"Vâng, alo! A, Kurumi-san... không, không, em mới là người làm phiền vì đã ngủ quên trên Shinkansen... A, không! Em đã hiểu là chị không định đụng chạm Yuu-kun rồi... Không không không, đâu tới mức phải xin lỗi..."
Có lẽ đó là cuộc gọi từ Hachikawa-san.
Chắc hẳn là chị ấy đang tạ tội về vụ 『khi mở mắt dậy, tôi nhìn thấy quản lý đang định đụng chạm với hôn phu của mình』 hôm trước. Hoàn toàn là bị oan mà.
Dường như sẽ mất kha khá thời gian, nên tôi bèn tạm dừng băng ghi hình của 『Kamen Runner Voice dB』 mà chúng tôi đang xem cùng nhau lại, và với tay lấy điện thoại.
À rế... trong lúc không để ý thì thông báo RINE đã đầy rồi.
――――Người đầu tiên là Nayu.
『Em cũng muốn đi mấy chỗ như Okinawa. Nii-san, cho em tiền đi. Em cũng muốn du lịch Okinawa.』
『Thôi nhé. Tại sao anh phải em tiền du lịch chứ, thế là thế nào.』
『...Tch. Thế thôi. Cũng không phải là em thực sự muốn đi Okinawa với Nii-san hay gì đâu.』
『Hửm? Em vừa nói là muốn đi với anh à?』
...Nayu đã xem tin nhắn, vậy là kết thúc cuộc trao đổi.
――――Người thứ hai là Isami.
『Hà... em lo lắm đó. Vì Yuuka chưa từng đi Okinawa bao giờ. Chắc Yuuka sẽ không lạc đường đâu nhỉ? Nhỡ lạc ở đảo hoang mà không trở về nữa thì sao... À không, chưa kể Yuuka còn dễ thương nữa, lỡ bị mắc vào vụ việc nào đó thì sao? Yuunii-san, anh có thể thuyết phục giúp em để Yuuka hoãn chuyến du lịch ngoại khoá không!?』
...Tôi đã xem tin nhắn, vậy là kết thúc cuộc trao đổi.
――――Người thứ ba là Nihara-san.
『Nè, nè, Sakata. Nhìn nè. Đồ mình mua cho chuyến du lịch ngoại khoá đó!!』『...Có thể dừng việc tự dưng gửi ảnh chụp đồ bơi của cậu cho tôi không? Có nhiều vấn đề lắm, và tôi không muốn chọc giận Yuuka vì mối quan hệ với nữ giới đâu.』
『Ể? Mình đã kỳ vọng phản ứng thú vị hơn cơ, phản ứng nhạt nhẽo quá đó. Cơ mà, không muốn chọc giận Yuu-chan? Gì chứ, ngoại tình à? Chả phải mình đã bảo khi nào nhớ ngực thì mình sẽ cho cậu ngắm mà? Ngốc thật đó.』
『Người ngốc ở đây là cậu chứ? Như vậy là nhảy vào lửa đó...』
『Có gì đâu. Mình muốn trêu cậu thôi, trêu tí thôi mà.』
『Kết thúc câu kiểu đó là tôi sẽ giận đấy.』
『À, đúng rồi. Cậu biết Yuu-chan sẽ mặc đồ bơi nào chưa? Bikini thì sẽ là Yuu-chan tràn đầy năng lượng! Như vậy sẽ rất dễ thương phải không... Dám chọn đồ bơi một mảnh thì sẽ là đáng yêu kiểu thuần khiết! Cũng có thể là vậy. Sakata thích cái nào hơn?』
...Đã gửi icon cho có, vậy là kết thúc cuộc trao đổi.
Nhưng mà――vậy à.
Cũng sắp sửa phải chuẩn bị cho buổi du lịch ngoại khoá rồi...
"――Vâng, không thành vấn đề! Em đã khoẻ hẳn rồi!! Em cũng đã liên lạc rồi, nhưng nhờ chị lời cảm ơn Ranmu-senpai vì đã lo lắng... vâng, vất vả rồi ạ!!"
