Thành lập đế chế mới vậy là coi như xong, nên Takuto và Atou ngay lập tức bắt tay vào giải quyết những vấn đề gọi là chính sách đối nội của trò chơi theo lượt nọ. Cả hai ngồi trên bệ đá phiến, lặng lẽ cân nhắc nước đi đầu tiên.
“Mynoghra là một nền văn minh vốn ôn hòa trung lập, chuộng hòa bình, nay cai trị ác ma trong hoang phế. Chúng ta cần bắt đầu xây dựng chiến lược và đối sách dựa trên những đặc điểm đó.”
“Thật là anh minh, thưa Bệ hạ của em! Hay nói cách khác, chúng ta phải ẩn náu chờ thời, kỵ nhất là bị phát hiện, nhất định phải tránh không rơi vào tình huống như thế. Đó là quy tắc vàng trong giai đoạn đầu game, phải không ạ?”
“Chính xác! Tuy còn chưa biết đây là đâu, nhưng bí mật thu thập thông tin mà không được để cho bất kỳ thế lực nào hay biết chính là nước cờ đầu tiên của chúng ta.”
“Em hoàn toàn đồng ý! Chiến lược sáng suốt của ngài chưa bao giờ làm em thôi kinh ngạc, thưa Bệ hạ!”
Nhác thấy ánh mắt lấp lánh tràn đầy háo hức mong đợi của Atou xong, Takuto đành cười gượng đáp lại, rồi sau đó quay sang đánh giá vị trí hiện tại. Khoảng 150 bộ chung quanh tính từ bệ đá là một trảng đất trống chỉ mọc hoa dại. Xa hơn nữa là rừng xanh toàn cây cối um tùm xum xuê.
Thoạt nhìn thì các loài cây bản địa gần đây có bộ rễ nhô hẳn lên mặt đất nom có vẻ phức tạp, thành ra cũng khó mà di chuyển thuận tiện cho được. Độc những tán cây chọc trời cao kinh khủng, Takuto thì đương nhiên không có sở trường leo trèo bay nhảy gì rồi. Ai lại ngóng trông một cựu bệnh nhân của Phòng ban Chăm sóc Đặc biệt Các loại Bệnh lý hiếm gặp đủ sức tạo ra phép màu kiểu đó thì đúng là ngu ngốc không tả nổi.
Chắc là Atou không có khiếu leo trèo đâu, mà để cô ấy chạy đôn chạy đáo do thám khu vực chưa biết rõ như này cũng chẳng yên tâm gì cho cam…
Người chơi Đế chế Bất diệt thường ưu tiên bắt đầu xây dựng căn cứ trước nhất, rồi thêm cả một đơn vị trinh sát cơ động nữa, nhưng dù đã nhìn đi nhìn lại khắp xung quanh mấy lần rồi, nhưng Takuto cũng không nhận được ra vật gì giống vậy. Atou được phân loại là đơn vị chiến đấu, nên cô vốn không được thiết kế trang bị cho hoạt động thám hiểm hay khai phá. Nhất là chỉ số hiện tại của cô hãy còn rất tệ lậu, nên Takuto muốn thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa trong khả năng có thể.
Tức là bây giờ cậu phải hạn chế, chỉ có thể đề ra một số phương án nhất định. Tưởng chừng bị rơi vào thế bí như vậy thì sẽ khó lòng thoát ra, nhưng kỳ thật vẫn còn cách phá giải. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ nghĩ được ra phương hướng nhờ vào kinh nghiệm đến từ những hành động cậu từng lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong game.
“Xem ra, tốt nhất là ta nên phát động ứng dụng Sản xuất Khẩn cấp.”
Atou đáp lời ngay tức thì.
“Sản xuất Khẩn cấp ạ? Em nhớ hình như có kĩ năng đó thật.”
