Trên danh nghĩa là gặp mặt sau khi đã vất vả tại lễ hội văn hoá, Nihara-san đã đến vui chơi thoải mái tại nhà chúng tôi.
Sau khi Nihara-san quay về, quản lý của Izumi Yuuna đột nhiên gọi điện đến.
Yuuka được bảo rằng, do công việc nên cô ấy đang ở quanh đây, tiện thể muốn ghé qua thăm hỏi.
Và hiện tại, hai người chúng tôi đang bấn loạn đến tột cùng.
Ngay lúc đó thì―――chuông cửa nhà bỗng vang lên, "ping pong♪".
"L-Làm sao bây giờ... Yuu-kun?"
"C-Có hỏi anh làm sao thì... để xem nào. Phụ huynh tự tiện quyết định việc kết hôn, đang sống chung với đối tượng kết hôn, chắc là không nên nói cho quản lý nhỉ...?"
"...Em nghĩ nói ra có khi lại tốt hơn đó? Cơ mà, khó nói lắm... thực sự là vậy..."
Yuuka chùng xuống mà phân vân.
Đâu cần phải ủ rũ như vậy chứ.
Quả thực, nếu bên được giải thích không hiểu thì sẽ rất khó xử, và tôi cũng hiểu cảm giác khó nói đó.
Dẫu vậy... tình huống này rất là tệ.
Sau cùng thì, cô ấy là quản lý của Izumi Yuuna.
Quản lý của Izumi Yuuna sẽ không phải là loại người như mấy nhà báo săn scandal ác ý, kể cả có biết được sự thật đi nữa, cô ấy cũng sẽ không lan truyền đi xung quanh.
Thế nhưng, bình thường những chuyện như thế này... chắc chắn là sẽ bị thuyết giáo.
Đỡ hơn thì, có khả năng cô ấy sẽ bảo chúng tôi chia tay.
Đối với diễn viên lồng tiếng, những chủ đề như 『hẹn hò』 『kết hôn』, đem lại rất nhiều rủi ro.
Diễn viên lồng tiếng sau cùng cũng chỉ là người bình thường, nên nếu bị chỉ trích như vậy quả thực rất vô lý... Nhưng thực tế này, lại là scandal đe doạ sinh mệnh của sự nghiệp lồng tiếng.
Như 『Alice Stage』, những diễn viên lồng tiếng với những hoạt động idol ngoài giờ―――thì còn tệ hơn nữa.
Không cần nói, Yuuka phải là người hiểu rõ điều đó nhất.
Thế là, Yuuka... bèn nói với khuôn mặt đau đớn.
"Y-Yuu-kun! Ờm, rất khó khi phải nhờ anh chuyện này, nhưng... trong lúc em nói chuyện với quản lý... thì, Yuu-kun hãy, etou..."
"Không thành vấn đề, anh hiểu mà. Anh sẽ trốn để cô ấy không phát hiện."
Sau khi nghe những lời dứt khoát đó đến từ tôi, hiện lên trên mặt của Yuuka là sự áy náy.
...Không cần phải làm khuôn mặt đó đâu.
Bởi vì tôi là fan số một của Yuuna-chan, 『Tử thần lạc cõi tình』.
Những chuyện như giúp Yuuna-chan tránh phải tình huống rắc rối... là việc đương nhiên phải làm.
――――Ping pong♪
Chuông cửa lại một lần nữa reo lên.
Yuuka liền cắn chặt môi mà cúi đầu xuống cảm tạ tôi.
"...Em sẽ cố hết sức để nhanh chóng kết thúc việc này! Xin lỗi nhé... và cảm ơn anh, Yuu-kun!"
Yuuka nói vậy và chạy gấp rút về phía cửa vào nhà.
Nhân lúc đó tôi cũng bước lên cầu thang, đứng tại góc chết của cửa vào nhà mà quan sát bộ dạng của Yuuka.
"Xin lỗi nhé, Yuuna. Tự dưng hẹn em đột xuất như vậy."
"K-Không sao ạ! Em cũng h-hoà toàn, rảnh mà! R-Rất là rảnh luôn!!"
Ngay câu đáp lại đầu tiên đã sặc mùi khả nghi.
Người đang quan sát là tôi đã cảm thấy bồn chồn lắm rồi.
