Những giọng nói bối rối, giận dữ và khinh miệt lan khắp quảng trường. Không phải tôi tự hào gì, nhưng dogeza là một trong những sở trường của tôi. Với chiến lực bằng không và bản thân chẳng còn tham gia đi săn nữa, tất cả những gì tôi có thể làm là nhận trách nhiệm cho các đồng đội của mình. Đó là vì các bạn thuở nhỏ của tôi không bao giờ xin lỗi, và nếu có thì họ cũng chẳng thấy tội lỗi tí nào.
Lần này cũng vậy. Liz đã tự ý đi theo dù tôi không yêu cầu chuyện đó. Và ví dụ, Luke gây rắc rối thì đó sẽ là lỗi của “Kiếm thánh” vì để một tên sát nhân nào đó đi làm nhiệm vụ bảo an. Với lại tôi không phải là người giám hộ của họ. Tuy nhiên, nói mấy thứ như thế lúc này thật vô nghĩa, tôi chỉ có thể cúi đầu xuống và cầu xin sự tha thứ thôi. Cho đến giờ, tôi đã có thể xử lí vô số vụ scandal bằng việc dogeza. Vài cái đã trở thành những câu chuyện đẹp, vài cái đã khiến bên kia phải khóc. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải dogeza trước Hoàng đế tại một buổi gặp mặt danh giá thế này… Mặc dù, ngược lại, tình huống đã tệ đến mức nhìn nó khá là vui.
Mồ hôi lạnh chảy ra khiến bộ đồ mới dính vào lưng tôi một cách ghê tởm. Khi tôi nhìn chằm chằm vào cái thảm mềm từ khoảng cách gần đến độ lưỡi gần như có thể chạm vào nó, những tiếng ồn dịu đi một chút và một giọng bình tĩnh cất lên từ phía trên tôi.
“…Kể cả khi ngươi có quỳ thế này, hmm. Chúng ta vẫn chưa chào nhau nhỉ… , ngẩng đầu lên đi. Ngươi nên giải thích tình huống trước đã.”
Là giọng Hoàng đế. Có vẻ chúng tôi sẽ không bị xử ngay lập tức. Giờ tôi nên làm thế nào để được tha đây? Không… Vì tôi đã phá luật, cả bọn sẽ không tránh khỏi việc bị trừng phạt. Hoàng đế có vẻ là một người rộng lượng, vậy thì tôi nên thành thật với ngài ấy. Tôi ngẩng đầu và thật lòng xin lỗi.
“Là lỗi của tôi, thưa bệ hạ. Có vẻ như một thành viên trong party đã tự ý đi theo tôi. Tôi đã nói rõ ràng rằng mình không thể mang cô ấy theo, nhưng bởi vì cô ấy đã quen việc theo tôi đến mọi nơi…… Không, cô ấy không có ý phá hoại hay gì cả, cô ấy chỉ thích các lễ hội thôi… Thành ra cô ấy đã vô tình làm ra chuyện này.”[note40611]
Sự ích kỉ của Liz có thể thực sự trở thành rắc rối. Chà, đúng là từng có mấy trường hợp tương tự trước đây, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng cổ tự do đến mức xâm nhập vào cả sự kiện của Hoàng đế.
“Vô tình sao………….? ……Có chuyện gì với an ninh lâu đài vậy? Dù chuyện này có thô lỗ thế nào thì cô ta cũng không thể cứ thế mà đi vào được.”
Hoàng đế nhíu mày nhìn xung quanh. Mặt các kị sĩ bảo an tập hợp ở đây trở nên trắng bệch. Tuy nhiên, không phải là tôi muốn các kị sĩ chịu trách nhiệm hay gì cả. Liz là một đạo tặc. Thật dễ quên điều đó bởi cổ luôn phát khùng, nhưng không chỉ là một chiến binh giỏi, cô ấy cũng rất xuất sắc trong việc tìm kiếm kẻ địch và năng lực ẩn thân thì thuộc hạng nhất. Nên trước khi các kị sĩ kịp mở miệng, tôi lên tiếng.
