Sau khi mua xong nguyên liệu vào buổi sáng, A Sơ đi đến đồn cảnh sát. Đã nhiều ngày trôi qua, anh vẫn đang chờ đợi tin tức. Lúc trước cảnh sát thề son thề sắt rằng sẽ sớm tra ra thân phận anh, tựa hồ đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai liên hệ với anh cả.
Anh không thích bị động chờ đợi, cho dù bọn họ chưa tìm được thân phận của anh, anh cũng nên đến đồn cảnh sát một chuyến, biết lý do vì sao bọn họ chưa tìm ra cũng tốt.
Vẻ mặt vị cảnh sát hiện lên khó xử: ''Chúng tôi đã đem ảnh chụp của anh so sánh với hồ sơ lưu trữ hộ khẩu, nhưng không tìm được cái nào ăn khớp.''
''Theo lý thuyết có loại tình huống, một là anh không có hộ khẩu, bởi không có hộ khẩu, cho nên tra không ra được trong kho lưu trữ. Chẳng qua loại khả năng này rất thấp.'' Hiện tại những người không có hộ khẩu ngày càng ít, đặc biệt là trong khu vực thành thị, hơn nữa không có hộ khẩu sẽ không được đi học, mà người đàn ông trước mắt này, nhìn thế nào cũng thấy là được tiếp thu nền giáo dục tốt.
''Hai là anh đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, kho lưu trữ hộ khẩu vẫn chưa kịp đổi ảnh mới.'' Vị cảnh sát nhìn khuôn mặt A Sơ, quả thực rất hoàn mỹ, chẳng lẽ đã qua dao kéo?
Nhưng nhìn cũng không giống như vậy, vẻ đẹp của người đàn ông ngồi đối diện vô cùng tự nhiên, không có nét nào không hài hòa cả. Cho dù có phẫu thuật, hẳn cũng là loại đắt tiền cao cấp nhất.
''Có điều chuyện này cũng dễ xử lý, chúng tôi sẽ tìm một bác sĩ pháp y, sau đó sẽ báo kết quả cho anh biết.''
''Còn trường hợp thứ ba, chính là hình ảnh trong kho lưu trữ hộ khẩu có hơi khác so với anh ở hiện tại, ví dụ như cao thấp mập ốm thay đổi, hoặc do góc chụp có vấn đề. Khuôn mặt chúng tôi nhận dạng không đủ độ chính xác...'' Vị cảnh sát lựa lời thích hợp: ''Hoặc do chúng tôi xem xét quá kỹ lưỡng, đem ảnh chụp của anh lược qua mất.''
''Trước mắt thì loại tình huống thứ ba là có khả năng cao nhất.''
''Mấy ngày nữa, chúng tôi sẽ liên hệ với bên pháp y. Nếu xác định được anh chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ thì chúng tôi sẽ tiến hành sàng lọc khuôn mặt lần nữa, lần này sẽ nới rộng phạm vi nhận diện hơn.'' Cảnh sát thở dài: ''Nhưng gần đây công việc rất nặng nề, chuyện này đòi hỏi một phương pháp tìm kiếm mới, hoặc cái gì đó...''
''Tôi cũng không phải chuyên viên kỹ thuật, không rõ vấn đề này lắm, nhưng mọi chuyện sẽ được báo cáo lên cấp trên. Mặc dù chúng tôi có nhân viên kỹ thuật, nhưng công việc cũng bận rộn vô cùng, còn biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ cần giải quyết, cho nên có khả năng sẽ tốn rất nhiều thời gian.''
Ngữ khí cảnh sát mang vẻ xin lỗi, nhưng lời nói vô cùng hợp tình hợp lý. A Sơ biết rằng công việc của cảnh sát không đơn giản, bọn họ cũng rất căng thẳng, tự nhiên sẽ ưu tiên chuyện đang cần gấp. Còn loại chuyện ''trẻ mất trí nhớ tìm mẹ'' của anh, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, tự nhiên bọn họ sẽ để dành làm sau.
