Trans: EviLiam
Editor: Da Di Dan~
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi tôi tỉnh giấc, trước mắt tôi là một bầu trời trong xanh không một áng mây. Rướn người ngồi dậy, tôi nhận ra mình vừa mới thức dậy ở một khu đất trống giữa một khu rừng với đầy những loại thực vật xanh tươi. Nhìn thoáng qua thì, nơi đây trông không khác lắm so với những khu rừng ở Nhật Bản, nhưng đây không thể nào là Nhật Bản được. Bởi vì tôi đã không còn ở Trái đất nữa rồi, nếu không muốn nói là chẳng còn cùng vũ trụ với nó nữa cơ.
Tôi giờ đây đang ở trong một thế giới hoàn toàn khác.
⌑⌑⌑
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như bao ngày.
Lúc còn ở Trái đất, tôi đã từng làm một kỹ sư phần mềm, không những phải làm việc vất vả cả bảy ngày trong tuần cộng thêm cả ngày nghỉ, mà tôi còn phải tăng ca để cho kịp đáp ứng deadline. Một đêm nọ, tôi đang trên đường trở về nhà sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi. Ấy là vào khoảng nửa đêm, và tôi đang hướng về phía ga tàu điện ngầm. Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể tôi, chân tôi nặng nề như gắn chì, nhưng rồi tôi thấy một bé mèo hoang đang loạng choạng trên đường. Dường như cơ thể nó cũng chẳng vững vàng như tôi lúc này nhỉ, và trong lúc ánh mắt tôi vẫn đang dõi theo bé mèo, chợt nó vấp ngã ngay giữa đường.
Ngay sau đó, tôi bỗng phát hiện ra là có một chiếc xe tải đang lao thẳng tới bé.
Có lẽ bác tài đang buồn ngủ hoặc đang nghe điện thoại; cũng có thể bác ấy chỉ bất cẩn chút thôi. Dẫu lý do có là gì đi nữa, thì chiếc xe cũng không có dấu hiệu chậm lại hay có dấu hiệu cho thấy bác tài đã thấy bé mèo cả. Tôi dường như cũng chẳng còn đủ tỉnh táo vào lúc này, vì vậy suy đoán của tôi có thể không đáng tin cho lắm.
Ngay lúc tôi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi đã lao như tên bắn về phía bé mèo. Và thế là cuộc đua bắt đầu, giữa một con người và một chiếc xe tải, cả hai lao về phía bé mèo từ hai hướng khác nhau. Kết quả cuộc đua thì ắt hẳn ai cũng đoán được - chiếc xe tải rõ ràng vượt trội hơn về tốc độ, nhưng tôi cũng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa mình với bé mèo.
Tôi nhanh chóng tiếp cận bé mèo, nhấc bổng thân thể nhỏ bé của nó lên, và ném nó ra chỗ khác. Nhưng thật không may, nếu xét những gì đã xảy ra tiếp theo, thì chiếc xe tải kia đã giành được chiến thắng áp đảo. Nếu bạn hỏi phần thưởng dành cho kẻ chiến thắng sẽ được gì? Thì chúng ta sẽ thảo luận về chuyện đó vào một dịp khác.
Một âm thanh đáng sợ vang lên. Cú va chạm đã đánh gục và hất văng tôi lên không trung. Chẳng hiểu sao, vài câu chuyện về việc cha mẹ nhấc bổng mấy cái xe lên để cứu con của họ xoẹt qua tâm trí tôi trước khi mọi thứ dần dần chìm vào bóng tối.
⌑⌑⌑
Tôi không chắc mình đã thiếp đi bao lâu trước khi tôi tỉnh dậy, hay đúng hơn là lấy lại nhận thức. Tôi thấy mình đang lơ lửng ở trong một khoảng không trắng xoá. Tôi không thể nhìn thấy cơ thể của mình, nhưng tôi cảm giác mình như đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vậy. Cứ như thể tôi đang bị mắc kẹt ở trong trạng thái bán tồn tại nào đó vậy.
“Này, anh đã tỉnh chưa?” Một câu hỏi dưới thanh âm của một thiếu nữ văng vẳng trong đầu tôi.
