Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 165: bạch kiếm tụ 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cry-san… Anh tính làm gì với cô ấy?”

“Phải rồi, kể từ ngày xưa, cô ấy luôn theo tôi đến mọi nơi.”

“!? N-Nó không phải là vấn đề ở đây, và tôi không nghĩ đó là câu trả lời.”

Dù cô có nói vậy, đâu phải lỗi của tôi mà cô ấy đi theo. Có phải tôi bảo cổ đi cùng đâu, và Liz cũng không còn là trẻ con nữa, nên cô ấy phải tự quyết định mọi thứ. Điều duy nhất tôi có thể làm là… ra tay giúp đỡ nếu cổ bị tóm.

Chỉ đề phòng thôi, tôi quay đi kiểm tra xem còn thành viên nào khác đến hay không, nhưng tôi chẳng thấy ai khác ngòai Sytry. Anthem rất to lớn và hút mắt, và dù không phải là không có cách khiến anh ấy nhỏ hơn, anh ấy vẫn rất dễ bị nhận ra, nên có lẽ ảnh không đến. Lucia có vẻ cũng không có ở đây. Quả nhiên ngay cả tôi cũng sẽ không nhận lầm mặt chính em gái mình[note40590]. Ah, tôi thấy Gark-san rồi. Như thường lệ, ông ấy chẳng hợp với bộ vest chút nào…

Eva trông có vẻ không quan tâm lắm, nhưng sự căng thẳng của tôi đã giảm đi một chút. Hoàng đế có vẻ rất nổi tiếng. Ngài ấy đang được bao quanh bởi các quý tộc và thợ săn, nhưng không có dấu hiệu đang kiếm bọn tôi. Phần lớn mọi người có lẽ chỉ ở đây vì xã giao, và phần lớn họ đều không động đến thức ăn, dù bàn được đặt đầy những món thượng hạng. Thời gian trôi nhanh như gió dù bạn chỉ có ăn và uống. Có lẽ nhận ra tôi đang nhìn Hoàng đế, Eva thì thầm hỏi tôi.

“Anh tính lúc nào đi chào Hoàng đế?”

“Eh? Tôi đâu có tính làm vậy.”

“!? A-Anh không thể! Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Chà… Tất nhiên, tôi đang nghĩ rằng mình không muốn đến đó. Tôi không muốn ngài ấy nhớ mặt hay tên tôi[note40591], và tôi chắc rằng ngài ấy đã nghe về “ranh tiếng” mà Liz cùng Luke đã lan tỏa trong suốt năm năm qua. Nếu mọi người phải lần lượt đi chào Hoàng đế thì tôi sẽ làm theo, nhưng nếu không bắt buộc thì tôi muốn bí mật lùi lại hơn. Và dựa trên tình huống này, chỉ cần tôi im lặng thì sẽ không có vấn đề gì cả.

“Nghe này, Eva. Hãy nhìn tất cả những món ăn hào nhoáng có trên bàn đi.”

“? Hmmmmm… Ừm, chúng được sắp xếp rất khéo.”

Nhờ việc ông già kia đã đi đến chỗ khác, tôi đã có thể uống nhưng lại không thể động đến cái dĩa nào.

“Tôi đang nghĩ đến chuyện chén sạch các dĩa ở đây.”

“???? Tại sao?”

“Tất nhiên, đó là vì… Tôi muốn. Tôi không đói vì lo lắng, nhưng cô không tò mò về nó sao?”

“………Anh có chắc mình không lo lắng không thế?”

Đương nhiên rồi. Tuy nhiên, cô biết đấy, không nhiều người sẽ lại gần một ai đó đang ăn đâu.

Khi thấy cái nhìn của Sytry, tôi vẫy nhẹ một cái. Em ấy im lặng trong một chốc, nhưng rồi cũng mỉm cười vẫy lại. Người đứng bên cạnh ẻm là một quý ông già ăn mặc đẹp.

“Người đó là Viện trưởng của Primus, Viện Khoa học Phép thuật. Nơi làm việc cũ của Sytry-san.”

Đó là một trong những viện nổi tiếng nhất ở Zebrudia. Nếu ta đang nói về Viện trưởng thì ông ấy hẳn là một quý tộc. Với thông tin đó trong đầu, khi nhìn kĩ vào khuôn mặt của quý ông già với bộ ria dài, ta có thể thấy một chút quý phái toát ra. Quả không hổ là nhà giả kim, Sytry có mạng lưới rộng thật… Tuy nhiên, tôi chưa từng nghe đến chuyện ẻm sẽ tham gia vào cuộc tụ họp, nhưng chắc em ấy đến để trông chừng tôi.