Thế nhưng, chị quản lý cũng không hẳn là có phản ứng lại. Chắc hẳn đây là do hành động hồn nhiên thường thấy của Yuuka.
"Mà Kurumi-san, đến muộn thế này, chắc hẳn là chị đã vất vả rồi!"
"...Đã nói bao lần rồi mà. Cái tên 『Kurumi』 quá dễ thương, không phù hợp với chị đâu, cứ gọi chị bằng họ 『Hachikawa』 đi."
"Kurumi-san quả thực là mỹ nhân mà! Nên cái tên Kurumi cũng rất phù hợp đó!!"
Không hiểu sao em ấy lại bắt đầu khăng khăng như vậy.
Khác với cảm giác nhạt nhẽo ở trường và cảm giác thư giãn ở nhà.
Yuuka trong chế độ diễn viên lồng tiếng―――thoạt nhìn trông rất giỏi giao tiếp, nhưng lại nói quá nhiều, khiến cho cuộc hội thoại chả ăn khớp.
Nếu Yuuka ở trường là mặt 『âm』 của giao tiếp không hiệu quả, thì diễn viên lồng tiếng Yuuka là mặt 『dương』 của giao tiếp không hiệu quả.
"Hà... Mà, được thôi. Ở đây chị là người lớn nên bỏ qua cho đấy."
Sau khi nói vậy mà thở một hơi dài―――Chị quản lý tên 『Hachikawa Kurumi』 cũng chỉ biết cười trừ.
Mái tóc cắt ngắn đến vai nhuộm màu nâu sáng, khẽ uốn xoăn quanh đuôi tóc.
Mí mắt trên tô điểm phấn cam, cùng cặp môi đỏ son.
Khoác trên người chiếc áo jacket màu đen, bên trong là áo ngắn màu trắng, mặc một bộ váy ôm... đúng như một người phụ nữ trưởng thành.
Cô ấy có thân hình cao và cơ thể mảnh mai hơn so với nữ giới bình thường, nên có được gọi là người mẫu thì cũng hợp lý.
"Sau khi nghe về vụ chuyển đi, đây là lần đầu tiên chị đến nhà của Yuuna... nhưng một người sống thì có hơi rộng nhỉ? Chị bất ngờ lắm đấy."
"À, aa! Là tạm thời thôi chị, để gia đình có thể đến bất cứ lúc nào đó, là nhà nguyên căn đó!!"
"Với cả, bảng tên trước cửa nhà―――có ghi chữ 『Sakata』. Nhưng tên thật của Yuuna, là 『Watanae Yuuka』 đúng không nhỉ? Cái người 『Sakata』 này... là ai vậy?"
"S-Sakata-san là người họ hàng xa, do không cần ngôi nhà này nữa nên đã nhượng lại cho bố em! Nên là bảng tên đã được giữ nguyên như là nhà của Sakata-san!!"
"...Cái đó thì đổi sẽ tốt hơn đấy. Nhanh chóng là vừa."
Lời đáp lại rất chân thành đến từ quản lý trong tức tốc.
Khi thấy Yuuka trả lời sặc mùi đáng nghi như vậy, trong lòng tôi tràn ngập nỗi bất an.
...Thế nhưng, Hachikawa-san liền nở nụ cười với Yuuka, như để lấy lại tinh thần.
"Vậy thì, trước tiên, Yuuna―――chúc mừng em đã debut nhóm!"
"Bôm bốp", tiếng vỗ tay chúc mừng Yuuka vang vọng khắp căn nhà.
Xấu hổ khi nhìn thấy Hachikawa-san như vậy, Yuuka không giấu nổi sự e thẹn... mà khẽ lẩm bầm.
"C-Cảm ơn chị... nhưng em thấy xấu hổ quá..."
"Em nói gì vậy chứ! Chị đã là quản lý từ khi Izumi Yuuna debut rồi mà? Chị biết rõ, Yuuna đã nỗ lực đến nhường nào... thực sự, vui quá..."
"Chờ đã!? Đ-Đừng khóc chứ, Kurumi-san!? N-Nếu chị vui vì em đến vậy... em cũng sẽ khóc mất..."
Izumi Yuuna và chị quản lý đứng thẫn thờ tại cửa vào nhà, hai người vừa nhìn nhau vừa khóc.
Đúng vậy nhỉ. Vì Yuuna-chan đã debut nhóm, chuyện như vậy thực sự đã xảy ra.
