“Aaaah… Tất nhiên rồi… Đó là cách mà nó sẽ kết thúc.”
“! Đúng thế nhỉỉỉỉỉ!?”
Ma Sytry nói trong khi mỉm cười. Và tôi hoàn toàn đồng tình với em ấy. Hai chúng tôi hiện giờ đang đi xuyên thành phố. Thủ đô này đang dần trở nên đông đúc hơn. Cuộc hội nghị đang đến. Ngày càng nhiều kị sĩ và pháp sư xuất hiện, những người rõ ràng đến từ đất nước khác, và trong cuộc náo nhiệt nổi lên một bầu không khí căng thẳng.
Dù Toizant là một nước lớn, nhưng nó không thịnh vượng đến thế. Tôi không biết nhiều lắm về lịch sử quốc gia này, nhưng tôi nghe rằng nó từng là vùng đất thường xuyên xảy ra xung đột. Phần lớn đất nước là sa mạc, và trời hiếm khi mưa. Đây từng là địa ngục nơi con người chém giết nhau chỉ vì một ít thức ăn và quái vật sa mạc bản địa thì chạy lông nhông khắp nơi. Thứ đã phá vỡ vòng quay này là chính thời đại này, thời hoàng kim của các thợ săn kho báu.
Toizant là nơi không phù hợp cho người sống, nhưng cùng lúc, nó sở hữu nhiều đền kho báu đặc trưng của khí hậu sa mạc. Những ngôi đền kho báu, thứ được tạo nên bởi nguồn năng lượng gần như vô tận chạy khắp địa mạch được gọi là Mana Material, giống như một nguồn cung vô tận chừng nào còn có người sẵn lòng tiến vào nó. Thế nên các thợ săn kho báu đã đổ xô vào vùng đất nghèo nàn này để tìm kiếm những ngôi đền chưa được khám phá. Để tiếp đón các thợ săn trở lại cùng kho báu, nhiều thành phố đã được dựng nên, và những người con của sa mạc vốn luôn xung đột với nhau đã thống nhất làm một. Đó chính là khởi đầu của quốc gia này.
Chúng tôi chưa bao giờ đến đền ở Toizant. Đó là vì ở đây quá nóng. Ngoài ra thì, sau khi lang thang trong những sa mạc khác, tôi không có ấn tượng tốt lắm về Sa quốc này. Nhưng sau khi dạo quanh nơi đây, tôi nhận ra ấn tượng của mình sai lầm như thế nào.
“Có vẻ như chỉ có vài thành phố đang phát triển… Hệ thống lương thực có vẻ là bài toán nan giải nhất ở đây. Anh không thường tìm được thức ăn trong đền kho báu, và việc nhập khẩu thì khá khó khăn do quái vật.”
Nơi này tốt hơn tôi tưởng. Khi nói điều đó với em ấy, ma Sytry cười khúc khích và bảo tôi như vậy(ma Sytry hay cười bất cứ lúc nào ở với tôi).
“Cũng khó khăn nhỉỉỉỉ.”
“Em cũng nghe rằng họ đang có kế hoạch trồng cây gần đây––”
Ma Sytry mỉm cười phô bày kiến thức của mình trong khi tôi hoàn toàn bơ chúng đi. Ma Sytry đang mặc cái áo chùng xanh bình thường của mình, nhưng không như tôi, em ấy có vẻ không thấy nóng, dù ẻm đáng ra không trong trạng thái thoải mái. Đích đến của chúng tôi là bên ngoài thành phố –– Nơi con tàu bay bị rơi.
