…Mình chết rồi.
Ấy là những dòng suy nghĩ cuối cùng của Takuto Ira.
Mạch ý thức của cậu bắt đầu chìm sâu vào bóng tối đen đặc, tri giác dần mất kiểm soát, rồi cũng theo đó mà biến mất từ lâu. Nói là nói trước giờ cậu mắc phải một căn bệnh nan y chưa có phác đồ điều trị, nên khó lòng qua khỏi. Nghe thì kịch tính hay ho đấy, nhưng như thế chẳng giúp được mấy, càng không thể khiến cậu chịu chấp nhận thêm cuộc đời vô vị suốt ngày chỉ bó hẹp trong bốn góc giường bệnh này. Thôi thì ít nhất phải công nhận là ra đi khi mới tuổi mười tám đôi mươi thật chẳng vui thú gì cho cam, nhưng ngạc nhiên một nỗi, gương mặt Takuto nom có vẻ thanh thản lắm.
Cậu tự yên phận mà hài lòng với những năm qua mình đã sống, và hằng biết ơn phép màu kì diệu đã đưa cậu đến với trò chơi cậu đam mê và hăng say nhất, tuy chừng đó thôi đã đủ khiến cho các bác sĩ cùng dàn y tá phải lo sốt vó cả lên.
Cậu vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng Takuto chết như vậy là đã quá thỏa mãn với cuộc đời mình rồi.
Hoặc… đấy là cậu tự nhủ thế.
“...Hả. Đây là thế giới bên kia à? Cũng thoải mái ra trò nhỉ.”
Cậu vùng tỉnh, lấy lại ý thức như đã sống dậy .
Takuto chớp mắt, tuyền một màu lục bao phủ lấy tầm nhìn. Những tia nắng của mặt trời trên cao xanh vời vợi rọi qua tán lá đại thụ chọc trời.
Cậu đang dựa lưng vào một vật gì thô rắn lắm. Đưa tay lướt nhẹ trên bề mặt chắc chắn, nhẵn nhụi ấy, cuối cùng cậu kết luận đó hẳn là bục đài từ đá phiến hoặc thế nào đấy. Còn nữa, mặc dù trên người cậu vẫn là bộ đồ bệnh nhân cùng gắn bó quá nửa cuộc đời, nhưng mấy cái túi truyền dịch y tế vừa nặng vừa phiền, rồi thì bao nhiêu kim tiêm ống bơm, và cả mặt nạ thở máy đều đã bay biến đi đâu hết.
Quái nhất là, thế mà cậu lại cảm thấy bản thân còn khỏe khoắn hơn bình thường kìa.
“Haha! Không khí trong lành thật.”
Cậu hít một hơi thật sâu, từng luồng khí mát lạnh tràn thẳng vào trong phổi. Khung cảnh xanh tươi sống động ra trải ngút ngàn ngay trước mắt dần lấn át đi những ký ức về căn phòng bệnh ngột ngạt, nhàm chán ngày nào.
Cơ thể Takuto giờ đây nhẹ tựa lông hồng, cậu bắt đầu tin rằng hóa ra sau khi chết đi, một con người ốm yếu không tả nổi lại có thể cảm thấy thanh thoát nhường này. Đâu như trước kia, đối với cậu, nội việc cử động một ngón tay duy nhất thôi cũng đã là khó khăn nặng nhọc đến không tưởng rồi.
“Bẩm chúa thượng, Người đã hồi tỉnh chưa ạ?”
Ngay lúc cậu định yên vị lại trên đài đá để chắc chắn mọi thứ vẫn y nguyên hiện trạng ban đầu thì đột nhiên có ai đó cất lời.
Nếu cậu đoán không lầm, thì chủ nhân của giọng nói kính cẩn ấy là một cô gái. Hay chính là thiên thần hiện thế như những gì cậu đọc được trong sách nhỉ. Ừ thì, nghe lố thật, nhưng đằng nào đã qua đến thế giới bên kia như này rồi, dù có bất khả thi hơn đi chăng nữa thì cũng không lấy làm lạ.