“Nếu như cô gọi đây là tỉnh, thì ừ, tôi tỉnh rồi đây.” Tôi trả lời, trong lúc vẫn còn đang hoang mang về hiện trạng của chính mình.
Tôi không thực sự
nghe thấy cô ta (tôi cho rằng giọng nói kia thuộc về một người phụ nữ). Để cho rõ thì, không có bất kỳ sóng âm nào được truyền đến tai tôi. Tôi cũng không thực sự nói, bởi vì lời nói được tạo ra khi không khí đi từ phổi qua dây thanh quản để tạo ra sự rung động. Thần giao cách cảm có lẽ là thuật ngữ thích hợp nhất để nói về cách thức liên lạc của chúng tôi - cô ta gửi trực tiếp suy nghĩ của mình đến tôi, và tương tự như vậy, tôi gửi suy nghĩ của mình đến cô ta. Giải thích một cách dài dòng về cuộc đối thoại của chúng tôi là như thế.
“Có vẻ như ta đã lựa chọn giữ lại linh hồn của anh, ngay cả khi chuyện đó đã vượt quá thẩm quyền của ta” giọng nói đấy tiếp tục.
“Ý cô là sao?” Tôi hỏi.
“Tóm lại là, anh đã hẹo ở thế giới của mình rồi. Thông thường thì, linh hồn của anh sẽ bị phân rã và tái sinh thành nguồn tài nguyên mới.” Cô tả giải thích.
“Anh là một kỹ sư phần mềm, đúng không? Về mặt kỹ thuật thì, phần ký ức chứa đựng trong linh hồn của anh sẽ bị mất nếu ta không khóa nó lại trước. Mặc dù, ta không được phép giữ lại kí ức của anh như vậy đâu.”
“Tôi ít nhiều hiểu được tình hình rồi đấy.” Tôi nói. “Vậy, giờ thì sao đây?”
Tôi cảm thấy thanh thản một cách lạ thường, mặc dù cô ta chỉ vừa mới đột ngột thông báo cho tôi rằng tôi đã hẹo.
“Thế là tốt đấy. Ta muốn anh hãy giữ bình tĩnh. Ta thành thật xin lỗi, nhưng ta đã tạm thời ghi lại nhận thức của anh để ngăn chặn nỗi sợ cái chết của anh. Nếu không, thì linh hồn của anh giờ đang bắt đầu phân rã rồi – nói cách khác, trình dọn rác xuýt chút nữa đã đánh hơi thấy sự thay đổi và tự động xóa sổ linh hồn của anh để giải phóng bộ nhớ. Trong trường hợp đó, anh sẽ không còn tồn tại dưới dạng thể chất lẫn linh hồn.”
“Được rồi.” Tôi nói, vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
“Cảm ơn anh đã thấu hiểu. Tiếp đó, anh có nhớ mình đã cứu một con mèo hoang không?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi yêu mèo mà.”
Đúng rồi. Mặc dù tôi đã ngoài tứ tuần và vẻ ngoài của tôi thường hay bị cảnh sát chú ý đến, nhưng tôi rất yêu thích những sinh vật bé nhỏ, mà cụ thể ở đây là những bé mèo. Ngày hôm ấy, tôi đã mệt mỏi về thể chất từ sự kết hợp từ tuổi già và hàng đống những ngày tăng ca liên tiếp; đồng thời, tinh thần tôi cũng đã hoàn toàn kiệt quệ.
Tình yêu của tôi dành cho mèo như ánh tinh vân cuối cùng từ một chòm sao kì diệu nằm trên trời vậy – dẫu rằng, nó là một chòm tinh vân kém may mắn – vậy nên nó đã dẫn tới một hành động anh hùng thiếu suy nghĩ của tôi.
Tất cả những thứ lan man nói trên đều quy về một điều: Tôi rất yêu mèo.
“Con mèo ấy chính là ta.” Giọng nói kia nói. “Ta đang làm nhiệm vụ của một Giám hộ, nhưng tất nhiên, nói thêm cho anh cũng chẳng có ích lợi gì. Để ta xem nào, anh có biết về học thuyết vũ trụ song song không?”
“Có, nó thường xuất hiện trong mấy cái khoa học viễn tưởng hay fantasy.” Tôi trả lời.