Takuto hướng ánh mắt về phía cô, rồi gật đầu với Atou đang ngạc nhiên nhìn mình chòng chọc. Vốn dĩ, Vương quốc Vĩnh cửu là một game chiến lược bao gồm rất nhiều tài nguyên chính các loại và không ít tài nguyên thứ yếu khác. Ma lực là một trong số đó, được đánh giá là tài nguyên chiến lược cần được phân phối, quản lý tỉ mỉ cẩn trọng bậc nhất, nếu tạm không nhắc tới Thực phẩm và Vật liệu. Lối chơi cơ bản của game là xây dựng đế chế thịnh vượng dựa trên quá trình phát triển sản xuất và hệ thống quản lý cơ sở đơn vị dưới cấp với ba loại tài nguyên chính này.
Thuộc tính của Ma lực cũng giống với Tiền tệ và Năng lượng trong một số trò chơi khác. Sản xuất Khẩn cấp là một kỹ năng sử dụng Ma lực làm nguyên liệu sáng tạo bất cứ đơn vị hay tòa kiến trúc nào chỉ trong nháy mắt. Chỉ là có ưu tất có nhược, kỹ năng càng tiện lợi thì càng nhiều lỗ hổng.
“Ừ thì, Sản xuất Khẩn cấp đúng là phung phí Ma lực mà chẳng đem lại hiệu quả như mong muốn. Chết tiệt, bịp thật chứ. Nghiêm túc mà nói, ta không muốn sử dụng đến kỹ năng này, nhất là trong tình hình hiện tại chưa cả nghĩ ra cách nào để gia tăng thêm Ma lực…”
Takuto thở dài thườn thượt, đưa tay lên gãi đầu khổ sở. Sự thực là cậu không còn lựa chọn khả quan hơn để mà thay thế hướng giải quyết kiểu này… Atou cũng đang khoanh tay lẩm nhẩm liên hồi mà cả hai mãi không nảy được ra kế hoạch đủ tài tình để vượt qua tình cảnh khó khăn như bây giờ. Bởi vì tình hình hiện nay hoàn toàn không giống bối cảnh trong game chút nào, nên họ mới bế tắc thế này.
“Nếu buộc phải hành động thì liều thôi. Mạn phép hỏi tổng lượng Ma lực mà ngài sở hữu cụ thể là bao nhiêu, thưa Bệ hạ?”
“Khoảng 200, ấy là tính theo logic thường tình trong game. Từng đó thì dùng tí là hết sạch bách ngay.”
Lượng tài nguyên trong trò chơi được biểu thị bằng số. Đấy là khái niệm được game quy định, nhưng Takuto có thể thoáng cảm nhận được những thông số liên quan của bản thân mà không cần tới bộ đếm. 200 Ma lực này so với hàng chục nghìn Ma lực cậu từng nắm trong tay ở giai đoạn cuối game quả thực đã khiến cậu choáng váng tưởng ngất đến nơi.
“Chỉ 200 thôi ạ? Vậy thì cần phải tận dụng giá trị của từng ấy Ma lực đến giọt cuối cùng. Thế thì chúng ta nên sản xuất gì trước tiên ạ?”
“Ta đang cân nhắc giữa Căn cứ địa và Ma Thụ, nhưng chắc phải bắt đầu từ đơn vị Do thám cái đã.”
Takuto và Atou đều hiểu rõ rằng dù có kêu ca than phiền thêm nữa cũng không giúp được gì. Nói không chừng, nhờ có đồng bạn bên cạnh nên cả hai mới có thể bình tĩnh suy xét thấu đáo mọi việc rồi mới thận trọng đưa ra quyết định.
Tuy gặp phải chuyện vô lý là thế, bỗng dưng lại xuất hiện ở một thế giới dị biệt không hề hay biết, nhưng Takuto vẫn lập ra được chiến lược tối ưu trong tình hình bấy giờ.
Cậu đã lựa chọn thu thập thông tin là nhiệm vụ cần ưu tiên hàng đầu, là động thái trước nhất. Cậu không thể liều lĩnh hành động mạo hiểm khi thậm chí còn chưa biết đây là nơi nào. Vậy nên cậu quyết định sẽ cố gắng tìm hiểu thêm.
Takuto quay sang nhìn Atou rồi hỏi, “Em thấy thế ổn không?”
“Vâng,” cô đáp.
