẽ an toàn. Tôi hít sâu một hơi và hỏi cô bé.

“Này, liệu ngươi có thể… liên lạc với [Nhà trọ đã mất] hay gì đó không?”

Đúng hơn thì, sao ngươi lại ở đây vậy? Không phải nó rất điên rồ sao? Cứ lấy cái hộp và về nhà đi!

Em gái cáo cứ ngồi im một chút, rồi thọc tay vào túi áo và lấy ra một cái bảng dày to cỡ một cuốn sổ ghi chú cầm tay rồi đưa nó cho tôi. Thứ này rất mượt. Khi tôi chạm vào, màn hình đen sáng lên và những con số hiện ra. Đây có vẻ là giờ hiện tại. Tôi mở to mắt khi thấy nó. Thứ này––Tôi biết nó. Tôi biết đây là gì! Tôi giải thích với Sytry, người đang tỏ vẻ tò mò trên mặt.

“Nó là … Một Thánh tích điện thoại, em biết đấy.”

“Điện thoại, anh đang nói về điện thoại đó sao? Nhưng ở đây không có đường dây kết nối… Liệu thứ này có cần dây không vậy?”

Điện thoại là hệ thống giao tiếp được phát triển ở vài nước công nghệ. Nó vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm và không được sử dụng rộng rãi ở Đế chế do nhiều rào cản khác nhau, nhưng chà, đây là một dạng có thể kết nối tới nhiều nơi. Và cuối cùng, thứ có chức năng gần như tương tự với điện thoại là chiếc Thánh tích đến từ nền văn minh công nghệ tiên tiến này, !

“Chààààà, vì là một Thánh tích… Nên là, em biết đấy… Mỗi người dùng đều có một số, và khi em ấn số người em muốn gọi, em có thể nói chuyện với người đó dù người ấy cách em rất xa.”

Sytry nhìn chằm chằm trong ngạc nhiên khi tôi thể hiện kiến thức của mình lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.

“Thế có nghĩa là… Nó sẽ vô dụng nếu anh không biết số của bên kia ư?”

“Ừ, ừ. Đó là lí do nó khó dùng hơn . Nhưng nhờ tính đặc thù, nó rất đắt vì có những người ưa thích.”

Ngoài ra, vì lí do nào đó, nếu bạn không ở gần thành phố, bạn sẽ không thể gọi hay bắt tín hiệu, hay nếu bạn làm rơi nó hoặc nhúng nó vào nước, nó sẽ hỏng, đây thực sự là một Thánh tích với nhiều điểm yếu. Tuy nhiên, điều quan trọng là công nghệ này tiên tiến đến mức trong thời kì nền văn minh cổ đại, mọi người có thể giao tiếp với nhau ở khoảng cách rất xa dù không có đường dây. Trong số các học giả, có những người tin rằng tinh linh được sử dụng để truyền giọng nói, có người nói nó cùng cơ chế với , và họ vẫn còn đang tranh luận sôi nổi về vấn đề này[note42338], nhưng nó thật vô nghĩa khi mà cơ chế làm nên vẫn chưa hoàn toàn sáng tỏ cho đến hiện tại.

Tôi cũng muốn có một cái, nhưng vì không sở hữu cái nào, và bởi không người bạn nào của tôi có một cái, nên có một chiếc cũng không có ý nghĩa gì lắm. Tôi không biết tại sao em gái cáo có nó, nhưng có thể nào [Nhà trọ đã mất] là đền kho báu từ thời đại nền văn minh công nghệ tiên tiến không?

“Quả đúng là Cry-san……… Anh rất hiểu biết.”

Mắt Sytry mở to đầy tôn trọng, nhưng tôi không quen thuộc với Thánh tích này đến thế. Tuy nhiên, cái cách ẻm nhìn tôi khá là thoải mái, nên tôi không thể không tự hào chút về bản thân.

“Coi này…… Phải, nó có vẻ là một mẫu mới. Điều mới mẻ mà mấy mẫu mới có… một cái camera, thấy chứ. Nó rất nhỏ, nhưng lại có nhiều tính năng.”