Ngay khi tôi vừa xong tin nhắn RINE của mình, thì cuộc gọi cùng với Hachikawa-san của Yuuka cũng đã kết thúc.
Thế rồi――em ấy chợt ủ rũ, khẽ kêu như cún con.
"Yuu-kun... hôm trước, em xin lỗi nhé? Được Kurumi-san xin lỗi nhiều như vậy, em đã biết lỗi rồi, vì đã lỡ ầm ĩ cả lên..."
"À không... Hachikawa-san cũng chỉ xin lỗi chân thành thôi. Yuuka không làm sai gì đâu.
"Kurumi-san cũng đã nói rồi. 『Tất cả là lỗi do chị! Yuuna và Yuuichi-kun không làm gì sai cả.』 với cả 『Là người lớn thì phải biết lỗi của mình, để hành động mà không xấu hổ về sau, với tư cách người đã trưởng thành.』"
Từ 'biết lỗi' sau đó sao lại nặng nề thế!?
Quả là quản lý nghiêm chỉnh bật tắt trong công việc, Hachikawa Kurumi.
Lúc tắt thì như một nữ sinh đại học, uống rượu say xỉn, khi làm việc bật lên thì lại nhiệt huyết đến nghiêm túc.
Dù là Yuuka, Nihara-san, Isami hay Hachikawa-san... những cô gái tôi quen biết đều có sự khác biệt dù lớn hay nhỏ.
"Cơ mà... em lại ngủ say quá đáng, và để chị ấy dẫn đến tận nhà nữa đó? Mà lại được xin lỗi như vậy... em cảm thấy áy náy quá."
"Về chuyện này, từ sau em phải ưu tiên sức khoẻ của mình, không được gượng sức, chả phải đó là cách chuộc lỗi tốt nhất hay sao? Đó là niềm an tâm lớn nhất đối với một người quản lý... Với lại, anh cũng lo nếu Yuuka không khoẻ mà."
"Ừm... Em sẽ chú ý. Đã để anh lo lắng rồi, xin lỗi nhé? Yuu-kun."
Không cần phải ngước mắt lên xin lỗi như vậy đâu.
Trông sốt ruột đến thế, nhưng anh chỉ cần em khoẻ là đủ lắm rồi.
――Thế rồi, tôi chợt nhớ tới tin nhắn RINE gửi đến của Nihara-san.
"Đúng rồi, Yuuka. Cũng sắp đến lúc phải chuẩn bị cho chuyến du lịch ngoại khoá rồi nhỉ?"
"...À. Đúng vậy nhỉ. Em bận bịu với vụ live quá, nên đã bỏ qua hoàn toàn việc chuẩn bị cho buổi du lịch ngoại khoá... Em đã nói với Ranmu-senpai là sẽ lo cả hai việc mà nhỉ! Nhất định phải tận hưởng và khiến cho cả hai thành công mới được!!"
Sau lời đáp tràn đầy khí thế đó, Yuuka liền tủm tỉm cười.
"Được rồi, vậy thì Yuu-kun! Có câu nói, không có thời điểm nào tốt hơn hiện tại... bây giờ chúng ta đi mua đồ cho chuyến du lịch ngoại khoá nhé?"
"Đột ngột như mọi khi nhỉ... chúng ta mua gì đây?"
"Hừm... có khá nhiều thứ để chuẩn bị, mà ưu tiên số một sẽ là gì đây..."
Yuuka cố tình ra vẻ rồi chỉ ngón trỏ vào miệng.
Và lên tiếng――có chút ngượng ngùng.
"Đồ bơi... Yuu-kun thích chăng?"
◆
Sau khi xem hết băng ghi hình bị dở giữa dừng và chuẩn bị xong xuôi.
Tôi cùng Yuuka――đến mua đồ tại một trung tâm thương mại cách nhà khoảng ba trạm tàu điện.
Ở nơi đây, tôi đã từng chạm trán Nihara-san, khi đó vẫn chưa biết về Yuuka 『thật』... để hai người chúng tôi có thể đi hẹn hò mà không bị lộ, chỉ có cách thử và sai thôi.
