Vào giữa tháng 11.
Chuyến du lịch ngoại khoá 5 ngày 4 đêm, tưởng chừng vẫn còn rất lâu――đã vội đến, bắt đầu từ ngày hôm nay.
"Yuu-kun! Nhanh lên, nhanh lên!!"
Yuuka đứng trước cửa nhà đang thúc giục tôi.
"Anh đang đóng cửa, đợi chút đã. Cơ mà Yuuka, có quên đồ hay gì không?"
"Không sao! Từ hôm qua em đã kiểm tra 5 lần để tránh quên đồ mà."
Kiểm tra mấy lần rồi ư?
Nghe sắc giọng là đã hiểu Yuuka đang rất phấn khích rồi――tôi chợt cười một tiếng.
Sau khi xác nhận là đã đóng cửa, tôi liền di chuyển về phía cửa trước.
Tuy là trong chế độ trường học như mọi khi, với tóc đuôi ngựa, cặp kính và đồng phục... nhưng Yuuka lại không kiềm chế được 『hào quang vui vẻ』 mà mỉm cười rất tươi.
"Yuuka... trông mặt em sung sướng chưa kìa."
"Ế? Đ-Đâu còn cách khác! Bởi vì, là du lịch ngoại khoá đó? Du lịch ngoại khoá! Kể cả khi không ngủ ♪ Du-lịch-ngoại-khoá ♪"
Đến học sinh tiểu học cũng không tý tởn đến mức đó đâu nhỉ.
Mà Yuuka vui thì tôi cũng vui, chỉ cần em ấy vui là được.
"Được rồi. Vậy, đi thôi nào."
"Ừm! Cùng tận hưởng chuyến du lịch ngoại khoá cùng với Yuu-kun!! Đương nhiên――em sẽ cố gắng cho buổi in-store live nữa!!"
Đúng vậy――bây giờ tôi và Yuuka sẽ đi đến Okinawa.
Để tận hưởng hết mình chuyến du lịch ngoại khoá 5 ngày 4 đêm.
Rồi tham gia cả buổi in-store live 『Yurayura★Kakumei』 khai mạc vào ngày thứ 4 nữa... và khiến buổi biểu diễn trở nên thành công.
Đó là mục tiêu của Yuuka.
Phải lo cho cả du lịch ngoại khoá lẫn in-store live sẽ rất cực khổ... nhưng nếu Yuuka đã nói là muốn nỗ lực, thì tôi sẽ dùng toàn lực để hỗ trợ em ấy.
Bởi vì tôi, là 『chồng』 tương lai của Yuuka.
Và là 『Tử thần lạc cõi tình』――người hâm mộ số một của Yuuna-chan - Yuuka.
"Uohh! Tuyệt quá!! Yuuichi, là máy bay, là máy bay đó!"
"Ahaha! Kurai, buồn cười quá!! Chưa bay mà, chả phải cậu phấn khích quá hay sao?"
"Im đi, Nihara-san. Được thôi, cái này người ta gọi là――'người tìm được niềm vui là người chiến thắng trong cuộc sống' đó!"
Chúng tôi lên máy bay và chờ đợi xuất phát.
Kế bên tôi là Masa, phía sau là Nihara-san... dường như đã bắt đầu hưng phấn rồi.
Và Yuuka ngồi kế bên Nihara-san――lại vô biểu cảm đến bất ngờ, đang ngắm nhìn phía ngoài cửa sổ.
Niềm phấn khích khi ra khỏi nhà, biến đâu mất rồi?
Sự thay đổi dữ dội quá, khiến tôi cứ ngỡ là người khác.
Yuuka... đang đeo tai nghe nối với điện thoại.
Có lẽ, thứ Yuuka đang lắng nghe――là ca khúc của 『Yurayura★Kakumei』.
...Shinomiya Ranmu trong tình huống tương tự, chắc chắn sẽ huỷ bỏ chuyến du lịch ngoại khoá.
Sự thực là cô ấy đã nói vậy, và sẽ không có chuyện thay đổi được niềm tin đó――tôi hiểu rõ điều này qua cuộc trao đổi của cô ấy với Izumi Yuuna.
Thế nhưng Izumi Yuuna là――Watanae Yuuka.
Mang niềm tin khác với Shinomiya Ranmu, quyết tâm với cả chuyến du lịch ngoại khoá lẫn in-store live.