Nhưng mà, có thể giải thích cảm thông là một chuyện, rốt cuộc tư vị trong lòng vẫn không mấy dễ chịu. Bản thân anh cũng chẳng nhớ được chút ký ức nào, bên cảnh sát lại không có manh mối. Tương lai tìm được người nhà xa mịt mờ.
Mễ Lộ nghe thấy tiếng bước chân của A Sơ, ở trong phòng bếp vui vẻ tiếp đón: ''Đã về rồi? Anh đến đồn cảnh sát kết quả thế nào?''
Anh đi tới, tựa người lên khung cửa: ''Tạm thời vẫn chưa có tin tức, bên cảnh sát nói rằng đã tìm được một đối tượng, nhưng so kết quả lại không ăn khớp, cần đổi phương pháp tìm kiếm một lần nữa.''
Anh cười một chút: ''Còn phải ở chỗ này ăn dầm nằm dề thêm mấy bữa tới, nhờ em thu lưu tôi thêm ít bữa nhé.''
Tuy rằng anh dùng khẩu khí nhẹ nhàng nói đùa, nhưng cô vẫn phát hiện rằng tâm tình anh hơi tệ. Bất luận là anh thong thả đi tới, hay tư thế nghiêng người tựa lên khung cửa của anh, cô đều có thể cảm nhận được rằng anh mệt mỏi.
Cô đặt mình vào hoàn cảnh anh mà suy nghĩ, nếu cô là anh, nhất định sẽ không kiên cường được như thế.
Bởi A Sơ đã quá kiên cường, Mễ Lộ cảm thấy không nên an ủi anh bằng mấy lời sáo rỗng, cũng chỉ vân đạm phong khinh mà đáp một câu: ''Cứ việc ở, hiện tại anh chính là cổ đông lớn của chúng ta mà, tiền kiếm được cũng có một phần là của anh. Hơn nữa anh ở lại có thể giúp được tôi rất nhiều đó.''
Tuy nhiên, tới lúc chiều, cũng chỉ có mình cô đón tiếp Triệu Bành Bành: ''Anh đi mua giúp tôi mấy cân cổ vịt với.'' Triệu Bành Bành xoay người đi ngày, bị cô gọi lại: ''Từ từ!''
''Mua cả cam thảo, bạch chỉ và thì là nữa.'' Mễ Lộ kiểm tra lại mấy hũ gia vị trong nhà, phát hiện thiếu mất ba loại này, liền bảo Triệu Bành Bành tiện thể đi mua luôn. Thật ra mấy loại gia vị này đều khá phổ biến, chỉ là người nấu cơm trong gia đình thường không sử dụng, nhưng đối với đầu bếp thì nó không thể nào thiếu.
Dạo gần đây cô luôn nấu cơm hộp, không đòi hỏi sự phức tạp. Hiện tại đi trên con đường nấu nướng thức ăn lành mạnh, càng không cần nấu nhiều loại hương liệu như vậy.
Sau khi cổ vịt cùng gia vị được mua về, Mễ Lộ nhìn thoáng qua A Sơ trong phòng ngủ, rồi vội vàng đi vào phòng bếp, đóng cửa lại, tận dụng thời gian nấu nướng, bận rộn.
Cổ vịt rửa sạch, dùng dao chặt thành từng khúc. Thanh âm dao va chạm cùng mặt thớt vang lên, đem cổ vịt biến thành từng đoạn dài ngắn bằng nhau. Cô chặt xong cổ vịt, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cho nước vào nồi, sau đó thả cổ vịt vào. Nước sôi, hòa loãng máu, vớt cổ vịt lên để ráo. Đổ dầu vào chảo, để nóng đến % (khoảng độ), cho hành lá, gừng vào xào, đến khi hương thơm bốc lên, cho vào ớt cay, đại hồi, hoa tiêu, tiêu Tứ Xuyên, thảo quả, cam thảo, tiểu hồi, bạch chỉ, quế cùng lá thơm, xào tất cả trong hai phút.