Không bao giờ có chuyện cô nghi ngờ hay thắc mắc về quyết định cuối cùng của Takuto, chừng đó thôi cũng đủ biết niềm tin chưa từng lay chuyển của cô đối với Takuto kiên định thế nào. Nhưng cậu vẫn muốn thử cô. Cậu rất coi trọng ý kiến của Atou.
“Bắt đầu thôi! Sản xuất Khẩn cấp: Quân Do thám!”
Trông Takuto không khác gì xông trận. Cậu hô lớn, vừa dứt câu đã lập tức có ngay một nguồn năng lượng tạo thành dòng chảy vô hình tụ lại tập trung trước mặt, và rồi vật thể lạ nào đó hiện ra từ khoảng hư không méo mó vặn vẹo. Cuối cùng, thứ đó cũng chịu xuất đầu lộ diện, thân mình phủ một lớp chất nhờn nhầy nhụa, dáng vẻ nom như đứa bé trong bụng mẹ mới ra đời. Nó loạng choạng khuỵu xuống, ngước nhìn Takuto, đoạn ré lên.
“RÉCCCCCCCCC!”
Lớp vỏ bọc ngoài thoạt nhìn tưởng giống loài bọ ngựa lúc nào cũng khoằm khoằm lưỡi hái cầu nguyện, chỉ khác là con này không có cặp lưỡi hái săn mồi ấy. Mấy cái chân đã dày cui lại còn dài lêu nghêu, hơn hẳn lũ bọ ngựa. Sinh vật xiên xọ ấy không ngừng phát ra tiếng ré nghe the thé, lo lắng đảo mắt khắp chung quanh mà quan sát vạn vật.
Đây chính là đơn vị Quân Do thám mà Takuto triệu hồi – Bọ Chi dài
“Kinh nhỉ?”
“Đúng thật ạ…”
Ấn tượng của Takuto đối với thuộc hạ đầu tiên do cậu triệu hồi lên hóa ra lại là ghê tởm. Nhìn Atou phản ứng cũng thừa hiểu, hình dáng con bọ này cũng chẳng dễ thương gì cho cam, ngay cả đối với Nền văn minh của Hoang tàn và Hủy diệt là đây.Phát ngán khi cứ phải trố mắt thô lố trông chừng con Bọ Chi dài đang run rẩy láo liên mãi không thôi, Takuto đành quay đi rồi hỏi.
“Ta tưởng em quen nhìn mấy con quái thai này từ lúc trong game rồi chứ, Atou?”
“Hồi ấy ngài nhìn chúng nó thế nào thì em cũng vậy mà – định dạng 3D thôi… Chứ hàng thật thì hơi quá.”
“À ừ. Em muốn thử nựng nó để kỷ niệm cho khoảnh khắc trọng đại này không?”
“Không đời nào! Sao ngài không thử trước đi, Takuto Bệ hạ?”
“Ta cũng có muốn đâu!”
“Thế sao ngài còn đề nghị em sờ làm gì!?”
“Tại ta nghĩ như thế thì mắc cười lắm.”
“Bệ hạ hà hiếp em!”
“Ta xin lỗi!”
Hai người thích thú trêu đùa nhau. Còn con Bọ Chi dài kia vẫn im lặng đứng nguyên vị trí, căng mắt ra thao láo. Tất nhiên, nó – Bọ Chi dài – chỉ đang chờ mệnh lệnh. Nhưng cặp nhãn cầu quá khổ cùng vẻ bề ngoài kỳ cục kia trông như đang đánh giá cảnh tượng trước mặt vậy. Thấy thế, Takuto và Atou liền vờ hắng giọng cùng một lúc.
“Giờ thì, hỡi bạn bọ bé nhỏ của ta. Nhân danh Mynoghra, ta ra lệnh cho ngươi thám thính khu vực xung quanh! Tránh tiếp xúc với các dạng sống khác. Thăm dò là nhiệm vụ cần được ưu tiên hàng đầu, chỉ vậy thôi.”
“Mong rằng ngươi sẽ hoàn thành sứ mệnh của bản thân! Đừng để Bệ hạ vĩ đại của chúng ta, Takuto Ira, phải thất vọng.”
“RÉCCCCCCCCCCC!