Nếu đó là thiên thần tới dẫn đường cho mình đến kiếp sau thì không thể hành xử thô lỗ được.
Takuto vội vuốt tà áo bệnh cho phẳng phiu, rồi ngước lên, nhìn về phía giọng nói ban nãy.
*
Khoan, gì đây? Chuyện này là sao?
Cậu ngạc nhiên không tả nổi. Hết chớp mắt liên hồi rồi lại đưa tay lên dụi đi dụi lại, cảnh tượng trước mặt vẫn y nguyên không đổi. Cô gái đứng đó âm thầm lặng lẽ, ra ý chờ cậu hết bối rối, như thể cô biết rõ cậu đang suy nghĩ điều chi.
Mái tóc cùng sắc trắng xám, tựa bụi tàn tro phủ, nổi bật hẳn lên với bộ xiêm váy đen bóng tương phản rõ ràng. Những thứ phục sức tạo tác từ vàng ròng mà cô mang trên mình nom vừa quái đản vừa hút mắt, vặn xoắn cong queo tới độ muốn thách thức mọi định luật vật lý của thế giới, vậy mà chẳng hiểu thế nào vẫn hài hòa hoàn hảo đến lạ. Nhưng hơn tất thảy, chính ánh nhìn thẳm sâu không tài nào trông thấu ẩn trong đôi mắt vô đạo bất chấp kia lại càng khẳng định thân phận thực sự của người con gái nọ thêm nữa.
Takuto biết cô. Chẳng phải biết là xong thôi đâu, ngay cả khi cậu đã không còn trên đời này thì cô vẫn luôn là người không thể nào phai nhạt trong ký ức của cậu.
Cô là một nhân vật thuộc đơn vị Anh hùng trong trò chơi chiến thuật - xây dựng vương quốc theo hướng dark fantasy (huyễn tưởng tăm tối) mà Takuto từng mê mải đến không dứt ra được suốt khoảng thời gian cậu phải nằm trên giường chống chọi với bệnh tật: Đế chế Bất diệt.
“Chẳng lẽ lại là em… Atou?”
“Thưa vâng, bệ hạ của em.”
Cậu sẽ không bao giờ quên được nhân vật ưa thích của mình trong trò chơi mà cậu đã dồn hết tâm huyết mà cày cuốc đến tận khi lìa đời.
Chẳng biết cô có nhận ra cậu đang thấy bối rối hay không, nhưng Atou vẫn dịu dàng mỉm cười đáp lễ rồi ưu nhã cúi đầu đầy duyên dáng.
“Bệ hạ…?”
Takuto như xoay mòng mòng vì cảm giác bất an xáo trộn lẫn lộn dần lấn át lấy tâm trí. Còn không cả đủ thời gian để cậu ngộ ra được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hiện tại cậu hiểu duy nhất một điều đó là cô gái trước mặt nãy giờ luôn cố sức thể hiện sự kính trọng nhún nhường của bản thân đối với cậu. Thành ra cậu không muốn khiến cô thất vọng.
Cậu không bao giờ muốn một nhân vật trò chơi mà mình yêu thích phải khó chịu vì chính cậu. Nghe qua thì rõ phù phiếm, nhưng thân là chàng thanh niên suốt ngày suốt tháng chỉ biết đến những bức tường bao quanh nơi phòng bệnh kia, đây đã là tất cả đối với cậu rồi.
Xuất hiện với bộ dạng thảm hại xem chừng không phải lựa chọn đúng đắn gì.
Nếu cô ấy đã coi mình là vua, ít nhất cũng phải đóng cho tròn vai chứ.
Suy nghĩ đó đúng ra xuất phát từ định kiến tưởng tượng vốn thâm căn cố đế chứ chẳng phải chỉ là ý tứ thoáng qua thôi, thế mà lại nhanh chóng trở thành niềm tin vững chắc của Takuto, trở thành mục tiêu quan trọng nhất mà cậu hạ quyết tâm nhất định phải hoàn thành cho bằng được.