Tôi lấy chút đồ ăn, uống tí rượu và loanh quanh tại những nơi vắng người. Tất nhiên là không tỏ ra đáng nghi rồi. Eva tin tưởng đi theo tôi người đang hành động cực kì bình thường không chút đáng nghi nào.

“Eva, cô đi đâu đó cũng được mà. Sao cô không đi tạo mối quan hệ đi nhỉ? Ở cùng tôi nguy hiểm lắm đấy.”

“Bởi vì nhờ ai đó, tôi đã có nhiều mối quan hệ hơn mức cần thiết. ……….Và nguy hiểm gì cơ?”

Chà, bởi vì tôi hay bị rối lên lắm.

“Đi chào Hoàng đế dùm tôi nhé.”

“Anh, cũng phải đi nữa!”

“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ đi sau.”

Hoàng đế vẫn được nhiều người bao quanh. Tôi có thể thấy Ark đang trò chuyện với nụ cười thân thiện trên mặt. Nếu đứng cùng chỗ với họ thì tôi sẽ nổi bật ngay. Sau cùng thì, một người đàn ông tự tin vào chính mình thật khác biệt. Vẻ ngoài của anh ta thực sự xứng với danh anh hùng. Tôi muốn học theo ảnh quá.

Trong khi tán gẫu với Eva, tôi nếm từng loại rượu đắt tiền một dù không biết chúng tên gì. Và rồi, ngay lúc đụng vào một cái ly, tôi bỗng mở to mắt. Tôi không biết tên loại này là gì, nhưng nó là vang đỏ. Tôi cẩn thận nhìn xung quanh và đến chỗ cái bàn gần nhất. Có lẽ cảm nhận được tôi đang đến, một cánh tay nâu vươn ra, lấy cái ly rồi sau đó tôi nhận lại ly rỗng.

…Tôi tự hỏi Liz di chuyển thế nào vậy.

“Có chuyện gì sao?”

“Chà… Có vẻ như trong đó có gì đấy được trộn thêm vào.”

“…Eh?”

“Có lẽ họ đang kiểm tra sức mạnh của các thợ săn chăng. Chuyện đó lúc nào chẳng xảy ra.”

“Ah-Aaaaah…”

Chuyện này thật phiền phức. Tôi không biết thứ gì được trộn vào trong nhưng nó hẳn rất tệ. Kháng độc là một kĩ năng cần thiết với các thợ săn, những người băng qua các vùng đất quỷ dữ. Phantom và quái vật cũng dùng độc, và đôi khi độc được hòa vào trong không khí. Kĩ năng này là cực kì cần thiết ở những ngôi đền cấp cao, nên cũng có nhiều trường hợp các thợ săn tự mình uống độc. Mana Material là một cách tốt để tạo kháng độc mà.

Tôi chẳng có tí năng lực kháng độc nào, nhưng bù lại tôi có Thánh tích. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ bên tay phải của tôi –– [Silver Breath] <> có khả năng phát hiện thuốc ảnh hưởng đến người đeo. không vô hiệu độc trong thức ăn và nước uống, nên có thể nói rằng đây là một trong những vật cứu mạng của tôi. Chiếc nhẫn bạc sáng trên ngón trỏ phải của tôi hóa đen và phát nhiệt khi người đeo lại gần vật có độc. Nghiêm túc đấy, tôi chẳng thể chịu được việc này, vừa nghĩ đây chỉ là tiệc bình thường thôi thì lại thế này đây. Đúng là không thể mất cảnh giác mà.

“Thật nực cười…… Ta có nên báo cáo chuyện này không?”

“Không không, cô nghĩ kĩ đi Eva. Cô không thể dễ dàng đầu độc vào thức ăn nước uống của một bữa tiệc do Hoàng đế tổ chức. Hơn nữa, mức bảo mật dành cho ‘Bạch kiếm tụ’ hẳn phải cao hơn so với một bữa tiệc thông thường.”

“Cái đó… Ừm, anh nói đúng.”

Eva bối rối. Có lẽ cô ấy chưa từng bị đầu độc vào thức ăn nước uống trước đây. Tôi thì từng bị mấy lần khi ăn đồ Sytry nấu rồi.