Và Yuuka đã nỗ lực để khiến buổi live thành công, ngày ngày từ sáng đến đêm tham gia lớp học vũ đạo.
Em ấy cũng nói sẽ tự tập cho khoảng thời gian phải nghỉ lớp vũ đạo để đi du lịch ngoại khoá.
Tôi nghĩ cả Izumi Yuuna và Shinomiya Ranmu――không có ai là người sai.
Tuy có suy nghĩ trái ngược... nhưng nghiêm túc lại là điểm chung của hai người.
『――Máy bay sắp cất cánh. Xin quý khách vui lòng thắt chặt dây an toàn――』
"Oi, Yuuichi! Sắp sửa rồi!! Chúng ta sắp bay đến Okinawa đó!"
"Mày là học sinh tiểu học à... Bình tĩnh lại nào, nghiêm túc đấy."
"Oii, Watanae-san. Sắp bay rồi đấy... Cơ mà, cử động tay của cậu dễ thương quá đi?"
Khi nghe thấy Nihara-san chỉ trỏ, tôi liền quay lại――và thấy Yuuka đang vừa nghe nhạc ở chế độ máy bay, vừa lắc cổ tay theo nhịp điệu, nhẹ nhàng di chuyển theo vũ đạo.
"...Cái gì, Sakata-kun? Đừng nhìn chằm chằm tôi."
Khi chạm mắt tôi, Yuuka dùng một tay tháo tai nghe và đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
Có lẽ là do em ấy xấu hổ vì bị nhìn trong lúc luyện tập theo tưởng tượng... nhưng từ ngoài nhìn vào, sẽ là phản ứng lạnh lùng đến đáng sợ.
"Có gì đâu, làm vậy cũng chả sao đâu."
Nihara-san nói vậy, vừa mỉm cười vừa ôm lấy Yuuka.
Giữa bầu không khí phấn khởi đó――chiếc máy bay của chúng tôi hướng thẳng về phía Okinawa.
◆
"Uohhhh! Là Okinawa đó, Yuuichi!! Hưng phấn chứ!"
"Quả thực mày hưng phấn quá đáng rồi... sẽ bị người bản địa nhìn bằng con mắt kỳ quặc đấy, bình tĩnh chút đi."
Thời gian hoạt động nhóm ngày đầu tiên.
Tôi có chút sợ khi thấy thằng Masa cuộn 『hướng dẫn du lịch』 thành hình ống, vừa đảo mắt lia lịa vừa đi khệnh khạng trên phố Kokusai Doori.
Nhìn Yuuka và Nihara-san kìa.
Hai người họ không có lớn tiếng như mày mà vẫn đang tận hưởng đoàng hoàng đấy thôi.
"Thật chói loá, chuyến du lịch Okinawa... định mệnh nào đang chờ ta đây? Có khi sẽ là thánh địa trong anime, tao háo hức quá, mày cũng phải thế chứ Yuuichi!"
"Okinawa thì có thánh địa nào trong anime đây... nếu là đảo hoang thì tao có nghĩ ra vài cái đó. Ngoài ra còn biển, thuỷ cung, bên đó là..."
"...Có câu chuyện nào về anh hùng của Okinawa không?"
Ối, giật cả mình!?
Nihara-san đưa ra bình luận đúng chất gyaru mê tokusatsu với âm lượng chỉ vừa đủ để mình tôi nghe thấy.
"Cậu có thể dừng việc tiến lại gần mà không gây tiếng động rồi thì thầm vào tai tôi không? Cứ tưởng tôi dính phải người kỳ quặc nào đó chứ, giật cả mình."
"Tại vì, chỉ có hai người hưng phấn rồi. Chung vui với tụi mình đi, đằng nào cũng đang hoạt động nhóm mà?"
"...Được chứ, cùng hưng phấn nào Nihara-san! Tôi rất hứng thú khi nói về thánh địa anime của Okinawa!!"
"...Thôi. Bình thường sẽ là nói về chủ đề tham quan. Nói về anime cũng được, nhưng trước tiên phải xem ăn gì cho bữa trưa chứ nhỉ?"
Người thì thầm vào tai tôi về anh hùng của Okinawa, lập tức đưa ra được điều cần bàn kìa.
Mà, bỏ qua những lời tầm phào đó... từ lúc máy bay đến nơi đã là 5 tiếng trước rồi. Nhất thời tôi cũng đồng ý với chuyện đi ăn trưa.
"Watanae-san, có muốn ăn gì không?"