N-Nhưng làm thế nào cơ!? Đóng vai á!? Nếu cô ấy nghĩ mình là vua thì chắc mình sẽ lãnh đạo toàn Mynoghra nhỉ… Có lẽ phải đóng theo hướng đó? Nhưng giờ sao đây!?
“Hehe…”
“...?”
Tiếng cười bỗng nhẹ ngân khe khẽ khiến cho tim cậu nhói lên đau điếng. Đổi lại, nếu Takuto đang nằm viện thì không khéo đội ngũ các y bác sĩ đã kéo nhau chạy vội rồi ập vào phòng luôn ấy chứ. Cũng may là cơ thể hiện giờ của cậu không dễ gục ngã như trước nữa. Khổ nỗi như vậy cũng không giúp cậu giải mã được ý nghĩa đằng sau âm thanh cười vui bất chợt kia.
“Không sao đâu, thưa Takuto Bệ hạ.”
Cô lẹ làng cất tiếng, xua tan tâm trạng căng thẳng áp lực trong cậu. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô tiếp lời, khiến cho cậu còn ngạc nhiên hơn nữa.
“Ngài chính là Người chơi huyền thoại Takuto Ira! Xưng bá với tư cách là Người chơi đầu tiên phá đảo Chế độ Ảo mộng bằng nền văn minh khó nhằn bậc nhất, Mynoghra Hoang tàn. Biết bao chiến thuật, sách lược thư hùng tài tình tuyệt đỉnh của ngài đã đưa cái tên Takuto Ira tỏa sáng tại vị trí đầu tiên trong Bảng xếp hạng chính thức!”
“Sao em biết!?”
Đó là di sản cuối cùng mà Takuto để lại cho đời.
Nói không ngoa thì cậu đã dành gần như cả cuộc đời trên giường bệnh. Cậu hiếm khi nào được đôi ba chút thì giờ nghỉ ngơi thư giãn xuyên suốt những ca khám kiểm tra dày đặc, lại thêm lịch uống thuốc định kỳ không ngừng nghỉ. Gia cảnh nhà cậu khá giả, nhưng bố mẹ cậu có lẽ đã không còn mấy quan tâm để ý đến đứa con trai ốm yếu liên miên. Rồi cuối cùng, hai người họ gạt cậu ra khỏi tâm trí mình, hạn chế thăm viếng tới mức tối đa, và khi ấy cũng là lúc cậu bắt đầu quen với lối sống cô độc.
Những tưởng bị bó buộc trong bóng tối cô độc ấy, thì Takuto lại khám phá ra lẽ sống của cuộc đời mình: Trò chơi chiến lược dòng 4X - Đế chế Bất diệt. Đó là một trò chơi xây dựng căn cứ và tấn công theo lượt lấy bối cảnh tại một thế giới huyễn tưởng thuộc thời đại tăm tối, mà ở đó người chơi có thể vào vai vô vàn chủng tộc thống trị các nền văn minh khác nhau với nhiệm vụ chinh phục toàn bộ thế giới. Duy chỉ một lượt chơi thôi đã tiêu tốn đến hàng chục giờ đồng hồ rồi, nhưng quái đản ở chỗ, đó lại là một trận chiến dài hơi lý tưởng tới kỳ lạ đối với lối sống của Takuto.
Cuối cùng, cậu say mê trò chơi này đến nỗi quên đi cả nỗi cô đơn của bản thân – hay nói đúng hơn là, không còn thời gian đâu mà nghĩ thêm về số phận mình. Thế rồi, cậu bước lên vũ đài mang tên Bảng xếp hạng, tăng tiến một mạch, nổi danh khắp các cộng đồng, vì bất cứ người chơi nào thực sự chú ý đến thứ hạng đều biết tới cậu.