“Thợ săn cấp cao có sức đề kháng cao với mấy thứ này. Sẽ thật ngu ngốc nếu có ai sắp đặt một cuộc tấn công kiểu này và những người tổ chức sẽ còn ngốc hơn nữa khi không nhận ra nó dù họ đã phòng ngừa mọi thứ. Làm gì có chuyện đầu độc xảy ra trong một cuộc tụ họp đáng kính cơ chứ. Chà, tôi khá giỏi về mấy thứ này nên cứ để nó cho tôi. ………Aaah, cái này cũng không ổn. Tôi luôn không may từ ngày xưa rồi.”

Khi tôi tiếp cận cái bàn, một cánh tay lại vươn ra. Nên tôi đưa cổ thêm một ly rượu nữa. Liz có thể kháng lại hầu hết mọi loại độc nên sẽ ổn thôi. Tôi chắc rằng đây cũng là một truyền thống[note40592]. Mấy thứ “Oooh, vẫn ổn dù có độc lẫn trong đó, quả không hổ là thợ săn” đây mà. Dù sao thì, bên kia hẳn cũng nhận ra họ đang đối đầu với các thợ săn cấp cao, nên cũng không lạ khi chuyện này xảy ra.

Tôi nhìn xung quanh, nhưng có vẻ những người khác không thận trọng gì trong việc ăn uống. Tôi tự hỏi liệu có phải họ đã tỏ ra thận trọng trong khi tôi không để ý hay tất cả mọi người trừ chúng tôi đều kháng độc, hoặc có lẽ người tổ chức đã đảm bảo rằng chỉ có các thợ săn dính độc thôi. Dù sao thì, sẽ thật vô nghĩa và ồn ào khi nổi bật ở đây. Tôi chạm nhẹ vào ly của Eva, nhưng có vẻ nó không có độc. Tuy nhiên, độc lẫn trong rượu ở mức này thì Liz có thể uống thoải mái. May mắn là không có độc trong thức ăn. Tôi liên tục bón rượu độc cho Liz trong khi bản thân thưởng thức một món ăn không biết tên. Đĩa sô cô la thực sự rất ngon. Tôi muốn mang một ít về ghê.

Sau khi thưởng thức xong, tôi tiếp tục đưa rượu độc cho Liz dưới bàn như bình thường cho đến khi một kị sĩ bảo an đột nhiên xuất hiện với vẻ kinh dị.

“Ngươi… đang làm gì… từ nãy đến giờ vậy.”

Không hay rồi. Chắc chắn không hay rồi. Đến giờ tôi vẫn chưa bị buộc tội nên bản thân đã buông lỏng cảnh giác tý, nhưng có vẻ tôi đã bị phát hiện rồi.

“…….Tôi cứ thắc mắc, nhưng các kị sĩ không thể dùng kính ngữ sao? Tôi vẫn là khách mà.”

Tôi bối rối đến mức đã nói gì đó không hay rồi. Vẻ mặt của người kị sĩ vốn đã méo giờ lại chuyển thành khuôn mặt quỷ dữ.

“Tsk….. Im đi! Oi, có gì đó dưới cái bàn này!”

Eva tái mặt. Trước khi tôi kịp chạy trốn, khăn trải bàn bị lật ra, làm lộ ra Liz người đang mặc bộ váy hôm nọ trước vô số ánh mắt. Một Liz hơi xanh xao nhìn chằm chằm một cách ủ rũ vào người kị sĩ trước mặt và ném cái ly rỗng về phía anh ta. Những tiếng la hét phát ra từ mọi phía. Tôi cảm thấy tim mình như bị nắm lại, và có cảm giác bản thân sẽ nôn sạch mọi thứ ra ngoài.

Sẽ ổn thôi. Trường hợp tệ nhất thì cả bọn có thể đào tẩu khỏi Zebrudia. Còn sống thì ta còn có thể bắt đầu lại. Các kị sĩ cũng như những thợ săn được mời đến bắt đầu vây quanh chúng tôi. Liz đứng lên một cách loạng choạng trong khi bị vô số thanh kiếm chĩa vào. Liệu tôi có thể quỳ xuống xin tha không? Phải chăng điều đó là bất khả thi?

Gark-san, người đang mặc bộ vest nhìn chẳng hợp với ông ấy tí nào, hướng về phía tôi với một ánh nhìn khủng khiếp. Tim tôi đập như trống làng. Lẽ nào họ sẽ bắt chúng tôi sao? Cả bọn sẽ bị treo cổ ư?

“Liz!? Oi, Cry. Chuyện này… nghĩa là sao đây?”

“…………”

Tôi im lặng quỳ xuống và, cực kì thật lòng, làm một cái dogeza ngay tại chỗ.

Truyện Chữ Hay