Con tàu bay tân tiến bậc nhất Zebrudia, “Ngôi sao đen”, hiện vẫn đang bị bỏ lại ở chỗ nó rơi, bởi vì họ vẫn chưa thể sửa hay di chuyển được nó. Họ sẽ lấy những vật dụng tối thiểu ra và gửi một kĩ sư đến xử lí thân tàu sau. Thật đau lòng khi thấy Franz-san nhăn mặt nói nó sẽ là một việc nặng nề, nhưng không đời nào tôi lại bảo Lucia mang nó về Đế chế được. Con tàu bay, thứ tôi đã không thấy trong một khoảng thời gian, có một quả khí cầu hơi xì một chút ở phía trên và không còn chút uy nghiêm nào như lần đầu tôi thấy nó nữa. Phần thân tàu, thứ đã bị bể một chút theo đường chéo, đã được sửa qua nhưng có vẻ sẽ mất một thời gian dài để hoàn toàn sửa được nó. Con tàu chìm một nửa trong cát được lính Zebrudia canh gác, nhưng do đã được phép nên tôi cứ tự nhiên đi vào theo đường cửa sổ vỡ. Có lẽ hệ thống điều hòa bên trong cũng đã bị hỏng nên nó nóng chết đi được.
Lí do chúng tôi trở lại con tàu là để tìm xem còn chút dấu vết nào của Term và Kechakchakka không. Chà, tôi đã kiểm tra trước khi đoàn rời đi, nhưng vì tôi là kẻ khá cùi nên chắc ma Sytry sẽ tìm được gì đó khác.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Quốc gia này luôn thiếu lương thực và potion…”
“Chà, chúng vốn là thứ được chở lên bởi em mà, Sytry.”
Thêm vào đó, chúng tôi cũng có mục đích khác là thu hồi số vật phẩm đã tải lên tàu trước đó. Chúng tôi thu hồi là vì nhiệt sẽ khiến chúng bị hỏng, và vì cả đoàn sẽ không dùng tàu bay để quay về nên tôi cũng không cần chúng nữa. Chúng tôi cũng đã được phép lấy ra rồi.
Trong con tàu không còn dấu hiệu của ai khác. Với ma Sytry bên cạnh, tôi dạo quanh tàu một lượt.
“Nghĩ lại thì, anh rất ngạc nhiên khi mọi người không bị bắt vào đền đấy.”
“Thực ra thì… Bọn em cũng muốn vào lắm, nhưng có vẻ bọn em bay không đủ nhanh.”
“……….?”
“Bọn em không còn lựa chọn nào khác ngoài lại gần và để Luke-san cố thử mở một lỗ từ bên ngoài, nhưng chúng em lại không hề làm nó xây xước được tí nào, nên là… Bọn em không thể tham gia được.”
“………Un, un, đúng là vậy.”
Vì lí do nào đó, ma Sytry đang nói với giọng xin lỗi.
“Có vẻ như lớp rào quanh [Nhà trọ đã mất] không phải là loại vật lí… Có vẻ kiếm của Luke-san không có hiệu quả với không gian bị bóp méo. Anh ấy nói là sẽ luyện tập thêm nữa.”
“…Un, un, chuyện như vậy đôi khi cũng xảy ra mà.”
Đó là lí do tôi không thấy đám Luke đâu. Tôi không biết liệu thứ như vậy có thể được xử lí bằng cách luyện tập hay không, nhưng tôi thực sự ngưỡng mộ tinh thần của họ khi phắn đi luyện tập ngay sau cú va chạm như thế. Tôi gật đầu đồng tình trong khi âm thầm an tâm rằng đám Luke không bị dính vào vụ đó. Nếu họ ở đấy thì thứ trân quý nhất của tôi sẽ là họ chứ không phải cái thảm. Rồi cả đám sẽ phải đánh trực diện với lũ cáo vì tôi không thể từ bỏ bọn Luke được. Và tỉ lệ chiến thắng của chúng tôi không thực sự cao lắm.
“Chà, anh đoán vậy có nghĩa là vẫn còn quá sớm cho [Nhà trọ đã mất].”[note42196]
Khi tôi ngẫu nhiên nói linh tinh trong trạng thái thoải mái, ma Sytry vội bào chữa với giọng run rẩy.
“Nhưng, Cry-san. Làm ơn đừng hiểu nhầm! Sự chuẩn bị của em là hoàn hảo! Em đã nghĩ đến khả năng nhỏ rằng sẽ đụng độ với [Nhà trọ đã mất]!”