Khi đắm mình trong cảm xúc đó, không hiểu sao, đến cả tôi cũng chuẩn bị khóc theo...
"Đúng rồi, Yuuna. Chị muốn bàn chút về vụ lập nhóm... em có thể để chị vào nhà một lúc được không?"
――――Tuyến lệ của tôi như bị rút cạn một mạch, trước những lời đó của Hachikawa-san.
"Ế!? À, ờm... Phòng em có hơi bừa bộn, nên bàn bạc tại đây có được không ạ?"
"À... ừm. Đúng vậy nhỉ... tự dưng đến đây, chắc hẳn là gây phiền phức cho em nhỉ? Tuy là vậy, nhưng mà..."
Trước câu trả lời của Yuuka, không hiểu sao Hachikawa-san lại ngập ngừng đáp lại.
Cảm giác như chân tôi còn run hơn cả lúc trước, đúng là không thể bình tĩnh nổi.
Tôi cũng cảm thấy, má cô ấy còn đỏ hơn cả lúc đầu.
"...Etou. Là người lớn nên chị cũng cảm thấy xấu hổ, nên nhờ em chuyện này, thực sự khá là phiền phức, nhưng..."
"D-Dạ?"
Yuuka bối rối trước Hachikawa-san liên tục ấp a ấp úng.
Thế rồi, Hachikawa-san liền hướng về phía Yuuka―――cô ấy mím chặt môi và nói.
"Cho... Cho chị mượn nhà vệ sinh... được không?
◆
"Xin lỗi nhé, Yuu-kun... Anh trốn thêm một lúc nữa có được không?"
"Ờ thì, cũng không còn cách nào khác. Chị quản lý đã nói là muốn mượn nhà vệ sinh, diễn viên lồng tiếng trẻ mà lại lạnh lùng từ chối thì..."
Quản lý của Izumi Yuuna―――Hachikawa Kurumi-san hiện đang sử dụng nhà vệ sinh tầng một.
Ngay sau khi leo cầu thang lên gác, tôi và Yuuka liền ngồi bệt xuống thì thầm với nhau.
Tạm thời thì, sau khi Hachikawa-san ra khỏi nhà vệ sinh, Yuuka sẽ quay lại cửa vào nhà để bàn bạc đôi chút rồi giải tán. Trong lúc đó, tôi sẽ trốn trên tầng hai. Theo tính toán là vậy.
"Thực sự thì, em nghĩ nói thật, có lẽ sẽ tốt hơn..."
Yuuka lẩm bẩm với giọng nói yếu ớt―――Em ấy chắc hẳn đang cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, vì định giấu chuyện với người quản lý đã khóc vì mình.
"Biết sao đây... xét về ngành lồng tiếng, anh cũng không biết, liệu đây có phải câu trả lời đúng không."
"Kể cả em... từ trước tới giờ chưa từng thấy diễn viên lồng tiếng khác trở thành hôn thê, nên em cũng không biết."
Đó là chuyện đương nhiên.
Nếu diễn viên lồng tiếng nào để lộ ra việc mình là hôn thê, thì các fan sẽ ngất xỉu mất.
"Yuuna? À rế, đâu rồi?"
―――Trong lúc đang mải trao đổi.
Thì chúng tôi chợt nghe thấy tiếng của Hachikawa-san, dường như đã bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Á, b-bây giờ em sẽ xuống ngay!"
Yuuka vội vàng lên tiếng và đứng dậy.
Thế nhưng, vì quá vội nên Yuuka đã bước lệch khỏi bậc thang―――
"Chờ... Nguy hiểm!"
"U'nyaaa!?"
Tôi lập tức ôm lấy và kéo người Yuuka lại về phía mình.
Không biết do ngạc nhiên vì nhiều thứ hay gì, mà Yuuka lại thốt lên như mèo.
"Ế!? Sao vậy, Yuuna!?"
"Á, e... L-Làm sao bây giờ, Yuu-kun!?"
"Y-Yuuka? Bình tĩnh lại nào? Nếu em làm ồn như vậy thì sẽ..."
"Yuuna!? Em có ổn không?"
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên gác của Hachikawa.
Nên nói thật, hay nên trốn như thế này―――trong lúc đắn đo, Yuuka đã mất hết bình tĩnh và hoảng hốt.