“Tốt. Chuyện đó sẽ giúp cuộc nói chuyện của chúng ta dễ dàng hơn. Công việc của ta là tuần tra những vụ trụ khác nhau và giám sát những sự kiện bi kịch đa vũ trụ. Có nghĩa là, bất kỳ sự kiện nào ở một thế giới cũng sẽ gây tác động tiêu cực lên một thế giới khác.”
Tôi có thể cảm nhận được một chút tự hào trong ‘giọng ảo’ của cô ấy. Quả thật, nó không phải là công việc mà con người có thể làm được. “Thật là ấn tượng.” Tôi thành thật nói.
“Có rất nhiều ưu và nhược điểm trong công việc này, nhưng nhược điểm nhiều hơn, ta cho là vậy.”
Tôi đoán là tôi không nên quá bận tâm đến lời tự sướng kia.
“Bất luận thế nào, thì đây cũng không phải là việc mà bất kỳ ai cũng có thể làm. Có nhiều hậu quả nghiêm trọng nếu Giám hộ bỏ lỡ một dấu hiệu cảnh báo và để cho sự kiện đó cứ thế diễn ra. Dù sao đi nữa, nói về ta thế là đủ rồi – quay trở lại giải thích tiếp nào.” Cô ấy ngồi thẳng lên (ít nhất, đó là cảm giác của tôi) và tiếp tục. “Trong lúc ta đang tuần tra thế giới của anh dưới dạng một con mèo, ta đã phạm phải một sai lầm mà có lẽ đã khiến ta phải bỏ mạng. Đó là lúc anh đến cứu ta. Hiện giờ, chúng ta đang ở trong một không gian giới hạn mà chỉ có ta mới có thể vào được.”
“Chiếc xe tải đó thực sự có thể giết cô à?” Tôi vào thẳng vấn đề. Nó sẽ là một lỗ hỏng lớn trong hệ thống nếu ai đó mang trách nhiệm quan trọng phải chết, giống như bất kỳ sinh vật sống nào khác.
“Cơ thể tạm thời của ta có lẽ sẽ chết, nhưng linh hồn của ta thì không. Cơ thể của ta ở một thế giới nhất định nào đó được chọn ra từ một trong những sinh vật bản địa của thế giới ấy, từ đó năng lực thể chất của ta cũng được giới hạn cho phù hợp. Nếu không, ta chẳng thể nào quan sát mà không gây chú ý. Bằng cách này, ngay cả nếu như ta có hẹo đi nữa, ta cũng sẽ không để lại dấu vết gì. Tuy nhiên, chết vẫn là một vấn đề nghiêm trọng bởi vì ta sẽ không thể tiếp tục công việc của mình cho đến khi ta có một cơ thể mới. Ta đoán là mất đi cơ thể vật lý cũng đã đẩy anh vào tình thế bế tắc như vậy.”
Tình thế bế tắc, cô ta nói, như thể đó chẳng phải là sự lộn xộn duy nhất mà tôi từng trải qua vậy.
“Dù sao đi nữa,” cô ta nói tiếp, “Ta có một cảnh báo muốn thêm vào trong cuộc thảo luận của chúng ta về các vũ trụ song song. Anh có nghĩ rằng phần lớn các thế giới đều chỉ khác biệt với nhau bằng những thứ nhỏ nhặt không?”
“Đúng, theo như tôi biết. Ít nhất thì, đó là cách nó được miêu tả trong truyện và game.”
“Đây là hai kịch bản để so sánh nhé: Trong một thế giới, anh quyết định dừng lại uống chút gì đó sau khi làm việc xong, việc đó dẫn đến chuyện anh sẽ bắt trúng chuyến tàu bị hoãn, vậy nên lúc anh về đến nhà thì đã quá khuya rồi. Còn ở một thế giới khác, anh đi thẳng về nhà mà không gặp bất kỳ sự cố nào. Anh có nghĩ đây là cách mà thuyết đa vũ trụ vận hành không?”
“Nghe có vẻ đúng đấy.”