“……..Sytry, em thật tuyệt vời quá điiiiiii.”
Nếu em đã nghĩ về việc đó thì nên nói anh mới phải… Tôi chỉ làm có mấy việc không cần thiết thôi… Tôi thậm chí còn mang theo cả Term và Kechakchakka lên nữa chứ. Tôi quay lại vỗ vỗ đầu ma Sytry người nhìn tôi như thể đã mắc lỗi gì đó. Nếu chỉ có từng đó mà đã là lỗi của em ấy thì lỗi của tôi sẽ to đến mức nào đây?
Cái nhìn trên mặt ma Sytry giãn ra một chút. Em ấy nhìn lên tôi và sợ sệt hỏi.
“Ngoài ra thì… Cry-san. Anh có thấy đậu phụ rán em chuẩn bị hữu dụng không?”
…………..Eh? Đậu phụ rán…?
Eh? Đậu phụ rán… Chúng ta có à? Sytry chỉ chuẩn bị đồ bảo quản và potion thôi mà, phải không? Tuy nhiên, Sytry không có vẻ như đang đùa. Ẻm bồn chồn nhìn tôi như đang chờ được khen ngợi. Tôi không nhận ra gì hết, có lẽ vì tôi chỉ lướt qua danh mục. Nhưng bạn không thường nghĩ đến việc gộp đậu phụ rán với đồ bảo quản.
Tôi mỉm cười và xoa đầu ma Sytry để trốn tránh. Mái tóc mềm mại của ma Sytry lướt qua những ngón tay tôi và đôi mắt hơi rũ của ẻm giãn ra một chút.
“Un, un, cảm ơn em, nó thực sự đã có ích đấy. Không, anh không đùa đâu, nó thực sự đã có ích. Nếu như không phải vì điều đó,………. Phải rồi. Rất nhiều chuyện không hay sẽ xảy ra.”
“Lần trước, anh đã dùng nó để giúp chúng ta thoát khỏi [Nhà trọ đã mất]… Nên là, em đã nghĩ anh hẳn sẽ cần nó… Em tìm được một chút nhưng nó thực sự rất khó. Bởi vì đậu phụ rán không phải thứ anh thường thấy ở Zebrudia. Ơn chúa…”
Tôi không nói dối. Nó chẳng giúp gì được cả, nhưng nếu tôi biết có nó ở đó thì nó sẽ có ích, nên chuyện này tuyệt đối không nằm ngoài suy nghĩ của Sytry. Tất cả là lỗi của tôi. Phải, các bạn có thể nói rằng tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ không bao giờ để em ấy biết rằng mình không biết có đậu phụ rán trong kiện hàng. Tôi sẽ không bao giờ để nụ cười của Sytry phải biến mất. Thứ trân quý nhất với tôi là Sytry. Sytry.
Có lẽ hạnh phúc vì đã giúp được tôi, Sytry nói với tâm trạng tốt.
“Ngoài ra thì, để tham khảo thôi… Năm hộp có đủ không ạ?”
“Năm hộp!? Mh-Mmmh…… Anh tự hỏi?”
Sytry, anh nghĩ em chuẩn bị quá rồi. Em nói, năm hộp à… Anh không nghĩ con phantom mặt nạ cáo yêu cầu nhiều thế đâu.
Tôi nhìn quanh tàu, tạm bơ đi những gì Sytry đang nói với giọng vui vẻ. Quả nhiên không còn bất cứ dấu vết hay dấu hiệu nào của Term và Kechakchakka cả. Chúng vẫn còn trong đền kho báu, hay đã bị đá ra rồi…[note42197] Nếu chúng bị đá ra ngay giữa bầu trời thì sẽ tệ lắm đó. Khá khó tin khi một pháp sư ở tầm Term không thể dùng phép bay. Ông ta hẳn sẽ sống sót thôi. Ít nhất thì tôi muốn xác nhận rằng ổng còn sống hay đã chết. Nếu ông thành công ám sát Hoàng đế thì đó sẽ là lỗi của tôi, kẻ đã mang hắn đi cùng và cũng là người thả hắn.