"..."
Trong lúc Masa và Nihara-san rôm rả trò chuyện, tôi liền quay lại và bắt chuyện với Yuuka.
Yuuka đang đặt 『hướng dẫn du lịch』 quanh miệng và khẽ hát thầm, đã tủm tỉm cười.
Do cặp kính nên đôi mắt trông có vẻ xếch lên, nhưng vì cười quá trớn nên đã cụp xuống.
"...Yuuka. Yuuka, chờ đã."
"...Hửm? Gì vậy, Yuu-kun."
Yuuka bỗng bước đến cạnh tôi, khẽ bắt chuyện, như cún con đã tìm được chủ nuôi, hai mắt chợt sáng lấp lánh.
Dù không có đuôi hay gì, nhưng sao tôi cứ tưởng tượng như nó đang ve vẩy vậy.
"...Masa mà thấy là sẽ giật mình đó. Nếu em cười như ở nhà."
"...Đành vậy thôi. Vì em đang vui mà. Pu."
Pu, là sao chứ.
Yuuka chế độ trường học buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính, lại đang làm bộ dạng phồng má, quả thực chỉ thấy kỳ lạ.
Nhưng mà... Yuuka thực sự vui đến thế thì đúng là không trách được.
――Hồi du lịch ngoại khoá sơ trung, lúc tôi còn là một con người hướng ngoại đến đau đớn.
Bởi vì khi đó tôi đã ngạo mạn mà nghĩ rằng chắc chắn Nonohana Ranmu sẽ đồng ý hẹn hò với tôi... thời kỳ chứa đựng lịch sử đen tối.
Thực sự, khi nhớ đến đó tôi lại đau quằn quại, chỉ muốn đập đầu vào tường.
Thế nhưng――Yuuka đến tham gia du lịch ngoại khoá cũng không thể, đến kỷ niệm cũng không có.
Đối với Yuuka, đây là chuyến du lịch ngoại khoá duy nhất mà em ấy tham gia.
Muốn tạo ra nhiều kỷ niệm vui vẻ, hơn cả chúng tôi... cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nên, tôi liền khẽ nói với Yuuka.
"Vậy thì trước tiên, chúng ta sẽ ăn món ngon nào đó... làm kỷ niệm đầu nhé?"
"...Ừm! Nào là goya chanpuru, rafute――cùng ăn thật nhiều món ngon nhé! Yuu-kun!!"
...Nếu đi cùng cô gái vui vẻ đến mức này.
Thì đến tôi――cũng tin rằng đây sẽ là một chuyến du lịch ngoại khoá vui vẻ. Thực sự là vậy.
"Oaa, nhìn nè, nhìn nè! Là Shisa, Shisa đó!! Có vua Shisa hay gì đó ở đây không nhỉ!?"
"Tôi nghĩ Shisa không phải vương tộc đâu."
Nihara-san đang phấn khích tý tởn với mấy con Shisa, còn Yuuka lại pha một câu đùa lạnh lùng.
Thằng Masa thì nói mấy câu như "Khung cảnh có thể nhìn được từ nơi đây, chắc chắn có thánh địa đó...!!" rồi chạy bay mất đâu rồi. Thằng này đang vui vẻ trong tự do nhỉ...
――――Nơi đây dường như là ngôi đền từ thuở xa xưa của Okinawa.
Lý do nơi này được thêm vào lịch trình nhóm là bởi yêu cầu của Yuuka.
Có vẻ như ngôi đền này là một địa điểm linh thiêng nổi tiếng trong cả Okinawa.
Dường như để cầu may cho buổi live, Yuuka rất muốn đến đây, dù thế nào đi nữa.
"À rế? Kurai đi đâu rồi?"
"Thằng ấy thì trông hưng phấn lắm, xong chạy đâu mất tiêu rồi."
"...Hồ. Tức là chỉ còn lại Momono-sama――và cặp đôi này."
"C-Cặp đôi ư! Momo-chan... Đúng vậy! Đúng vậy nhưng!! Tự dưng nói thế, làm mình xấu hổ quá..."
"Yuu-chan, đáng yêu quá mức rồi. Tới mức này thì... người xen ngang phải biết rút lui thôi. Nhà lữ hành Momono sẽ đi tìm Kurai đây."
Thế rồi, Nihara-san nói nốt câu――"Anh chị cứ thong thả" rồi chạy mất đâu đó.