“Không, tôi không nghĩ rằng có vấn đề gì với an ninh cả, thưa bệ hạ. Cô ấy là một đạo tặc. Không ngạc nhiên khi các lính gác của lâu đài không nhận ra sự hiện diện của cô ấy. ……….Aaaah, tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy dưới gầm bàn của một bữa tiệc được tổ chức trong quảng trường được canh gác nghiêm ngặt. Hahahahahahaha………”[note40612]
Và không như thường lệ, Liz lại rất im lặng. Mắt cô ấy mở to còn hơi thở thì gấp gáp, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cổ sẽ lên cơn cả. Khuôn mặt của Gark-san trở nên đỏ bừng. Ngay cả Kaina-san người có lẽ đi cùng ông ấy cũng không mỉm cười như thường lệ nữa. Bệ hạ nheo mắt. Tôi cứng người trước ánh nhìn sắc bén của ngài ấy.
“Ta hiểu rồi…. Vậy ngươi đang nói là…… Ý ngươi là thế này sao? Rằng ngươi xin lỗi vì an ninh lâu đài quá lỏng lẻo đến mức cô ta có thể vô ý đi vào.”
Thế quái nào lại ra thế được? Này, tôi đâu có ý như thế. Không phải an ninh quá lỏng lẻo, theo tôi thấy thì quá chặt ấy chứ. Tuy nhiên, chỉ là Liz quá tuyệt vời thôi. Các kị sĩ đang nhìn tôi với ánh nhìn chết chóc. Lí do họ chưa xông vào ngay có lẽ là vì sự hiện diện của bệ hạ. Đất nước này theo đường lối quân chủ chuyên chế. Vậy nên Hoàng đế có thẩm quyền tối cao, và lời của ngài ấy nặng hơn bất kì ai.
Tôi tuyệt vọng vắt óc suy nghĩ. Người có lỗi ở đây là chúng tôi. Tuy nhiên, thiệt hại vẫn chưa có gì lớn… Và nó tốt nhất cứ nên như vậy. Trường hợp tệ nhất, tôi chỉ muốn cả bọn có đủ thời gian để đào tẩu khỏi đất nước này.
“Kh-Không…. Tôi sẽ không bao giờ……… Aaaah, nó chỉ là… Phải rồi. Chắc chắn, không phải là cô ấy không được mời đi kiểm tra hay sao đó, đúng không.”
“!?”
Lối vào và lối ra của quảng trường được canh gác cẩn mật bởi các kị sĩ, và tôi cũng đã kiểm tra thiếp mời khi đi vào. Tôi không biết Liz vào thế nào, nhưng nghĩ lại thì có khả năng an ninh lỏng lẻo thật… Không, không, không, hãy tỏ ra tôn trọng. Chẳng có gì hay ho khi tạo kẻ địch ở đây cả[note40613]. Hoàng đế nhíu mày im lặng một lúc, rồi gật đầu một cách nặng nề.
“……….Có vẻ như, sau vụ này… Ta sẽ cần nói chuyện với an ninh trưởng.”
“Bệ hạ! Nếu tôi được phép nói thì… Chúng ta nên bắt giữ những kẻ này lại trước.”
“Tuy nhiên, có rất nhiều thợ săn đại diện cho giới thợ săn Zebrudia ở đây. Không ai nhận ra cô ấy ư?”
Không đáp lại lời khuyên của người kị sĩ, bệ hạ nhìn một lượt xung quanh. Cảm xúc trong giọng ngài ấy mang nhiều nỗi thất vọng hơn là giận dữ. Đó hẳn là sự thật, thật kì quặc khi không ai nhận ra cô ấy. Nếu Liz là người khả nghi, thì không phải cả bọn chết chắc rồi sao? Không phải chúng tôi thực tế vô tội ư?