Hồi đó, tôi không ngờ rằng Nihara-san lại là dân tokusatsu, và đến cả mơ cũng không dám nghĩ rằng
Yuuka sẽ hoà thuận được với Nihara-san.
Bây giờ thì quan hệ giữa hai cô gái lại là chung một nhóm đi du lịch ngoại khoá mà không vấn đề gì... Đúng là không thể biết trước được cuộc đời mà.
"Vậy thì, Yuu-kun, em sẽ mua một bộ đồ bơi khiến tim anh đập thình thịch đấy... sẵn sàng chưa?"
"Ư-Ừm..."
Với mái tóc duỗi thẳng lắc lư quanh bả vai.
Cùng chiếc mũ trùm qua mắt và không còn cặp kính――trong bộ dạng đó, Yuuka liền tiến vào cửa hàng bán đồ bơi.
Sau khi Yuuka đi vào tiệm, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, toả ra hào quang 'không hề có hứng thú với cửa hàng' và dựa người vào tường.
À thì... cũng tại vì.
Đó là cửa hàng bán đồ bơi và đồ lót nữ mà.
Con trai mà lảng vảng quanh đây thì bị báo là dở hơi ngay.
Chỉ cần hành động với Yuuka, ra vẻ mặt 'tôi là bạn trai đó' thì sẽ ổn thôi... nhưng dũng khí để bước vào thì tôi không có đâu.
Do vậy.
Cho đến khi Yuuka mua xong đồ, tôi sẽ giả vờ như 'một người đang nhìn điện thoại gần cửa hàng"...
"Chờ đã, chờ đã! Yuu-kun, tại sao anh không vào cùng em!?"
Yuuka chợt quay lại chỗ của tôi với tông giọng bất mãn.
Tôi vội giữ lấy điện thoại bằng một tay, đảo mắt lia lịa bốn phía.
May quá... xem ra vẫn chưa bị ai báo cả.
"Sao vậy? Anh đang giả vờ là 'một người đang nhìn điện thoại gần cửa hàng". An tâm đi, không có gì kỳ quặc đâu..."
"Là kỳ quặc lắm đó!? Em không hiểu, anh nói là muốn nhìn điện thoại gần cửa hàng đồ lót nữ á!? Thế thì thà cùng em vào trong đây còn hơn."
"Không, không, không, cửa hàng toàn nữ là nữ này đáng sợ lắm đó! Đối với anh không khác gì lâu đài ma cả!!"
"Anh suy nghĩ cực đoan rồi đấy!? Mồ... nếu Yuu-kun không vào xem thử, thì sao em chọn được đồ bơi ưa thích chứ!! Không đi vào cùng là khó xử lắm đó! Nếu anh còn ích kỷ nói như vậy... là em lớn tiếng bây giờ?"
Sợ quá!? Gì đây, báo trước là tôi bị oan tội xâm phạm tình dục đó!?
Đã nói đến vậy thì cũng chả còn cách nào khác... tôi bèn rụt rè bước chân vào cửa hàng cùng Yuuka.
"Híc... Sao anh lại nhìn thấy bao thứ đầy màu, từ hồng đến xanh..."
"Cách nói đó kỳ quặc lắm đấy, Yuu-kun!? Tạm thời, em sẽ đi chọn vài bộ nào đó... cứ đứng chờ trước phòng thử đồ nhé?"
Thế rồi――Yuuka đã đi vào trong phòng thử đồ.
Người ở lại trong cửa hàng đồ lót nữ, chỉ còn lại mỗi tôi.
Những lúc thế này nên trưng bộ mặt nào đây... tôi có cảm giác nếu lấy điện thoại ra sẽ kỳ lắm, cơ mà liếc nhìn xung quanh thì cũng khả nghi không kém.
Đằng nào cũng không có gì làm, tạm thời tôi đành nhìn về phía rèm phòng thử đồ――cơ mà tôi có cảm giác không lành về việc này.
Bởi vì, sau tấm rèm ấy... là Yuuka đang thay đồ đó?
Khi nghĩ về chuyện này... cảm giác trái đạo đức bắt đầu ập đến.
Yuuka, mau chóng ra ngoài đi...