“Thẳng thắn mà nói, đó không phải là cách đa vũ trụ vận hành đâu. Các thế giới không thực sự được tạo ra một cách đột ngột như vậy. Trở lại với ví dụ của chúng ta, quyết định đi uống thứ gì đó của anh sẽ trở thành một phần của sự cân bằng tự nhiên của thế giới đó. Thay vào đó, nếu anh đi thẳng về nhà trên chuyến tàu thường ngày, anh sẽ phá vỡ sự cân bằng.”
Giọng nói kỳ quái kia vẫn tiếp tục, “Có thể là anh về nhà sớm và nghe trộm được một cặp đôi đang cãi nhau. Anh báo cáo chuyện đó cho cảnh sát, khiến cho mối quan hệ của cặp đôi đó bị rạn nứt. Và kết quả là, họ sẽ không bao giờ sinh ra đứa bé, dẫn đến sự hòa hợp của thế giới bị gián đoạn. Tất cả chuyện này nghe có vẻ khá phức tạp, nhưng nói chung câu nói ấy vẫn đúng – không có sự tình cờ nào ở đây cả.”
Lời giải thích vẫn có ý nghĩa miễn là tôi không nghĩ quá nhiều về nó. Tôi giữ im lặng và thúc giục cô ta tiếp tục.
“Ta có hơi lan man một chút, nhưng nói một cách ngắn gọn thì, đó là cách các thế giới song song vận hành. Không cần phải nói, bởi vì vũ trụ không rẽ nhánh vô hạn, nên không có bất kỳ bản thể nào khác của anh trong các thế giới tương tự như thế giới của anh đâu. Chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi, và anh đáng ra vẫn chưa chết. Khi anh hy sinh tính mạng của mình để cứu ta, anh đã tạo ra một lỗi hệ thống – thứ mà sẽ ảnh hưởng đến thế giới, cuộc sống của anh, và cả của ta nữa. Ba vận mệnh đã thay đổi, mỗi một cái thay đổi theo một hướng khác nhau, và sự biến đổi thể giới có thể được ngăn chặn chỉ khi chúng ta lắp lại lỗ hỏng mà anh đã để lại kia. Cách nhanh nhất để khôi phục trật tự vốn có là viết lại dòng thời gian rằng anh đã sống sót qua vụ đó một cách thần kỳ mà không hề hấn gì. Tuy nhiên, chúng ta không thể thực hiện cách đó. Về cơ bản, công việc của ta dưới tư cách là một Người giám hộ là báo cáo tình trạng của đa vũ trụ; và thông tin từ ta sẽ được truy xuất tới nhiều thế giới khác nhau. Bởi vì ta đã chứng kiến nó, nên cái chết của anh ở thế giới đó không thể được đảo ngược.”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi đã chuyển sang chiều hướng xấu. “Nếu vậy thì chúng ta hết sự lựa chọn rồi nhỉ. Tại sao cô lại giữ lại linh hồn của tôi?” Tôi hỏi.
“Vẫn còn một sự lựa chọn nữa. Chúng ta có thể tìm một người thay thế cho anh ở thế giới của anh, rồi gửi anh đến một thế giới khác.” Cô ta trả lời.
“Điều đó có thể ư? Theo như những gì cô nói đến giờ, dường như việc chuyển sinh không được phép thực hiện.” Tôi nhận xét.
“Hmm, ta phải giải thích như nào nhỉ?” Cô ta suy nghĩ thành tiếng. “Có một vài thế giới đang trải qua tình trạng khó khăn giống như thế giới của anh; những vũ trụ đó đều có những khoảng trống nơi ai đó đáng lẽ ra nên tồn tại. Chúng ta có thể gửi người từ khắp đa vũ trụ đến để lấp đầy những khoảng trống đấy. Điều đó có nghĩa là, anh sẽ phải chọn một nơi từ những thế giới ta có trong sổ ghi chú này, vậy nên chỉ có một vài nơi cho anh đến mà thôi.”
“Về cơ bản mà nói, cô đang hoán đổi tôi với người nào đó, phải không?” Tôi hỏi.
“Anh nắm bắt khá nhanh đấy! Đó là ý chính của chuyện này đấy. Anh vẫn có thể cho rằng mình đã chết ở thế giới gốc và có thể bắt đầu sống ở thế giới mới.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi có thể hỏi thêm một câu được không?”