“*Yare yare* Ôi trời, thật đáng thất vọng…. Từ khi nào Zebrudia để khách của mình làm công việc bảo an vậy?”
Một giọng nói vang lên từ trong đám đông. Đó là một giọng khàn. Người nói là một bà già mặc áo choàng đỏ rực. Lưng bà ấy thẳng và chiều cao hơi quá so với một người phụ nữ. Tuy nhiên, mặt bà ấy có vô số nếp nhăn, và ẩn sâu trong đôi mắt là một ánh sáng dữ dội. Bà già không tỏ ra chút tôn trọng nào với Hoàng đế, nhưng không ai cản bà ấy lại. Tôi vô thức co người.
Người phụ nữ đó là một pháp sư xuất chúng. Đứa trẻ thiên tài màu đỏ thẫm, không như tôi, bà ấy được chứng nhận level 8 bằng thực lực của mình và là một trong những pháp sư xuất sắc nhất Thủ đô hoàng gia –– . Dù vừa mới hủy diệt một nửa thủ đô vài hôm trước, chẳng có gì trong giọng nói đó cho thấy bà ấy quan tâm cả. Bà pháp sư già này có khuynh hướng không tôn trọng đối phương và bả sẽ thiêu hết dù bên kia có mạnh ra sao.
Tôi lùi lại để tránh bị đôi mắt quái vật đó nhìn trúng. Bà ấy là đại diện cho những kẻ tay nhanh hơn não. Tôi không biết tại sao một người nguy hiểm như vậy lúc nào cũng được mời đến “Bạch kiếm tụ”, nhưng tôi nghĩ là do bả sẽ thiêu rụi thủ đô nếu không được mời. Vị pháp sư, người được biết đến là sẽ thiêu cháy mọi thứ cản đường mình, tiếp tục nói không chút ngần ngại dưới bao ánh mắt chỉ trích.
“An tâm đi, ta sẽ không tham gia vào việc bảo an, nhưng….. Kuh, kuh, kuh… Chỉ có mạng ngươi… Là sẽ bảo vệ thôi. Bởi vì nếu chủ tiệc bị ám sát trong khi ta đang có mặt, danh tiếng của ta sẽ hỏng mất.”
Tôi thực sự rất vui khi bà ấy không phải một trong những thành viên của party tôi. Kế bên bà ấy, có lẽ là người đi cùng, một cậu nhóc pháp sư trông rất quen đang ôm trán. Tôi nghĩ bà già này còn bất kính hơn cả Liz.
“, dù bà có là khách, bà nên… cẩn thận lời nói một chút. Tôi biết đó là bản chất của bà, nhưng…”
Người đầu tiên lên tiếng trước những lời của bà ấy là Ark, người đang mặc bộ tuxedo màu trắng. nhìn chằm chằm vào anh ta, kẻ đã cướp lời của bả, khịt mũi một cái và mỉm cười sâu sắc. Có vẻ như Ark là người không dễ bắt lửa. Tôi có thể thấy vài vị khách thở phào nhẹ nhõm khi Ark tiến lên. Nhà Rodin có mối quan hệ gần gũi với các quý tộc của Đế chế. Anh ta là người có thể thuyết phục cả những quý tộc cao tầng, những người không chịu nói chuyện với thợ săn.
“Tuy nhiên, thưa bệ hạ. Trước khi bắt giữ họ, tôi nghĩ ta nên tăng cường an ninh… và lắng nghe câu chuyện của họ.”
“Nếu một level 8 muốn làm gì thì người ấy sẽ làm việc đó. Nó không phải bản chất của ta, nhưng tên nhóc này rất giỏi trong mấy việc đó. Ta nghĩ ngươi nên biết ơn rằng thằng nhóc đã giữ được con bé kia an tĩnh. Ta sẽ không vướng vào mớ rắc rối đó nếu ta là nó đâu.”