Con Bọ Chi dài lại phát ra một tiếng kêu vô cùng chói tai, hoang hóa rồi bò lổm ngổm nhìn phát sợ, theo đúng cung cách mà chỉ loài côn trùng mới có, đoạn phóng vút vào trong rừng tối. Nhác thấy bóng nó đã khuất xa, Takuto và Atou mới thở phào, tâm trạng lẫn lộn hết cả.
“Lúc đầu em hơi lo, nhưng xem ra nó vẫn tuân lệnh đàng hoàng. Nhưng thứ này do thám rồi gửi mật báo như thế nào vậy, Takuto Bệ hạ?”
“Ta có thể chia sẻ tầm nhìn với nó ở một mức độ nhất định. Thông tin nó thu thập được cũng sẽ được truyền về cho ta… Haha, giống game thật nhưng chỉ khác là não bộ của ta sẽ thế chỗ cho màn hình máy tính.”
Thế giới được hiển thị dưới dạng bản đồ 3D trong đầu Takuto. Bọ Chi dài khám phá ra khu vực nào là khu vực đó sẽ xuất hiện, y hệt như những vùng phủ xám trên bản đồ trò chơi bị sương mù chiến tranh che lấp sẽ sáng lên khi có một đơn vị hành quân qua.
Cậu bật cười khô khốc vì kỹ năng quá sức tiện lợi này.
“Có thể nói đến giờ mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Ngài còn tổng bao nhiêu Ma lực nữa ạ, thưa Bệ hạ?”
“Ta vừa dùng hết 100, tức là giờ ta có 100. Tốn thêm 20 Ma lực để xây dựng cơ sở đầu tiên. ‘Khu Định cư’. Chúng ta cần lập hoạch định rõ ràng với lượng Ma lực còn lại.”
“Hiện chúng ta có ít Ma lực cũng không có nghĩa là ta được lãng phí phải không ạ?”
Sản xuất cấp tốc các đơn vị trong hệ thống yêu cầu cơ sở vật chất, thời gian và một số loại tài nguyên cụ thể, ấy là chưa kể đến một lượng Ma lực khổng lồ đóng vai trò nguyên liệu vận hành nữa kìa.
Một đơn vị đặt cơ sở vật chất và nguyên liệu cấu thành làm điều kiện tiên quyết như Quân Do thám tất nhiên sẽ tiêu tốn gấp nhiều lần so với Khu Định cư, vốn được coi là một cơ sở thiết yếu ngay khi vừa bắt đầu trò chơi. Thế nên rõ ràng là họ không còn đủ Ma lực dự trữ để tiếp tục sản xuất
đơn vị nào khác.
“Ta thật sự muốn tạo thêm một Chiến binh phòng trừ trường hợp bất ngờ bị tấn công, nhưng tình hình đã thế này rồi thì phương án đó nghe không hợp lý chút nào. Muốn hành động cũng khó, phải cân nhắc kỹ càng.”
“ ‘Em sẽ tiêu diệt kẻ địch của ta’... em ước gì mình có thể nói được vậy, nhưng có khi nếu giờ đụng độ với thú hoang thôi là em cũng phải cố gắng lắm lắm mới giành chiến thắng. Xuất hiện trước mặt quân địch vào thời điểm này chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ, là trò chơi kết thúc luôn.”
Chỉ số sức mạnh của Atou là 3. Thấp quá thể so với danh hiệu Anh hùng, ngay như đơn vị không chiến đấu như Bọ Chi dài cũng có chỉ số sức mạnh đến tận 1 lận. Chủng Sói thuộc đơn vị động vật hoang dã có 1.5 sức mạnh, chừng đó cũng đủ hiểu điểm yếu của Atou nằm ở đâu.
Nói cách khác, sở hữu đơn vị Anh hùng Atou Bùn lầy với nhược điểm như vậy, Mynoghra đã phải bắt đầu trò chơi trong thế khó, gặp địch là sẽ bị đơn phương tiêu diệt mà không cả kịp chống trả.
“Đúng là khó kinh khủng khiếp…”
“T-Trước giờ vẫn thế mà. Xin hãy ngẩng cao đầu, thưa Bệ hạ của em.”