Thật vậy, thành tích để đời mà Takuto luôn tự hào là vượt qua được Chế độ Ảo mộng của Đế chế Bất diệt vốn dĩ được đánh giá là bất khả thi, bằng nền văn minh khó nhằn nhất, Mynoghra. Cậu là game thủ huyền thoại thường xuyên sử dụng một đơn vị được gọi là Atou – tức cô gái đang đứng trước mặt cậu đây.
“Em vẫn nhớ như in tất cả mọi chuyện.”
Lời xác nhận ngắn gọn nhưng hàm súc của cô xóa tan mọi nghi ngại ngờ vực trong Takuto – tuy cậu còn lo lắng không biết đây có phải hiện thực hay là không.
“Em chưa bao giờ quên những lời ngài bảo ban em mỗi lần hai ta cùng nhau chinh phục thế giới. Và cả những khi ‘Game Over’ (Trò chơi Kết thúc) nữa ạ, thưa Takuto Bệ hạ.”
Lúc đầu, cứ tưởng giọng điệu của cô nghe vẫn đều đặn bình thường như không có gì, nhưng dần dần, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc đang ngập tràn trong từng câu nói.
Có lẽ cô cũng đang như mình.
Toàn thân cậu bắt đầu run rẩy từ tận thẳm sâu vì xúc động.
“Xin ngài hãy thả lỏng tâm trí. Vì sự thật rằng em vẫn luôn nhớ mọi điều về ngài, thưa Takuto Bệ hạ.”
Khóe mắt Takuto nóng hẳn lên. Chắc cậu đang khóc mà còn chẳng nhận ra là mình đang khóc. Cậu cũng muốn nói gì đó nghe cho ra dáng lắm chứ, nhưng sao mà Takuto mệt mỏi quá đỗi, thành thử phải cố mãi cậu mới cất được tiếng bằng chất giọng đã hóa khàn khàn tự bao giờ.
“Sử dụng em – sử dụng Atou – chính là chiến thuật và cũng là phong cách của tôi.”
“Vâng, em đã hạnh phúc biết bao khi được cùng ngài đồng hành qua hàng trăm hàng ngàn chiến dịch lớn nhỏ.”
Atou là một đơn vị Anh hùng với vô vàn năng lực khác nhau.
Mỗi nền văn minh đều có riêng cho mình một lực lượng hùng mạnh, độc bản được gọi là đơn vị Anh hùng. Đơn vị Anh hùng của Mynoghra, Atou, có một đặc điểm cố hữu cực kỳ ức chế rằng đây là đơn vị yếu nhất vào đầu lượt chơi. Như thế đồng nghĩa rằng bản thân cô sở hữu tiềm năng phát triển thành đơn vị mạnh nhất không ai bì kịp. Là người luôn khao khát khám phá tự do, tiềm năng, tương lai và cả thế giới ngoài kia, cũng dễ hiểu lý do tại sao Takuto lại muốn gắn bó với một nhân vật như vậy.
“Tôi nghĩ mình đã luôn muốn được như em bởi vì… tôi trời sinh ốm yếu hư nhược thế này.”
“Nhưng những tích truyện ngài kể cho em đã mở rộng chân trời trong em, thưa Takuto Bệ hạ.”
“Giờ đây biết được hóa ra em đã luôn lắng nghe tôi lảm nhảm ở phía bên kia màn hình kể cũng hơi… xấu hổ đó.”
“Lúc nào em cũng ngóng chờ ngài bảo ban em mà.”
“...Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được nói chuyện trực tiếp với em.”
“Em đã hy vọng giây phút này suốt bấy lâu, thưa Takuto Bệ hạ.”
Hai người cứ vậy mà trò chuyện như thể là đôi bạn tâm giao lâu ngày mới lại gặp, chứ chẳng phải hai kẻ xa lạ giáp mặt lần đầu. Thế rồi, một lần nữa, dẫu cho suy nghĩ trong lòng có khác, nhưng niềm tin được bồi đắp qua nhiều năm giữa cả hai thì còn vẹn nguyên.