Tôi không muốn bị đánh đồng với đám người nghĩ rằng không xác là không có giết chóc đâu. chỉ ngón tay gầy guộc vào tôi và nói.
“Chỉ lãng phí thời gian thôi. Ta sẽ giải quyết chuyện vớ vẩn này nhanh thôi. Nhóc, đến đây, thành thật đi. Việc đột nhập là có thể, đúng không? Tuy nhiên, tại sao nhóc lại làm vậy để họ có thể phát hiện ra cô ta?”
“Bởi vì tôi là một tên ngốc.”
“……..Ta không nói thế để ngươi làm trò đâu… Nhóc. Ta sẽ tha thứ cho lần đầu tiên. Nhưng, ta……… không giỏi trong việc kiềm chế đâu đấy nhé?”
Kể cả bà có nói thể thì… Tôi biết bà không giỏi trong việc kiềm chế nhưng tôi cũng đâu có nói đùa. Tôi nên nói gì để khiến bả không biến tôi thành than đây… Một trong những kị sĩ nói với giọng run rẩy.
“Bệ hạ, kẻ này… đang chuyền thứ gì đó cho đồng đội hắn dưới bàn.”
Có vẻ như họ đã thấy tất cả. Nếu các anh biết rồi thì hẳn phải hiểu tại sao tôi làm thế chứ… Lẽ nào mấy người đang cố bôi xấu tôi tại nơi công cộng sao? Nếu là vậy thì tôi nên vui lòng chấp nhận. Dù kết quả có là level của tôi bị hạ thấp thì cũng đành chịu. Tôi giơ tay tỏ ý đầu hàng và thở dài.
“Là lỗi của tôi. Thật khó để nói điều này, nhưng, tôi không giỏi ứng phó với mấy thứ độc và thuốc… Nên đống rượu này thực sự không hợp với tôi ––”
“!? Ngươi nói… độc và thuốc sao!?”
Mắt Hoàng đế mở to. Vẻ mặt Gark-san trở nên căng cứng, và nheo mắt. Tôi biết mà. Nghe thật đắng lòng đúng không. Làm thế nào một thợ săn level 8, hình mẫu của các thợ săn lại thể hiện tệ hại như vậy? Tuy nhiên, tôi không thể uống thứ mình không uống được.
“Đúng là một chuyện đáng xấu hổ. Hahaha, nhưng làm ơn đừng hiểu nhầm, thấy chứ, Liz đã uống hết tất cả mà? Thứ độc đó… chỉ có tác dụng lên tôi thôi.”
Cả hội trường im lặng. Nam kị sĩ, người đưa ra đề xuất với Hoàng đế trước đó và bị lơ đi, quỳ mạnh xuống đất.
“Bệ hạ, hãy cho phép tôi xử kẻ này! Hắn đang cố gây rối buổi tụ họp này bằng những lời sai trái. Tuyệt đối không có chuyện… có độc hay thuốc lẫn trong thức ăn nước uống của buổi tụ họp truyền thống này. Chúng tôi đã giám sát toàn bộ quá trình nấu nướng và đồng thời cũng đã kiểm tra tất cả trước khi chúng được mang lên.”
“Aaah, quả thực với các thợ săn ở cấp độ này nó không đáng để bị gọi là độc hay thuốc. Tuy nhiên, dù khá kì khi tôi nói thế này, nhưng với người bình thường, thứ này cũng đủ độc rồi. Không phải đây là mánh lới mà người làm ra nó nên nhận thức được sao?”
“Không thể nào. Một mánh lới… ngươi nói, một mánh lới sao!? Đầu độc thức ăn nước uống sao gọi là mánh lới được!”
Kì thật đấy… tôi chẳng thể nào hiểu được anh ta. Đám đông xung quanh đang xôn xao. Mấy gã cao cấp thì xanh mặt. Có phải tôi nói nhầm không? Hay là tôi đã nói gì lạ?