“Em hiểu rồi… Các tính năng khác là gì vậy?”

Đây chỉ là lời đồn, nhưng tôi đã nghe rằng có nhiều loại smartphone và chúng có thể làm nhiều chuyện khác nhau[note42339]. Tôi nghe rằng chúng có thể làm phần lớn mọi thứ. Thứ này giống như một cây trượng phép vậy.

“Nó có thể phát ra tia sáng từ camera và dọa quái vật, và còn… Phải rồi, nó có thể làm lạnh thức ăn và rồi… Tất cả cư dân của nền văn minh công nghệ tiên tiến sử dụng để tự vệ và khiến cuộc sống dễ dàng hơn. Nó là một công cụ khá toàn năng.”

Ngoài ra thì, lí do chúng tôi biết rõ về Thánh tích này đến thế là vì đây là vật dụng thường được tìm thấy trong đền kho báu thuộc nền văn minh công nghệ tiên tiến. Nó có lẽ thực sự phổ biến bởi có trường hợp người ta tìm thấy hơn trăm cái chỉ trong một ngôi đền[note42340].

“Tuy nhiên, không phải nó là vô nghĩa sao nếu bên kia có cùng thứ với anh, nhưng anh lại không có số của người đó?”

“Nào, nào, bình tĩnh lại, Sytry. Anh biết… Em có thể thêm số vào danh bạ trong máy mà. Tôi nói đúng không?”

Ngay lúc đó, cô bé phantom cử động. Con bé nhanh chóng lấy cái trên tay tôi trong khi tôi tự tin xác nhận điều đó với cô bé, và sử dụng nó một cách trơn tru rồi đưa nó cho tôi. Có một dòng chữ trên màn hình ghi “Đang gọi”. Cô bé sử dụng thứ này một cách thuần thục không động tác thừa. Thật ngầu quá đi[note42341].

“Tuyệt vời… Vậy ra đó là chuyên gia . Đây là thất bại hoàn toàn của tôi.… Lần tới, tôi nên tìm cách có một cái.”

“Tên nhà quê…….. Thật xấu hổ quá.”

Cô bé mang mặt nạ cáo lần đầu tiên mở miệng và nói vậy. Giọng nó trơn tru, nhưng cổ lại đỏ bừng và cơ thể hơi run rẩy.

§

“Phiền phức rồi đây… Có vẻ như anh ta không thể đến và đón ngươi được.”

Khi tôi nói kết quả của cuộc trò chuyện giữa tôi và anh trai cáo, em gái cáo không hề tỏ ra khó chịu chút nào. Nó chỉ ngồi yên trong thùng.

Chất lượng âm thanh của không rõ hơn là bao. Đây là lần đầu tiên tôi dùng nó, nhưng tôi thấy tốt hơn nhiều so với , thứ chỉ có thể truyền giọng nói. Anh trai cáo hiện giờ có vẻ đang bận rộn. Vào lúc tôi lên tiếng, ảnh nói “Geh”, là “Geh” đấy. Anh ta vô cùng hạnh phúc nói họ cuối cùng cũng có những kẻ đột nhập bình thường. Chắc ảnh đang nói về Term và Kechakchakka. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ, nhưng từ vẻ mặt của anh trai cáo, chắc rằng đó không phải là chuyện tốt đẹp rồi. Chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện cho tương lai của họ mà thôi.

“Anh ta thực sự rất thoải mái với ngươi. Có lẽ phantom và con người có quan niệm sống khác nhau.”

Anh ta còn chẳng nói chào với đứa em của mình. Nghĩ lại thì, ảnh còn chẳng giận dữ tí nào khi tôi giết một phantom. Có lẽ họ không phải gia đình. Sytry nhướng mày lo lắng.

“Ta nên làm gì đây? Với một phantom ở cấp độ này, sẽ là một vấn đề nếu cứ để nó như vậy…”

Em nói chuẩn. Em gái cáo trước mặt tôi trông có vẻ vô hại, nhưng sức mạnh của nó là thật. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết nó có thể làm gì. Tuy nhiên, tôi cũng không thể nói sự thật với Hoàng đế được. Chúng tôi có lẽ sẽ bị tống giam mất. Và tôi cũng không thể nói với đám Luke được. Họ sẽ cố giết con bé mất.

