My Quiet Blacksmith Life in Another World.

phần mở đầu: chàng dũng sĩ và nữ chúa quỷ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: EviLiam

Editor: Da Di Dan~

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở nơi tận cùng của vương quốc quỷ, tọa lạc một tòa lâu đài, mà ở trung tâm nơi đó, ngự trị một chiếc chiếc ngai vàng của kẻ thống trị toàn bộ vùng đất này, Nữ chúa quỷ.

Và tại nơi này, ngay lúc này, có hai kẻ thù đang đối đầu với nhau trong một trận chiến đầy căng thẳng.

Một bên là chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, với cơ thể mảnh khảnh nhưng ẩn sâu bên trong một sức mạnh mãnh liệt. Chàng trang bị một bộ giáp toàn thân và một thanh trường kiếm thon dài - cả hai đều được đúc bằng bạc. Nhìn chung, chàng là một ví dụ điển hình của một dũng sĩ.

Bên còn lại, đối thủ của cậu ta là một người sử dụng một thanh liễu kiếm màu đen. Ả có thể bị nhầm lẫn với một người phụ nữ đầy quyến rũ, trừ việc trên người ả có một cặp sừng cừu mọc ra từ đỉnh đầu cùng bộ áo choàng hắc ám bao trùm lấy thân thể. Ả ta chính là nữ chủ nhân của tòa lâu đài này – Nữ chúa quỷ.

[note50440]

Chẳng hề nói lấy nửa lời, cả hai đấu sĩ lao thẳng về phía đối phương, kiếm của họ vẽ ra nhiều đường giữa không trung. Đối mặt với đòn chém tàn bạo của dũng sĩ, dẫu sở hữu thanh liễu kiếm mỏng hơn thanh trường kiếm của chàng, lưỡi kiếm của ả ta lại chặn được đòn tấn công ấy một cách dễ dàng. Nếu thanh kiếm của ả mà mỏng hơn chút xíu thôi, ắt hẳn vừa rồi nó đã gãy làm đôi rồi.

Bọn họ bỗng dừng lại trong thoáng chốc, rồi lại ngay lập tức nhảy vào giao chiến. Lần này, dũng sĩ đẩy lùi cú đâm của Chúa quỷ bằng sống kiếm của mình. Thanh trường kiếm của chàng dễ dàng hấp thu chấn động, làm chệch hướng nhát đâm mà có thể nhẹ nhàng xuyên thủng một thanh kiếm bình thường.

Lưỡi kiếm của họ liên tục va chạm với nhau, như thể cả hai bên đều đang sử dụng vũ khí chuyên dụng của mình với kỹ năng và sự tự tin đến mức hoàn hảo. Trận chiến vẫn tiếp diễn, và dần dần, trên gương mặt bọn họ đều mang cùng một dáng vẻ hoang mang. Cả chàng Dũng sĩ lẫn ả Chúa quỷ đều tự trang bị cho mình những vũ khí cấp thần, vậy nên bọn họ cảm thấy khó hiểu khi mà trận chiến này vẫn chưa đi đến hồi kết. Trong tâm trí cả hai đấu thủ giờ đây đều cùng đọng lại một suy nghĩ giống hệt nhau - vũ khí của đối phương chẳng phải đã nên đến giới hạn sau chiêu vừa rồi hay sao?

Cùng chung một sự nghi vấn, cả hai đấu thủ quyết định tạm dừng trận chiến. Đôi bên đều đồng thời hạ kiếm xuống.

Chàng dũng sĩ lên tiếng trước. “Chúa Quỷ. Ta có một câu hỏi cho ngươi, một câu hỏi không liên quan lắm đến trận chiến của chúng ta.”

“Được thôi.” Ả đáp lời. “Ta cũng có một câu hỏi cho ngươi, và có khả năng cao là cả hai chúng ta đều có cùng một nghi vấn đấy.”

“Vậy, cho phép ta hỏi nhé. Tên thợ rèn nào đã rèn ra thanh kiếm của ngươi vậy?”

“Đúng như ta dự đoán,” ả nói, “Ta cũng muốn hỏi xem ai là người đã rèn ra thanh trường kiếm của ngươi đây.”

“Ắt hẳn là…”

“Đúng vậy. Kẻ đã rèn thanh liễu kiếm của ta chính là một tên thợ rèn bướng bỉnh với mái tóc màu xám đấy.” Chúa quỷ xác nhận. Ả ta tra kiếm vào vỏ và cho dũng sĩ xem chuôi kiếm của mình. Một phù hiệu hình một con mèo ú đang ngồi xổm được in trên chiếc chuôi kiếm.

Chàng dũng sĩ cũng xoay chuôi kiếm lại cho Chúa quỷ xem chiếc phù hiệu tương tự. “Ta hiểu rồi. Lão già chết tiệt.”

Ả Chúa quỷ gật đầu. “Lão ta ắt hẳn đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên mới

rèn vũ khí cho cả hai chúng ta đấy. Thật thông minh làm sao.”

“Vậy thì hai ta chẳng còn lý do gì để tiếp tục trận đấu này nữa cả.” Dũng sĩ nói.

“Chúng ta có thể xem ai xuống sức trước đấy.”

“Rõ ràng là chúng ta ngang nhau về mặt đó mà.”

“Đúng thật.” Chúa quỷ thừa nhận. “Cho dù một trong hai chúng ta có đang trong thế thắng đi nữa, thì cuối cùng người ấy chắc chắn vì quá mệt mà chẳng thể đáp trả lại đòn phản công từ kẻ kia. Thật là vô nghĩa nếu tiếp tục.”

“Vậy thì, ta e là chỉ còn một lựa chọn duy nhất mà thôi.”

“Phải – chúng ta hãy lập một thỏa thuận đình chiến nào, ít nhất là trong suốt thế hệ của chúng ta.”

“Ta sẽ để lão ta biết, được chứ?” Dũng sĩ nói.

“Cứ làm đi. Ta không phản đối. Nếu chúng ta cùng nói cho lão ta, thì lão ấy sẽ không thể nổi giận được, và việc ấy sẽ giúp chúng ta tránh khỏi rắc rối. Sau cùng thì, chẳng có gì phiền phức việc một trong hai chúng ta xúc phạm lão hợm già khó tính đó, và rồi hắn ta sẽ đi giúp đỡ cho kẻ khác.”

“Được thôi, ta sẽ tiến hành như đã bàn. Hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt, Dũng sĩ.” Chúa quỷ nói và quay gót rời đi. “Bây giờ thì, ta phải chuẩn bị lời tuyên bố đây…”

Bọn họ rời khỏi chánh điện theo hai hướng ngược nhau. Mặc dù bầu không khí được bao trùm bởi sự căng thẳng kể từ lúc bắt đầu trận chiến, chàng Dũng sĩ và Nữ chúa quỷ - những kẻ luôn đối lập với nhau trong mọi khía cạnh – giờ đây đều mang cùng một cảm xúc thích thú một cách gượng gạo khi họ nhớ lại lão thợ rèn, một người với những nét bình thường đã bị phong hóa theo thời gian.

Truyện Chữ Hay