Takuto thích thú ra mặt vì cuộc hội ngộ bất ngờ này nhưng đồng thời, cậu tự hỏi rằng liệu có phải phép màu kiểu vậy vẫn thường xảy đến ở thế giới bên kia hay không, nội vấn đề đó thôi đã đặt ra không ít nghi vấn.
“Đây là… thiên đường sao?” Takuto đột ngột lên tiếng. “Em triệu hồi tôi tới đây ư?”
“Thưa không. Em cũng như ngài, khi nhận ra thì đã thấy mình ở nơi này rồi. Em mạn phép suy đoán rằng, đây không phải thiên đường. Để mà nói thì có lẽ là thế giới của chúng ta: Đế chế Bất diệt.”
Atou lặng lẽ nhìn quanh quất, đoạn quay sang lắc đầu nhè nhẹ. Thấy thế, Takuto linh cảm được là cô không nói dối.
“Một thế giới vô danh nhỉ…” Cậu lẩm bẩm. Atou gật đầu một cái, chỉ một cử chỉ vậy thôi đã đủ để cậu xác nhận tất cả những thông tin mình cần biết.
“Gọi đây là phép màu thì… sáo rỗng quá nhỉ? Nhưng sáo rỗng đến thế nào đi chăng nữa thì em cũng mặc kệ. Được diện kiến ngài khiến em mừng vui khôn tả, thưa Takuto Bệ hạ.”
Takuto gật đầu không nói, ý là mình cũng cảm thấy vậy. Chỉ là mạch suy nghĩ của cậu giờ đây quá đỗi hỗn loạn, nhưng được trò chuyện với Atou thế này thì không gì hạnh phúc hơn được nữa.
Nhưng dù sao cũng không thể để cho niềm vui mù quáng che mắt bản thân, cậu gắng tự nhủ, cố giữ cho mình được bình tĩnh. Trước đây Takuto liên tục tận dụng tất cả những gì cậu có chỉ để sống cho qua ngày đoạn tháng trước khi thực sự ra đi, nhưng còn giờ, những gông cùm hạn hữu của thân thể yếu ớt ngày nào đã được gỡ bỏ từ lâu.
Xem ra mình cần đặt ra mục tiêu cho… cuộc sống mới này.
Một kết luận tưởng viển vông mà cậu rút ra sau mười tám năm không giờ phút nào không nghĩ đến cái chết của chính mình.
Ý nghĩa của cuộc sống này là thế nào đây?
Cậu muốn có một lẽ sống mới – một lý do làm động lực thúc đẩy cậu sau khi đã được ban cho cơ hội thứ hai.
“Takuto Bệ hạ…Ngài sẽ cùng em bắt đầu lại chứ?”
“...Bắt đầu lại?”
Atou lên tiếng đề nghị thật đúng lúc, để rồi khoảng không trống rỗng vô vọng đến từ nỗi sợ cái chết cũng biến mất theo.
“Mời ngài. Xin hãy tới bên cạnh em.”
Nghe cô dịu dàng thúc giục như vậy, Takuto liền đứng dậy. Đúng là nãy giờ cậu vẫn nằm dài trên vật gì đó từa tựa như giường được chạm khắc từ bệ đá phiến kia. Nhác thấy người mình hơi bị căng cơ, cậu vươn vai giãn gân cốt chút.
Atou trìu mến ngắm nhìn cậu, tiếp tục đợi dịp mở lời để không làm phiền đến Takutou.
“Chúng ta hiện không biết đây là đâu. Có thể là thế giới của Đế chế Bất diệt. Hoặc cũng có thể là thế giới của ngài Takuto. Hoặc biết đâu, là một thế giới khác nữa. Nhưng sao ta không làm như ta vẫn thường làm – bắt đầu lại một lần nữa? Xin ngài hãy cùng em gây dựng nên đế chế của riêng chúng ta.”