Hấp... em ấy bắt đầu đẩy lấy vai tôi.
"Chờ đã, Yuuka!?"
"T-Tạm thời Yuu-kun cứ trốn đi đã! Em sẽ nói cho ra nhẽ... với Kurumi-san, nên là!!"
Không không.
Một người hoảng hốt như vậy làm sao có thể nói chuyện cho ra nhẽ được!?
Thế nhưng, Yuuka với công tắc đã được bật, liền cưỡng bức―――mà nhét tôi vào trong phòng.
...Cơ mà.
Đây―――chả phải là phòng của Yuuka hay sao?
Trên tầng hai có phòng của tôi, của Yuuka, và căn phòng Nayu sử dụng khi quay về nước.
Bình thường thì hai người chúng tôi đều dành phần lớn thời gian trong phòng khách, và khi ngủ thì Yuuka sẽ mò qua phòng tôi―――nên tôi chưa hề vào phòng của Yuuka.
Do vậy, tôi đã lỡ liếc quanh căn phòng... vì tò mò.
Chiếc rèm vải màu hồng, cùng những món đồ nhỏ dễ thương được trang trí trên bàn.
Một căn phòng tràn ngập sự nữ tính như vậy, nhưng vẫn thể hiện được những nỗ lực làm diễn viên lồng tiếng của em ấy... Trên bàn là cuốn kịch bản để mở của radio gì đó được ghi chú bằng bút đỏ.
Và, ở phía góc bàn.
Là vô số những bức thư đặt trong phong bì―――được trang trí rất chu đáo.
Cơ mà, những bức thư này... có khi nào là.
Do tôi, 『Tử thần lạc cõi tình』 gửi đến Yuuna-chan, chính là thư hâm m――――
"Gyaaaaaaaaaa!? Yuu-kun, anh không được nhìn!!"
Yuuka cuối cùng đã hoảng hốt, khi nhận ra sự thật là em ấy đã mời hôn phu vào phòng của mình.
Có lẽ, do xấu hổ đến tột cùng, nên em ấy vừa dùng tay che mắt tôi lại, vừa hét lên.
Và tất nhiên, nếu làm ồn như vậy thì―――
"Yuuna? Có chuyện gì... vậy. Etou... Vị đằng kia là?"
Yuuka trong tư thế ôm lấy tôi từ phía sau và che kín mắt tôi, hình như vừa chết lặng thì phải.
Tôi bèn nắm lấy tay của Yuuka và kéo ra khỏi mắt của mình.
Và ở đó, là quản lý của Yuuna đang đứng―――Hachikawa Kurumi-san.
Hachikawa-san liền nhìn chăm chú về phía tôi, hai mắt tròn xoe vì bất ngờ.
"E-Etou... Kurumi-san, có khi nào... chị có thể nhìn thấy ư?"
"...Hả?"
Cả tôi và Hachikawa-san đồng thời lên tiếng mà không biết trước.
"Kurumi-san cũng có năng lực ngoại cảm nhỉ... Thực ra em cũng có thể nhìn thấy đó. Ở đây có một cậu trai trạc tuổi em nè. Đáng sợ nhỉ, đáng sợ nhỉ?"
"...Em. Có lẽ nào là, cậu 『em trai』 được nhắc đến?"
Hachikawa-san đã nhìn thấu qua màn đánh lừa điên rồ của Yuuka, và cô ấy đã bắt chuyện với tôi. Hiển nhiên rồi.
Đã vậy thì không còn nước nào khác.
Tôi liền hạ quyết tâm, và cúi đầu xuống chào hỏi Hachikawa-san.
"Cảm ơn chị đã luôn chăm sóc Yuuna. Em là 『em trai』 của Yuuna... Yuuichi ạ."
"Lần đầu gặp mặt. Chị là quản lý của Yuuna, Hachikawa Kurumi. Xin lỗi em, chị đã tự tiện mò lên đây."
Hachikawa-san cư xử với tôi như thể một người lớn đàng hoàng.
"Trong tình huống này, chị biết rõ đây là ích kỷ―――nhưng vốn dĩ, chị đã muốn nói về chuyện này. Chỉ một chút thôi, liệu các em có thể kể cho chị không? Về mối quan hệ... giữa cậu 『em trai』, và Yuuna."
A, thế này thì vô ích rồi.
Cảm giác như―――chúng tôi đã bị lộ rồi.