“Tôi không thể đọc được bầu không khí nên thành thật xin lỗi. Nếu không phải là mánh lới thì… Nó hẳn là truyền thống.”
“…”
“Mọi người không cần cảnh giác vậy. Hay là gì? Nếu đây không phải truyền thống… Các lính gác của lâu đài đã lơ là đến mức không chỉ để cho một vị khách không mời xâm nhập vào buổi gặp mặt mà bệ hạ tham dự, mà còn vô dụng đến mức họ không biết việc rượu bị đầu độc… Không đời nào mọi chuyện lại như vậy cả, có phải không?”[note40614]
Chúng ta đâu có tổ chức tiệc tại gia. Quả nhiên chuyện đó là không thể. Người kị sĩ hào nhoáng đứng dậy và phản bác lời tôi một cách mạnh mẽ.
“N-N… Nực cười. Rồi sao? Người thấy có độc và đưa nó cho thành viên party mình mà không hề thông báo nó, ý ngươi là thế ư?”
“Phải.”
“Kuh… Không thể nào, bệ hạ…”
Có vẻ như tôi dự đoán sai rồi. Hoàng đế nhắm mắt lại trong một khắc rồi nhanh chóng ra quyết định. Ngài ấy nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ nghiêm khắc rồi đưa ra chỉ thị.
“Gọi pháp sư, bảo người đó kiểm tra mọi thức ăn nước uống. Nếu những lời người này nói là thật, ta sẽ tìm được chút dấu vết nào đó. Ta cấm mọi người chạm đến bất kì món nào cho đến khi kiểm tra xong. Có ai phản đối không?”
Những người tham gia đều rời khỏi bàn theo lệnh của bệ hạ. Nếu chẳng may họ không tìm được gì thì lỗi sẽ vu hết về phía chúng tôi.
§
Và rồi, sau khi mọi thứ được kiểm tra xong, vẻ mặt của sĩ quan phụ trách bảo an trở nên xanh rờn và trông như thể sắp chết vậy.
“Kh-Không thể nào…”
Có một ma thuật được gọi là “Phát hiện độc dược”. Nó là ma thuật nổi tiếng chuyên dùng để dò độc và thuốc. Thứ ma thuật thô sơ này thường được dùng trong những buổi tiệc quan trọng như cái này hoặc là trong tiệc của thợ săn mà có các chức sắc tham dự. Dù không thể phát hiện chi tiết, nhưng phần lớn các loại độc thuốc đều có thể bị dò ra với phép này. Nó là loại ma thuật chắc chắn sẽ được sử dụng trong những tiểu thuyết trinh thám khi mà có người trúng độc. Đó là lí do tại sao… Khi độc được trộn vào thức ăn, một loại độc không thể bị phát hiện bằng ma thuật sẽ thường được sử dụng.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một đĩa rõ ràng đã phản ứng với “Phát hiện độc dược” mà vị pháp sư được mang đến theo lệnh của Hoàng đế sử dụng. Cái thái độ cao ngạo trước đó của ông biến đâu rồi, vị sĩ quan an ninh nhìn tôi như muốn cầu xin sự giúp đỡ, và nói với giọng run rẩy.
“’Phát hiện độc dược’ là căn bản của căn bản. Ma thuật…đáng ra, chắc chắn, đã được sử dụng. Ngoài ra, toàn bộ ma thuật phát hiện khác đã được dùng. Không gì có thể… lọt lưới được.”
“Tuy nhiên, thực sự đã có một phản ứng… Ta có nên cảm thấy may mắn không khi chưa có nạn nhân nào……”
Quả nhiên, bệ hạ không hề biến sắc kể cả trong tình huống thế này. Hoàng đế có lẽ có sức đề kháng khá cao với độc. Không… Quý tộc thì hẳn phải có một hai biện pháp nào đấy để ứng phó với nó rồi.