Ước muốn đó của cô, ngẫm thì thấy đơn giản vô cùng, mà lại còn phù hợp với con người họ, không chê vào đâu được. Mặc dù quan hệ của hai người họ chỉ là nhân vật và người chơi, nhưng Takuto và Atou đã từng cùng nhau gây dựng, phát triển, bành trướng biết bao nhiêu đế chế hùng mạnh, tới độ đếm không xuể nữa kìa. Đó là cách họ từng sống, định hình quan hệ giữa cả hai cho đến tận ngày nay, vì thế nên yêu cầu của cô không phải đến nỗi quái lạ gì cho cam. Và đương nhiên là cực kỳ đúng ý Takuto.
Atnoou nghiêng mình tôn kính, ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt như phản chiếu cả bóng tối thăm thẳm sâu không thấy đáy, lặng lẽ chờ câu trả lời của cậu.
Đứng trước ánh mắt ấy, xúc cảm ấy, sao mà Takuto có thể cưỡng lại, sao có thể dửng dưng không chút rung động cho được. Cô là nhân vật trò chơi yêu thích của cậu suốt bấy lâu, là điều trân quý không thể thiếu vắng trong cuộc đời cậu, là hình tượng mà khi trước cậu vẫn luôn khao khát ở bản thân hơn tất thảy.
Haha… Phục dựng cả một đế chế gì chứ…? Mình ấy à? Một kẻ yếu hèn không quyền lực, không lãnh thổ, không vật báu, không gì ngoài cái tên cha sinh mẹ đẻ ấy à?
Takuto có cảm giác như vừa được Atou truyền cảm hứng, tuy ngớ ngẩn nhưng cô vẫn luôn gọi cậu là “Bệ hạ” trong khi cậu thực sự chẳng có gì trong tay. À không, “truyền cảm hứng” thì không chính xác cho lắm. Giờ đây cậu đang phải cố mà kiềm chế từng chút một để cảm xúc dâng trào tựa vỡ bờ kia không đột ngột bùng nổ, để thân thể run lên từng đợt vì phấn khích kia không tự dưng mất kiểm soát.
Không biết chuyện quái gì đang xảy ra là một đằng, lại còn chẳng biết đây là đâu nữa là. Nhưng đã được ban cho một cơ hội thứ hai thế rồi, thì tội gì không làm lại từ đầu. Mình sẽ tái hiện tháng ngày vui thích đó ngay tại thế giới này kỳ được thì thôi.
Một cơ thể khỏe mạnh có thể tự do di chuyển tùy ý. Những khả năng vô cùng tận mở ra trước mắt, lời nguyền tật nguyền nay đã bay biến. Quan trọng hơn hết là nhân vật tuyệt vời nhất đến từ trò chơi mà cậu đắm chìm suốt nhiều năm cũng đang đứng bên cạnh cậu đây.
Vậy nên, Takuto quyết định dấn bước. Cậu sẽ bước ra khỏi cái thế giới vô vọng giam cầm bản thân khiến cậu chẳng thể làm nên trò trống gì mà chỉ đành chờ đợi cái chết cô độc rỗng tuếch, để tiến vào một thế giới chân trời mới, nơi mà cuối cùng Takuto cũng có thể tự tay chạm khắc tương lai của chính mình.
Rốt cuộc, cậu đã tìm thấy tia sáng tự do.
“Atou…”
“Vâng, thưa Bệ hạ của em?”
“Cùng khai quốc thôi, một đế quốc của riêng hai ta. Ký khế ước ngay nào.”
Nói đoạn, Atou lắng tai nghe, mỉm cười tươi tắn như hoa sớm. Khi ấy thần thái quyến rũ hút mắt đã biến mất, trông cô mới đúng là vẻ trẻ trung trên khuôn mặt, và thế là cô gật đầu thật mạnh.“Nếu vậy…” Atou chợt hắng giọng, chuẩn bị xướng lên chuẩn ước ràng buộc mà Takuto vẫn thường nghe thấy mỗi khi triệu hồi Anh hùng trong game.