Quả đúng là trước đây hai người đã từng rơi vào những tình huống tương tự hàng trăm lần – trong game. Takuto vẫn mong rằng thực tại sẽ dễ thở hơn những thiết lập trong game, chỉ một chút thôi cũng được. Giờ đây chỉ có Atou cùng những lời nói động viên ấy mới có thể an ủi được cậu.
◇◇◇
Vài giờ sau…
Do thám của Takuto có vẻ đang hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thăm dò khu vực xung quanh, dần xua tan đi những vùng xám bao phủ trong sương mù chiến tranh. Đối với một người chơi game chiến thuật thì thông tin là một nguồn tài nguyên không thể thiếu. Nhất là trong tình hình hiện tại, thông tin tình báo lại càng quý hơn vàng.
Cuối cùng thì sự lo lắng và dự cảm có điều gì khủng khiếp sắp xảy đến cũng được giải tỏa đôi chút, Takuto hít một hơi thật sâu và quyết định chia sẻ cho Atou tình báo vừa thu thập được
“Thế nào rồi ạ?”
“Không tệ. Ta đã nắm sơ qua phần lớn địa hình gần đây, nhưng toàn là cây, cây với cây. Chắc chúng ta đang mắc kẹt trong một khu rừng rất rộng lớn đây. À, cậu bọ của chúng ta vẫn chưa giáp mặt với thú hoang hay quái vật dù chỉ một lần.”
Bên cạnh nhiệm vụ cảnh giác và bảo đảm an toàn hiện thời cho Takuto và Atou thì Bọ Chi dài cũng không gửi thêm thông tin nào ra hồn. Khu rừng này cứ thế kéo dài bất tận mà chẳng cung cấp được thứ gì có giá trị hơn.
Có lẽ còn những điều chưa khám phá ra, nhưng khó mà xác định được với kỹ năng Khảo sát như bây giờ. Ngay cả việc con Bọ Chi dài tùy ý khám phá khu rừng thành vòng tròn chẳng theo trật tự lề lối nào cũng khiến cho bản đồ 3D trong đầu Takuto méo mó hỗn loạn hẳn đi.
“Vậy toàn bộ khu vực quanh đây đều thuộc phạm vi của rừng cả sao ạ? Địa hình rừng già là yếu tố lý tưởng để ẩn nấp chờ thời nhờ hiệu ứng Che giấu tác dụng lên đại đa số đơn vị thông thường, nhưng… quái vật là một nhẽ, đằng này đến bóng dáng một con thú hoang cũng không thấy.
“Biểu tượng Lượng thực thực phẩm cũng không luôn. Chắc phải trinh sát lâu nữa.”
“Em xin lỗi vì đã không thể giúp gì hơn…”
Atou cúi gằm mặt, cau mày buồn bã. Trông cô rất phiền lòng vì đã không giúp được Takuto trong tình cảnh hiện tại. Takuto không thể không nhận ra dáng vẻ chán nản thấy rõ không khác gì cún con bị mắng của cô, đành bảo.
“Đừng xin lỗi. Chỉ cần có em ở đây đã là giúp ta nhiều lắm rồi, Atou.”
Lời an ủi của anh hình như đã thành công. Takuto cũng bình bình chứ không có ý nghĩ sâu xa khi nói như thế. Nhưng cậu vừa dứt lời, Atou ngay lập tức quay phắt lại nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh, còn hai gò má đã ửng hồng từ bao giờ.
Takuto cuối cùng cũng hiểu được cô tôn trọng, ngưỡng mộ và kính mến vị vua của Mynoghra là cậu ra sao. Atou là kiểu người sẵn sàng coi trọng mọi câu từ cậu thốt lên dù chỉ là bâng quơ vu vơ hay thế nào đi chăng nữa.
“T-Thưa Bệ hạ của em… Lời ngài nói ra thực khiến em xúc động không nói nên lời!”
“A-À, vậy hả? Em vui thì ta cũng mừng.”