Ngay khi đó, cái tai điếc của tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ. Sytry nhìn chằm chằm trong ngạc nhiên rồi nhìn tôi. Tiếng ồn phát ra từ ngay phía trước––tại khoang để hàng hóa, một trong những mục tiêu của chúng tôi lần này. Tất nhiên, nơi đó cũng đã được kiểm tra trong công cuộc tìm kiếm Term trước khi con tàu rơi.
Khoang để hàng hóa thực sự là chỗ chẳng có gì đặc biệt. Thông thường thì nó chỉ có mỗi hành lí bên trong, nhưng do lần này tôi đã mang theo một lượng lớn đồ nên không gian gần như bị lấp đầy. Vài cái được chứa trong những phòng riêng, nhưng nó vẫn đầy. Thật khó có nơi trốn ở trong này.
Chết tiệt, tôi nên mang theo Lucia hoặc Anthem mới phải. Sytry không yếu nhưng em ấy thuộc hàng hậu phương. Quả nhiên sẽ rất khó khi đối thủ là Term. Tất cả chuyện này là vì tôi đã giả định rằng không đời nào Term và Kechakchakka trốn trên tàu cả.
Sytry từ tốn rút ra khẩu súng nước bên hông. Tôi, với của mình, đi trước em ấy và mở cửa để ngó vào. Khoang chở hàng không thay đổi nhiều lắm so với lần cuối tôi vào đây. Không như những căn phòng khác, hành lí trong khoang chở hàng được cố định để đề phòng. Các hành lí chất đống vẫn nguyên vẹn và chưa bị đổ. Tôi cẩn trọng bước vào trong. Tôi nhìn quanh khoang nhưng không thấy có gì đáng nghi cả. Tiếng ồn phát ra từ đâu nhỉ?
“Mọi chuyện ổn, có vẻ chỉ là do anh tưởng tượng––”
Ngay khi tôi chuẩn bị nói với Sytry điều đó, nắp thùng gỗ lớn trước mặt tôi bật ra không một tiếng động. Điều đầu tiên tôi thấy là một điểm màu trắng tinh. Cái nắp được bật ra từ bên trong và một đứa trẻ mặc đồ trắng với mặt nạ cáo xuất hiện. Trong tay nó là một đống đậu phụ rán. Mặt nó hướng về tôi, nhưng tôi chỉ nháy mắt.
“………..?”
…Dùng đũa đi chứ, ngươi biết chứ, đũa ấy… Bốc tay ăn là thói quen xấu đấy. Con mặt nạ cáo nhìn tôi và cứ hồn nhiên ăn tiếp đậu phụ rán. Với một nụ cười trên môi, tôi đi về phía chiếc thùng, ấn nhẹ đầu nó và đóng nắp lại. Hít sâu một hơi, tôi di chuyển chiếc thùng. Nó là thùng gỗ nên cũng có chút trọng lượng, nhưng giờ cảm giác như thể chẳng có gì bên trong thùng cả. Không, thực ra thì, đây là chiếc thùng rỗng mà. Một cái thùng chẳng có gì bên trong cả[note42198]. Tôi nhìn lại về phía Sytry và cười.
“…………Được rồi, mọi thứ đều ổn, phải. Hãy lấy đồ của ta ra khỏi đây nào. …………Có lẽ năm hộp là không đủ rồi, yup.”
Có lẽ tôi đã thấy ảo ảnh do nhiệt rồi. Hãy nhanh lấy đồ và biến về thành phố thôi. Chắc là stress trong tôi đã tích tụ quá nhiều rồi. Tôi cần một món đồ uống ngọt ngào ướp lạnh và đi chơi với cái thảm của mình…
“A-Anh đã bắt sống nó… Cry-san, quả đúng là anh……… Em… không thể nào bắt chước anh được.”
Tôi cố giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng Sytry đã lên tiếng với vẻ hơi căng thẳng trên mặt. Tôi nên làm gì với thứ này đây…?