“Tất nhiên rồi, xin cứ tự nhiên.” Cô ta nói.
“Tại sao cô lại giữ cho tôi sống vậy?”
“Oh, đúng rồi. Ta cũng định nói về chuyện đó đấy. Một trong số những lý do nằm ở sự thanh thản trong tâm hồn của ta; ta sẽ không thể yên nghỉ khi biết rằng có người nào đó đã phải chết vì sai lầm của ta. Đừng kể cho ai rằng ta đã nói những lời đó nhé. Ta muốn anh nhớ rằng chúng ta cần phải bảo toàn sự cân bằng của hệ thống.”
“Kỳ lạ là, tôi thấy thật khó chấp nhận việc cô yêu cầu tôi phải chấp nhận chuyện này một cách bình thản.” Tôi nói. “Dù sao đi nữa, tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, phải không?”
“Ta xin lỗi, nhưng không, anh không có lựa chọn nào khác đâu. Tuy nhiên, anh có thể chọn điểm đến của mình. Thêm nữa, trong thế giới mới của anh, anh sẽ được ban tặng một đặc quyền nhất định – khả năng gian lận. Chúng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc phá vỡ luật lệ của thế giới trong đa vũ trụ, vậy nên hãy yên tâm đi, anh có thể xin bất cứ thứ gì anh muốn.”
“Để xem nào…” Tôi nói, dành thời gian để suy nghĩ. Khả năng gian lận của tôi không được quá bá đạo nếu không nó sẽ làm thế giới này chệch ra khỏi quỹ đạo, huh? Tôi phải làm thế nào để tận dụng tối đa cơ hội thứ hai trong đời đây?
Sau một lúc, tôi đã có câu trả lời của mình. “Ừ thì, tôi thích làm các mô hình tỉ lệ và làm việc với đôi bàn tay của mình trong lúc rảnh rỗi, vậy nên tôi muốn được sống ở một nơi – tốt hơn là một mình – nơi tôi có thể tạo ra những vật dụng cần thiết cho cuộc sống. Tôi muốn một bộ kỹ năng tương thích với cuộc sống đó. Và như tôi đã nói từ trước, tôi thích mèo, vậy nên nếu tôi có thể có một cuộc sống êm đềm với một bé mèo làm bạn đồng hành, tôi không có mong ước gì thêm nữa.”
“Được rồi,” cô ấy nói, dừng lại để suy xét những sự lựa chọn. “Trong số các ứng viên sẵn có, thế giới có vẻ phù hợp nhất với yêu cầu của anh là một thế giới giả tưởng điển hình với kiếm và phép thuật. Anh thấy thế nào?”
“Đối với tôi thì nghe cũng ổn đấy.”
“Được rồi. Bây giờ, tới phần kỹ năng của anh. Anh muốn sở hữu kỹ năng gì?”
“Ta đã luôn muốn được thử rèn vũ khí.” Tôi đề xuất.
“Vậy thợ rèn có thể là nghề phù hợp nhất dành cho anh. Anh sẽ cần phải biết ngôn ngữ và kỹ năng chế tạo. Ta cũng có thể cho anh vài kỹ năng chiến đấu để anh có thể tự vệ. Bù lại, năng lực ma thuật của anh sẽ bị hạn chế đến mức thấp nhất, nhưng dù sao thì anh sẽ không cần đến nó trong cuộc sống hàng ngày của mình đâu. Anh nghĩ sao?”
“Tôi không có vấn đề gì với chuyện đó.”
“Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng,” cô ta tiếp tục, “anh muốn mình bao nhiêu tuổi? Hãy chọn một độ tuổi phù hợp với anh, cho dù nó là mười hay mười bảy tuổi. Anh sẽ không muốn mình quá già đâu nhỉ, ta nghĩ thế, nhưng đối với ta thì chúng như nhau cả thôi.”
“Hmm, tôi không muốn làm trẻ con nữa đâu…” Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn có đủ thời gian để tận hưởng cuộc sống thứ hai của mình. Tôi suy nghĩ và đưa ra một lựa chọn ở giữa.
~ Còn nữa... ~