Takuto tự thắc mắc không biết cô kính phục mình tới cỡ nào mà nghiêng cả người về phía trước để bày tỏ niềm hạnh phúc của bản thân thế này. Là hàng thanh niên chưa một lần nào phải đối diện với ngọn nguồn tình cảm không chút che giấu của một cô gái, cậu vừa bối rối mà cũng vừa hân hoan trong lòng khi có người như vậy ở cạnh bên. Dù rằng người đó là anh hùng tà ác, hiện thân của tàn phá và là chỉ huy tối cao của quân đoàn hủy diệt trong trò chơi điện tử cậu từng chơi… Thiết lập của Atou là một đơn vị Anh hùng của một nền văn minh tà ác, nhưng ai ngờ cô cũng có mặt dễ thương tinh nghịch thế này…
Không nhắc đến hai tai nhọn hoắt cùng cặp mắt đỏ ngầu như máu tươi, thì Atou trông y hệt một cô gái ngây thơ ngọt ngào vào độ tuổi như thế, nhất là khi cô chăm chú nhìn Takuto bằng ánh mắt lấp lánh mến mộ như ban nãy. Biết được hóa ra Anh hùng của nền văn minh tà ác lại có nét tính cách đáng yêu đến vậy, cậu cũng hơi ngạc nhiên thật.
Nhắc mới nhớ, người ta viết tính cách của Atou trong bản mô tả như thế nào ấy nhỉ?
Takuto phân vân một lúc lâu. Quái lạ ở chỗ, cậu không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết nào về tính cách của cô trong phần cốt truyện phụ được viết nhằm tăng giá trị nội dung và để cho thế giới trò chơi có thêm chiều sâu.
“Bệ hạ…! Takuto Bệ hạ! Ngài có nghe em nói không?”
“Oái! G-Gì thế? Xin lỗi, ta lơ đãng chút.”
Bao nhiêu nghi vấn trong lòng cậu lập tức tan biến khi Atou cúi sát hơn để thu hút sự chú ý của cậu. Thoáng thấy Takuto lại quay sang chú ý tới mình, cô sung sướng tới nỗi không cả biết cậu đang vờ trấn tĩnh để không bị phát hiện ra là tim mình đang đập bình bịch loạn xạ.
“Ngài không sao chứ? Hay ngài thấy không khỏe trong người?”
“Ổn cả. Suy nghĩ miên man thôi ấy mà. Đừng lo — hả? Bọ trinh thám vừa báo tin về cho ta.”
“Ngài không sao thì tốt quá rồi. Bọ trinh thám khám phá ra gì nữa ạ?”
Takuto gật đầu, tập trung vào hình ảnh trong đầu. Khi trước cậu đã thực hành tập luyện chia sẻ tầm nhìn với Bọ Chi dài nhiều lần, nên giờ cậu có thể truy cập được vào mà không khó khăn gì.
Khung cảnh từ trên một cành cây lén lút hấp háy con mắt nhìn xuống đột nhiên lại hiện lên trong tâm trí cậu. Phải nói là cành cây đó cao tới nỗi nếu đổi lại là đơn vị yếu hơn chẳng may trượt chân ngã thì đảm bảo chết ngay tắp lự. Takuto không thể phân biệt kĩ càng vì nhãn cầu của Bọ trinh sát liên tục đảo qua đảo lại không ngừng, nhưng cậu thoáng thấy gì đó trông giống một toán người định cư ở gần đây.
Nước da tái nhợt, tóc ánh bạch kim, tai vừa dài vừa nhọn – nếu nhớ không lầm thì đó là những dòng miêu tả về một chủng tộc gọi là Hắc Tiên.
“Tộc Hắc Tiên sinh sống ở đây à?”
Bọn họ hình như đang nhóm họp tại một địa điểm cách không xa nơi này.
Takuto tường thuật chính xác những gì mình quan sát được cho Atou, hai mắt nhắm nghiền, tập trung hết mức vào hàng hoạt hình ảnh đang không ngừng hiện lên trong đầu.
Atou không hỏi thêm, cốt là để tránh làm phiền đến chủ nhân. Cô tự rút ra kết luận dựa trên thông tin mà cậu cung cấp nãy giờ.
“Ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể yên tâm rằng mình đã bị đưa đến một thế giới giả tưởng thật rồi. Hắc Tiên vốn thuộc phái trung lập nhưng đa số là phe ác, nhẹ cả người.”
Sau khi xác nhận địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, Takuto dừng chia sẻ tầm nhìn với Bọ trinh sát, đưa tay lên khóe mắt dụi lấy dụi để. Mặc dù không thu được nhiều thông tin chi tiết như mong đợi, nhưng họ đã phát hiện ra khu quần cư của tộc Hắc Tiên gần nơi này, thế mới chính xác là những gì họ cần. Phát hiện này kỳ thật ít nhiều đã giúp hai người khoanh vùng và thu hẹp kha khá lựa chọn ban đầu trong thế giới mới này, tuy chẳng thể giảm bớt đống vấn đề đang cần phải giải quyết trước mắt.
“Vậy nơi này thực sự là thế giới của Vương quốc Vĩnh cửu chăng? Thế nào cũng được, ta muốn hành động cẩn trọng, phòng trừ trường hợp bất ngờ xảy ra. Biết đâu đây lại là Hắc Tiên trung lập phe thiện – nhất là chúng đang ở rất gần đây nữa. Hai ta sẽ rắc rối to nếu như thứ ta vừa thăm dò được là căn cứ địa khởi đầu của đế chế nào khác.”
“Đụng độ với đế chế khác ngay đầu game thì đúng là tệ không gì tệ bằng…”
“Chết tiệt, chắc đó là cứ điểm khởi đầu thật rồi…”
“Ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, xin ngài hãy chạy thật xa, thưa Bệ hạ.”
“Và em nhất định phải đi cùng ta. Trốn được là coi như chúng ta giành được chiến thắng rồi. Nói gì thì nói, Mynoghra ta vốn dĩ chuộng hòa bình yên vui mà.
“Đúng nhỉ Bệ hạ? Chiến tranh thực man rợ quá thể?”
Takuto và Atou bật cười, đoạn bắt đầu lập kế hoạch.
Tệ nhất là tính mạng cả hai sẽ gặp nguy . Nhưng chuyện gì đến sẽ phải đến.
Takuto cảm thấy là lạ khi bản thân lại có thể điềm nhiên bình thản tới vậy trong tình cảnh hung hiểm cỡ này, nhưng khi cậu chợt nhận ra dù thế nào thì Atou vẫn tỏ ra ngưỡng mộ tôn kính mình vô cùng thì bao nhiêu nghi ngờ của cậu cũng bị cuốn trôi bằng sạch. Suy cho cùng, chuyện thành ra thế nào cậu cũng không màng, miễn là có cô ở cạnh bên.
“Được rồi, ta có kế này! Sao chúng ta không quan sát tộc Hắc Tiên kia thêm một thời gian để tìm hiểu thông tin trước đã? Nếu đông quá không xử lý được hết thì cùng lắm là chạy.”
“Chúng ta chỉ cần chạy trốn ngay trong đêm luôn được mà! Em ủng hộ kế hoạch này, thưa Bệ hạ!”
Họ hăng hái giơ nắm đấm lên trời, dự là sẽ thực hiện đúng như thế. Cả hai trông như những đứa bé con chơi đồ hàng, khổ nỗi xung quanh không có ai đủ sức can ngăn trò hề hai người họ bày ra – cho đến tận bây giờ.
Atou đang trên đà ngợi ca Takuto hết lời, vừa dứt xong thì tiếng cây xào xạc vang lên, cành lá dưới mặt đất gãy rộp nghe rắc như bị chân đạp vào. Atou lập tức ngừng cười đùa, quay về hướng âm thanh phát ra như một con rắn độc sẵn sàng nhả nọc tấn công bất kỳ lúc nào. Takuto phản ứng chậm hơn vài ba giây, nhưng cũng cảnh giác nhìn chăm chăm về phía đó.
“Thôi xong…”
Một nhóm người bước ra khỏi rừng cây rậm rạp. Một chủng tộc rất quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên Takuto được nhìn thấy trực tiếp. Đó chính là những Hắc Tiên mà cậu và Atou vừa bàn cách đối phó.