Chỉ còn lại... hai người, tôi và Yuuka.
"...Làm gì đây, Yuuka?"
"...Cuối cùng thì chỉ còn hai ta thôi nhỉ?"
――――Không không, đừng nói vậy chứ?
Nếu bị tấn công bất ngờ bởi câu nói gây chết người đó... tim tôi sẽ ngừng đập mất. Nghiêm túc đó.
"T-Tạm thời thì đi viếng nhé? Phải cầu nguyện cho buổi live ngày kia thành công nữa..."
"Ừm! Ở riêng cùng với Yuu-kun, chỉ có hai người... Ehehe~ Nơi này đúng là có nhiều điểm lợi mà!"
Và thế là tôi bắt đầu bước lên cầu thang cùng với Yuuka đang mỉm cười hồn nhiên.
Cùng bước chân tại một vùng đất xa lạ, với Yuuka trong bộ đồng phục... cảm giác thật kỳ lạ làm sao.
――Trong lúc nghĩ vậy, khi leo cầu thang.
"...Mama! Papa!! Đâu mất rồi? Mama!!"
Có một cô bé đang đi đi lại lại, khuôn mặt dường như sắp khóc đến nơi.
Là học sinh tiểu học lớp 1, lớp 2 ư? Mặc dù nhìn trông có vẻ là khách du lịch.
Còn bé như vậy, sao lại đi lạc mất rồi, đúng là lo lắng thật đấy.
"――Xin lỗi! Có ai để lạc mất cô bé này không!!"
...Một giọng nói đẹp, trong lành như biển Okinawa.
Đó là giọng nói của Yuuna-chan, cô gái tôi yêu nhất vũ trụ này――và là giọng nói quen thuộc của hôn thê tôi.
Cô bé khi nghe thấy cũng bất ngờ, đột nhiên ngừng khóc.
Yuuka liền đặt tay lên đầu cô bé――"Ngoan ngoan", rồi dịu dàng vỗ về .
"Sẽ ổn thôi. Mama nhất định sẽ đến mà. Sẽ không bỏ lại bé yêu... mà đi mất đâu."
"...Thật hông?"
"Ừm. Onee-chan hứa mà. Cùng nhau đợi một chút nhé?"
――Hồi mới sống chung với nhau. Khi phải đi tình nguyện cho trường mẫu giáo.
Tôi chợt nhớ ra dáng hình Yuuka chạy đến từ phía sau, cũng giống hệt như lúc này――khẽ dỗ dành, để đứa trẻ ngừng khóc.
Bình thường Yuuka tuy giao tiếp kém, không nói nhiều.
Nhưng khi trẻ em gặp khó khăn, giống như lúc này... em ấy đã cho tôi thấy khả năng hành động đến cùng của mình.
Thực sự, Yuuka quả là――một người tốt bụng và dịu dàng.
"...Kuu-chan!"
"Á, mama! Papa!!"
Thế rồi――hai người dường như là phụ huynh của cô bé, liền tiến về phía chúng tôi.
Biểu cảm của cô bé như sáng bừng lên, rồi cô bé lập tức chạy thẳng đến và ôm chầm lấy hai người họ.
"Xin lỗi, và cảm ơn hai cháu! Kuu-chan... Tốt quá rồi."
"Thực sự cảm ơn hai cháu. Cô chú đến đây để du lịch, nhưng lại bị lạc đường... nếu có thể tạ lễ thì..."
"...Không có gì đâu. Cháu chỉ làm việc nên làm thôi mà. Kuu-chan. Tốt rồi nhé."
"Ừm! Cảm ơn Onee-chan!!"
Thế rồi, cô bé mỉm cười vẫy tay với Yuuka――và đi cùng hai vị phụ huynh về phía sau đền.
Yuuka cũng vẫy tay lại, nở một nụ cười thoáng qua... cảm giác như em ấy là nữ thần của ngôi đền này vậy.
"...Được rồi, vậy thì Yuu-kun! Lấy lại tinh thần nào――chúng ta đi viếng thôi!!"
Yuuka nói bằng tâm trạng phấn khởi, giơ tay phải lên, rồi hồ hởi bước đi.
Trong vô thức... tôi cũng hớn hở theo em ấy.
Có vẻ như là, chuyến du lịch ngoại khoá này――sẽ trở thành kỷ niệm tuyệt vời nhất đây.
Tôi thực sự nghĩ vậy đó, từ đáy lòng.