"――Ta-da! Bộ này, thế... thế nào?"
"Em đang mặc gì vậy, Yuuka!?"
Xoẹt một tiếng, tấm rèm mở ra.
Và hiện trước mắt tôi là Yuuka đang mặc một bộ sweatsuit dùng để đi lặn.
"T-Thế nào... có khiến tim anh đập thình thịch không?"
"Không có đâu! Cái này bán chạy lắm à!? Etou, chả phải em đang tìm đồ bơi để bơi ở biển Okinawa hay sao? Bộ này để lặn thì được, nhưng nếu bơi thì dẹp nhé..."
"...Đúng là vậy. Em cũng thấy lạ lắm. Isami sao lại chắc chắn rằng bộ này sẽ khiến Yuu-kun hứng thú nhỉ?"
Đây là tri thức mà Isami truyền lại à...
Đa phần có lẽ là vì để Yuuka không dính phải côn trùng lạ ở Okinawa, nên Isami quá bao bọc đã đề xuất như vậy. Bị lừa mất rồi.
"Thế, bộ này thì sao? ...Không, chắc bộ này không được nhỉ... Ừm, không được."
"Tại sao mặc vào xong lại tự cụt hứng vậy!?"
Yuuka bước ra khỏi tấm rèm, không hiểu sao khuôn mặt em ấy lại có chút hờn dỗi.
Cơ mà, tôi đã từng thấy bộ đồ đó rồi...
"...À, anh biết rồi. Đây là tri thức do Nihara-san truyền lại đúng không?"
Tôi đã nhớ ra.
Bộ này giống hệt trong bức ảnh Nihara-san tự chụp gửi cho tôi.
Là loại bikini không có dây đeo vai. Do có diềm xếp nếp nên cũng đáng yêu, nhưng lại quá nổi bật phần khe ngực.
Tuy có chút lộ liễu, nhưng nếu là Nayu hay Isami thì hai đứa đó hẳn sẽ nghĩ là 'tuyệt vời'.
Nhưng Yuuka hẳn là không được nhỉ...
"Yuu-kun... tại sao anh lại biết bộ đồ bơi này là ý tưởng của Momo-chan...?"
"...A."
Không hiểu sao, tôi có thể tưởng tượng được... sau lưng Yuuka là một ngọn lửa cháy rực.
Tệ rồi, tệ rồi!
Do vụ của Hachikawa-san nên tôi không muốn em ấy suy đoán lung tung về mối quan hệ với nữ giới――tự đào hố mất rồi.
"K-Không phải vậy, Yuuka! Đó là vì Nihara-san tự ý――"
"Quả nhiên là bộ ngực nhỉ!"
――――Hả?
"Etou... tức là sao?"
"Hừm. Đừng có vờ như không biết nữa. Thiết kế của bộ đồ bơi này là để làm nổi bật phần ngực. Tóm lại, Yuu-kun thấy bộ này không hợp với... bộ ngực không lớn của em, nên mới nghĩ rằng 『Nếu là Nihara-san thì sẽ hợp... Ra vậy, đây là ý tưởng của Nihara-san』――có đúng không!!"
"Tại sao em lại đưa ra kết luận quá trớn vậy!? Hoàn toàn sai rồi! Cơ mà, anh xin đấy, đừng nói như vậy trong cửa hàng được không!?"
"...Tại vì Yuu-kun, cứ ngực thôi. Toàn suy xét con gái dựa trên ngực mà..."
"Là vu khống đó! Em sẽ gây hiểu lầm cho mọi người mất, dừng-lại-đi!?"
――Và thế là.
Sau khi hoá giải được hiểu lầm, chúng tôi đã mua được đồ bơi hợp với Yuuka và quay về.
Dù sao thì, vì Yuuka cứ một mực khăng khăng, nên tôi đã rơi vào tình thế phải chọn đồ bơi cho em ấy theo ý thích của mình.
Cơ mà, Yuuka mỉm cười mãn nguyện như vậy... là được rồi.
Nhân tiện thì.
Nayu đã phải nghe tôi, và Isami đã phải nghe Yuuka――thuyết giáo qua điện thoại.