“Có vẻ như… Dù chưa từng xảy ra, nhưng ‘Bạch kiếm tụ’ hôm nay sẽ phải kết thúc sớm.”
Lời của bệ hạ khiến mọi người xôn xao. Lạ thật… Cái này lạ thật đấy. Cái duy nhất phản ứng với là rượu. Ít nhất thì thức ăn không có phản ứng nào. Tác dụng của và “Phát hiện độc dược” có hơi khác biệt, nhưng thật bất khả thi khi độc mà không có phản ứng lại phản ứng với “Phát hiện độc dược”. Hơn nữa, tôi gần như đã nếm thử mọi loại đĩa rồi mà.
Một trong những pháp sư lên tiếng. Trong tay ông ấy là cái ly mà Liz đã dùng.
“T-Tuy nhiên, thưa bệ hạ. Làm ơn hãy nhìn này, cái này… Chiếc ly không có phản ứng gì.”
“……Tìm hiểu thêm về loại độc dược có trong nó. Và làm thế nào chúng xuất hiện trong đĩa nữa. Ta không thể tin rằng chúng ta phải gián đoạn buổi tụ họp…… Hãy nghe đây, chúng ta chắc chắn, phải tìm ra thủ phạm!”
Vị pháp sư run rẩy trước giọng nói chứa đầy những cảm xúc không hiểu, và các kị sĩ cũng như những quý tộc bắt đầu tản ra. Thứ duy nhất mà có phản ứng là rượu. Tuy nhiên, thứ duy nhất “Phát hiện độc dược” có phản ứng là đồ ăn. Chỉ một đĩa thức ăn. Bỏ rượu sang một bên, điều kì quặc là gần như không ai chạm vào thức ăn cả. Rõ ràng rằng sẽ chẳng có người nào dính độc. Có lẽ chúng cũng chẳng nhắm đến tôi. Phần lớn các thợ săn cấp cao đều có cách phòng độc, vài người còn có thể dùng cả ma thuật hóa giải nữa. Rõ ràng chuyện này sẽ chỉ khiến hội trường náo loạn một cách không cần thiết.
Mọi người đều lần lượt bị kiểm tra bằng “Phát hiện độc dược”. Vị pháp sư kiểm tra tôi đặc biệt cẩn thận, nhưng không đời nào tôi lại mang cái gì có độc trong người. Người duy nhất khiến tôi hơi lo lắng là Sytry, nhưng có vẻ ẻm qua rồi. Phát hiện độc trong “Bạch kiếm tụ”… Đây hẳn là điều tồi tệ nhất từng xảy ra với Đế chế Zebrudia[note40615]. Chà, buổi tụ họp kết thúc chính xác là điều tôi mong muốn. Có vẻ như việc phát hiện ra độc đã khiến vụ đột nhập của Liz rơi vào quên lãng. Có vẻ như đây là âm mưu của ai hay cái gì đó… Và bọn tôi vẫn không biết mục đích hay lí do là gì nhưng tìm ra mấy thứ ấy không phải việc của tôi.
, sau khi đã qua bài kiểm tra, cười khúc khích một cách đáng lo ngại dù tôi không hiểu có cái gì vui nữa.
“Kukuku, ngươi… thực sự bình tĩnh nhỉ. Có vẻ như có gì đấy sắp diễn ra đây.”
Và cuối cùng, “Bạch kiếm tụ”, cuộc gặp mặt vốn rất danh giá đã khép lại trong bầu không khí đầy lo lắng, chẳng để lại gì ngoài nỗi khốn khổ cho tôi và Zebrudia. Ngoài ra thì, có vẻ người bỏ độc vào đĩa là Sytry. Em ấy nghĩ rằng sẽ rất phiền phức nếu họ không tìm thấy gì, nên ẻm đã lén bỏ nó vào trước khi Hoàng đế và những người khác tách khỏi đống đồ ăn.
Tôi muốn khóc quá.