“Chính ta mang danh Atou Bùn lầy. Đứa con hoang lạc của vũng bùn dơ chờ ngày tàn phút diệt của vạn vật trên thế gian. Kể từ khoảnh khắc này, tâm trí, thể xác và linh hồn của ta sẽ thuộc về người. Xin người hãy đến bên, những mong cho ta và người cùng chìm đắm đến tận cùng thẳm sâu vực tối, hỡi Bệ hạ của ta.”
Takuto gật đầu, tay cậu siết lấy tay cô, chấp nhận khế ước vô điều kiện. Đây chính là cách mà Takuto Ira tiếp tục hóa ước vọng thành hiện thực sau khi đã chết bằng bất cứ giá nào.Sau khi đã hoàn thành nghi thức khế ước hoàn chỉnh, bỗng nhiên hai người cảm thấy có đôi chút khó xử. Atou là một nhẽ, nhưng riêng Takuto thì trước giờ chưa bao giờ chính thức tham gia trực tiếp như thế. Đây cũng là lần đầu tiên cậu buộc phải thổ lộ với cô gái xinh đẹp nhường này, không chỉ thế mà còn là thổ lộ theo kiểu có muốn tạo ra một đế chế chỉ của riêng đôi mình hay không nữa chứ. Thực sự thì đây cũng là lần đầu Atou được hỏi như vậy luôn.
Tóm lại, cả hai chỉ đơn giản là đang xấu hổ đến co rúm người.
“...Quao, ngượng thật đấy nhỉ?”
“Vâng, em cũng hơi ngượng chút. Nhưng em vẫn hạnh phúc hơn cả.”
Cả hai bật cười khúc kha khúc khích nghe như cặp vợ chồng mới cưới vừa chuyển vào sống chung. Nhưng rồi, chẳng mấy chốc, Takuto và Atou đã chuyển sang nghiêm túc ngay được. Hiện giờ, hai người đang đứng ở một vùng đất hoàn toàn lạ lẫm, vượt xa trí tưởng tượng. Đối với giới chiến lược mà nói, muốn chiến thắng nhất định phải hành động nhanh chóng. Vì hiểu rõ điều ấy nên Takuto quyết hành động lập tức.
“Vậy, thuộc hạ đầu tiên và duy nhất, đồng bạn tâm giao và cánh tay phải đắc lực của ta. Em vốn biết Ma quốc Mynoghra phải làm gì trước tiên để thế giới này đi đến diệt vong mà, phải không?”
“Đương nhiên là vậy, thưa Bệ hạ của em!”
Hình như cậu đang cố gắng thay đổi bầu không khí ngượng ngùng ban nãy thì phải? Hay là vì một lý do nào khác? Nhưng dù là gì đi chăng nữa, không thể phủ nhận Takuto vừa nhảy lên bục đá, hô lớn với đồng bạn tâm giao duy nhất của mình với khí thế khoa trương như đang nhập vai.
Quả đúng là thế, Anh hùng mạnh nhất Mynoghra cũng không phải ngoại lệ. Tuy không nói ra thành lời, nhưng cả hai đều hiểu chiến lược tối ưu hàng đầu nhằm xây dựng quản lý một đế chế là như thế nào. Bởi trước giờ hai người họ đã hành động theo chiến lược tôn chỉ đó không biết bao nhiêu lần.
Chiến lược đó đã in dấu vào trong tâm khảm của hai người họ. Lối chơi, phong cách chiến đấu, phương thức xây dựng đế chế, tất cả có thể tóm tắt được bằng một cụm từ.
“Bế quan tỏa cảng!”
“Đóng cửa không giao thiệp!”
Đây chính là phương pháp bí mật mà Takuto sử dụng để trị vì Mynoghra.
Mặc dù trong thiết kế chính thức của trò chơi, Mynoghra được mệnh danh là “Đế chế Tàn độc” nhưng tất cả những đặc điểm của nền văn minh này chủ yếu nghiêng về lợi thế phát triển trong nước, ngược lại là nhận nhiều bất lợi trong giao tranh quy mô lớn, khiến Mynoghra trở thành một quốc gia chuyên chế đặc biệt chú trọng các vấn đề đối nội.