Các gia vị khác chỉ đóng vai trò phụ, ớt cay và tiêu Tứ Xuyên được cho vào rất nhiều, khắp chảo là một mảnh đỏ rực. Mễ Lộ đã băm ớt, xào tất cả trong chảo, hạt ớt rơi ra, cay thêm vạn lần.
Dầu sôi sùng sục dưới ngọn lửa mãnh liệt, đem mùi hương đặc trưng của các gia vị tỏa lên cực độ, rất thơm, cũng rất cay. Mễ Lộ một bên nấu ăn, một bên nước mắt ròng ròng. Vừa thơm lại vừa cay, thật khiến người khác muốn hít nhiều thêm một hơi, nhưng lại không dám.
Sau khi xào tốt gia vị, cho nước tương, nước tương đen cùng muối vào, rồi cho cổ vịt đã ráo nước vào, thêm vài viên đường phèn, nấu trong phút, tắt bếp. Mễ Lộ vớt cổ vịt ra, đợi chảo gia vị đỏ rực nguội bớt, lần nữa cho cổ vịt vào ngâm lại, để suốt một đêm.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn, ngoài những phần cơm mang đi, nhiều thêm một đĩa cổ vịt cay.
Mễ Lộ gắp hai miếng bỏ vào trong chén A Sơ: ''Tôi làm đó, anh nếm thử xem, rồi xem nên điều chỉnh công thức như thế nào.''
Anh chậm rãi cắn một ngụm, chuẩn bị nghiêm túc bình phẩm, nhưng khi thịt vừa mới chạm vào đầu lưỡi anh, liền cảm giác không thích hợp. Cổ vịt cay vốn nên hài hòa hơn, trong mặn có ngọt, quyện lẫn vào đó là vị cay, cay đến tê dại, hương vị nồng đậm nhưng không gây nóng. Có điều món cổ vịt cay anh vừa mới nếm thử đây, lại không giống như vậy.
Đầu lưỡi nhạy cảm của A Sơ nếm ra được vị ngọt và mặn, nhưng so với vị cay rát mãnh liệt này thì hoàn toàn không đáng kể.
Trong khoang miệng như bùng lên ngọn lửa, đầu lưỡi cùng niêm mạc phản ứng đầu tiên, tiếp đó là môi. Môi là một vị trí vô cùng mẫn cảm, nhanh chóng chuyển hồng sưng tấy, đau rát.
A Sơ hiếm khi không chú ý đến hình tượng của mình như lúc này, cay đến hít hà, nhưng lại giống như không ngừng lại được, còn nhung nhớ miếng thịt đầy gân cầm trên tay.
Nước mắt anh không ngừng trào ra, nhanh chóng chảy xuống, anh cảm thấy thật thống khoái.
Nhìn đến Mễ Lộ ngồi đối diện một bên không ngừng lè lưỡi, nước mắt nước mũi giàn giụa, một bên oai oai gặm cổ vịt, đến cả nước sốt dính trên đầu ngón tay cũng không buông tha, mút sạch sẽ.
Anh liền thả lỏng, để nước mắt tùy ý chảy xuống. Một phần nước mắt có lẽ bởi vì cay, cũng có lẽ, một phần còn lại nhân đó mà bùng phát. Anh không ngừng gặm cổ vịt cay xè, không ngừng rơi nước mắt, không cần kiềm chế chính mình, không cần kiêng dè ánh mắt của người khác.
Đột nhiên, A Sơ dừng động tác ngấu nghiến cổ vịt lại, cả người cứng đờ.
Một hình ảnh đột ngột len lỏi vào tâm trí anh--khi anh còn nhỏ, dáng người thấp bé, lại đứng ở cuối hàng thật dài, chờ mua cổ vịt, nghe mùi hương thơm phức nhưng không thể mua được, trong lòng thấp thỏm như có hàng trăm móng vuốt đang cào xé.
Mùi hương trước mắt cùng mùi hương sâu thẳm trong trí óc bỗng nhiên dung hợp, gợi lên một mảnh ký ức nho nhỏ.