Em gái cáo mở túi ra và ăn đậu phụ rán. Bên trong thùng giờ đầy giấy gói đậu phụ rán. Sao nó cứ thoải mái vậy trong khi tôi đang gặp rắc rối thế này? Vẻ không quan tâm của em nó quả thực thần thánh.

“…Mà này, đất nước này có đậu phụ rán không nhỉ?”

“Không, họ không có.”

“!?”

Em gái cáo cứng đơ trước câu trả lời ngay lập tức của Sytry. Tất nhiên rồi, thứ này có trong Đế chế, nhưng tôi chưa từng thấy đất nước nào thường ăn đậu phụ rán. Và ai biết được con phantom này sẽ làm gì nếu không còn đậu phụ rán nữa. Có lẽ tôi nên đẩy em nó cho Ark. Ý nghĩ đó lướt qua tôi trong một khắc, nhưng nó sẽ lại bắt đầu một đống vấn đề khác. Hơn nữa, có vẻ chỉ mang con bé đến Thủ đô hoàng gia đã là một tội rồi.

Ý tôi là, sao ngươi không cứ thế bay về nhà đi, thôi nào. Ít nhất ngươi có thể bay mà, đúng không? Nếu ngươi không thể bay thì… Tôi biết rồi. Nếu ngươi gắn cái đuôi mới mà Lucia từ chối nhận thì ngươi có thể bay đúng không? Vấn đề cái đuôi cũng sẽ biến mất luôn, một mũi tên trúng hai đích.

Tôi phát mệt với chuyện này rồi… Dính với con bé này có vẻ thật ngu ngốc với tôi. Tôi nghĩ cứ để con bé ở đây và về thôi. Ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, tôi cảm thấy có gì đó kéo gấu quần tôi. Đó là em gái cáo. Nó không cất tiếng, nhưng có chút gì đó ưu sầu phát ra từ nó. Dù ngươi có bám như vậy, ta còn chẳng thể tự chăm nổi mình nữa là đi chăm một con phantom. Thực ra thì, ngươi quá đuối trước đậu phụ rán dù là phantom quyền năng đó. Ngươi nên đến vương quốc đậu rán hay gì đó đi.

Cánh tay phải của con bé thọc vào túi. Ẻm rút ra một tấm bảng màu bạc––Một chiếc với màu khác hẳn cái vừa rồi. tôi vô thức mở to mắt. Cái…gì!? Tôi biết đây là gì… Nó được gọi là mỗi tay một cái đó. Con phantom này… không phải loại tầm thường.

Sau đó, em gái cáo nhanh chóng đưa nó cho tôi và nói.

“Ta sẽ cho ngươi thứ này.”[note42342]

“!?”

Tôi tự vấn lại chính mình một cách sâu sắc.

…….Nghĩ về nó đi. Cry Andrich. Không phải ngươi là thợ săn sao, và việc của một thợ săn là giúp đỡ kẻ yếu. Cô bé mặt nạ cáo này là một phantom, nhưng không phải là phantom xấu. Không phải thật đáng thương cho cô bé sao khi vô tình lạc vào xã hội loài người?

Nghĩ đi, ngươi phải nghĩ ra cách nào đó để tất cả được hạnh phúc. Phải có một cách nào đó, phải có một cách nào đó, một cách nào đó chứ. Giờ là lúc để giải phóng sức mạnh tiềm ẩn của ngươi.

Tôi cưỡng lại ý muốn nghịch ngợm chiếc vừa được nhận và cho nó vào túi, rồi siết chặt nắm đấm và nói một cách ngầu lòi.

“Chà, sẽ thật vô trách nhiệm nếu đã đi xa thế này và cứ ném nó lại đây……… Tôi có… một ý tưởng tuyệt vời sẽ giúp tất cả được hạnh phúc.”

Truyện Chữ Hay