"Bồn chồn quá... Bồn chồn quá..."
"Ahaha! Lần đầu tiên em thấy có người dùng từ ngữ để thể hiện sự bồn chồn đó. Yuu-kun đúng là đáng yêu thật~"
Xin lỗi nhưng tôi không muốn bị nói vậy bởi Yuuka đâu.
Cơ mà, đây hoàn toàn không phải là vì tôi trông không khác gì Yuuka nhé?
"Hà... trông anh thảm hại thật đấy? Mới chỉ là người bên nhà vợ ghé qua để gặp mặt mà đã mất bình tĩnh như thế này... Đúng là thất vọng mà, yare yare."
Nayu vừa thở dài vừa dang rộng hai tay.
"Nayu, dù em nói vậy nhưng hôn ước là event căng thẳng nhất đối với một người đàn ông đó."
"『Tao sẽ không bao giờ giao con gái của mình cho một thằng nhóc chỉ biết cắm mặt vào gái 2D như mày đâu!』... nếu họ nói thế thì Nii-san định trả lời như thế nào?"
"Nhưng bác mới là người sắp đặt hôn ước... chắc anh sẽ nói vậy, cơ mà..."
Chả phải từ đầu, việc tôi với Yuuka đính hôn và sống chung―――là kết quả do hai ông bố tự tiện quyết định hay sao?
『Con biết đấy, sắp tới ta sẽ trở nên cực kỳ bận rộn. Ta vừa được thăng chức lên một vị trí quan trọng tại nước ngoài, có thể nói là được ăn cả ngã về không. Hoặc là hoàn thành xuất sắc công việc và thành công, hoặc thất bại hoàn toàn và bị sa thải.』
『Ta đã làm quen với một trong những khách hàng của mình. Hắn là kẻ đáng gờm, hiện đang có đứa con gái học cao trung mới chuyển đến Tokyo. Có vẻ như, đứa bé đó đang sống một mình, thân là một người bố, hắn ta rất lo sợ con gái mình sẽ dính vào mấy vụ trộm cắp hoặc mấy thằng không đâu vào đâu, đại loại thế.』
―――Khi cố nhớ lại thì tôi chỉ nhớ được chừng đó những lời của bố.
Thế nhưng nhờ vào những lời đó mà tôi và Yuuka đã gặp được nhau.
Bây giờ nghĩ lại... có lẽ tôi nên cảm ơn ông già hay đùa của mình.
Cơ mà hơn 90% là đùa thái quá rồi, đến tôi cũng phải cạn lời với ông ấy.
"Chỉ còn 10 phút nữa thôi. Là đến giờ tử của Nii-san."
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ thì Nayu lại đâm thêm một nhát.
"Em dám... người khác đang hoang mang suy sụp như thế này mà vẫn còn làm phiền được à..."
"Em có biết gì đâu. Còn 9 phút nữa thôi."
Con bé này, tí nữa anh mày sẽ cho biết tay.
"Yuu-kun, anh không cần phải lo lắng vậy đâu? Bố mẹ của em nhất định sẽ quý Yuu-kun mà."
Yuuka không đứng nhìn được, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Thế rồi―――em ấy hít lấy một hơi.
"Yuuna sẽ luôn ở bên anh! Thế-nên-là... hãy cùng nhau tươi cười lên nhé?"
――――Giọng nói ấy.
Giống như lời thì thầm của một thiên sứ.
Khi nghe được điều đó, mọi lo âu trong người tôi đã biến mất trong tức khắc.
Giống như mặt đất ô uế đã được gột rửa.
Yuuna-chan quả đúng là... đấng cứu tinh của thế giới này mà.
"...Nhé. Có em ở đây rồi, Yuuna cũng ở đây nữa, sẽ ổn thôi! Bởi vì em... Watanae Yuuka, và cả Izumi Yuuna. Đều là hôn thê của Yuu-kun, là diễn viên lồng tiếng mà Yuu-kun luôn yêu quý mà. Nhé?"
"Cảm ơn em, Yuuka... Anh đã bình tĩnh lại được rồi."
"Còn 2 phút nữa."
Nayu vẫn tiếp tục kích động, nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Vào mùa đông năm ba sơ trung.
Sau khi bị Raimu từ chối và nhốt mình trong phòng―――tôi đã gặp Yuuna-chan và trở thành fan số một của em ấy, dưới cái tên 『Tử thần lạc cõi tình』.
Được Yuuna-chan cổ vũ như vậy... thì không có lý do gì mà tôi lại nhụt chí vào khoảng khắc này.
――――Kíng coong♪
Đúng lúc đấy, chuông cửa nhà chợt reo.
Tôi và Yuuka cùng đứng dậy khỏi ghế và tiến đến cửa trước để đón tiếp người nhà Watanae. Nayu bèn bám theo chúng tôi, dường như cũng có chút hứng thú.
Tôi liền hít một hơi dài.
Sau đó điều chỉnh nhịp thở của mình.
Và tôi bắt đầu mở cửa.
"―――Ya, Yuuka. Khoẻ không chị?"
Có một ikemen [note40572] đang đứng ở đó.
Mái tóc đen dài cột phía sau cổ với đôi mắt xanh biếc, dường như là kính áp tròng.
Chiếc áo ngắn màu trắng được bao phủ bởi một bộ lễ phục màu đen giống hệt quản gia, được thắt kẹp cà vạt.
Đôi mắt trong trẻo cùng với đường mũi chuẩn chỉ tương đồng... Có lẽ... Không, chắc chắn rồi.
Đây chính là―――『em trai』 của Yuuka.
"...Isami? À rế? Bố với mẹ đâu rồi?"
Yuuka đứng đực người ra, rồi bắt đầu hỏi cậu em có tên gọi là 『Isami』 này.
Thế rồi―――em ấy liền bình thản đáp lại.
"Aa. Vụ đó là em nói dối đấy."
"...Cái gì?"
"Chuyện bố mẹ qua đây... nếu nghĩ lại thì chị sẽ hiểu là đâu có được nghe trực tiếp điều này từ hai người mà? Ở nhà họ hoàn toàn không nhắc gì về chuyện này cả."
"...Ừm. Thế thì?"
"Tóm lại là, em chỉ muốn lấy cớ để qua chơi thôi. Bằng không thì Yuuka―――sẽ không chịu gặp em đâu nhỉ? Em lúc nào cũng muốn gặp Yuuka đó."
Isami-kun vừa nói xong liền nhấc lấy cằm của Yuuka và ghé sát mặt lại gần em ấy.
Chờ đã, chờ đã!?
Dù có là chị gái với em trai, thì cự ly này là quá gần――――
"Đ-Đ-Đùa vừa phải thôi!! Isami là đồ ngốc!!"
Bụp.
Phần ức của Isami-kun bỗng dính trọn lấy nắm đấm của Yuuka.
Isami cúi người về phía trước trong lúc ôm bụng, vẫn cố giữ lấy thần thái soái ca của em ấy.
――――Và thế là.
Lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi với Watanae Isami... đã trở thành một tình huống dở khóc dở cười.
◆
Vì hoàn cảnh này nọ.
Mà hiện đang có 4 người ngồi trên bàn ăn tối, và cuộc họp đầu tiên giữa hai nhà Sakata và Watanae (hai bên đều không có phụ huynh) đã bắt đầu.
Bên cạnh tôi là Nayu với biểu cảm ngoan ngoãn, rất hiếm thấy.
Đối diện tôi là Yuuka với biểu cảm không mấy vui vẻ, cũng rất hiếm thấy.
Và bên cạnh Yuuka là―――Watanae Isami-kun với khuôn mặt đang mỉm cười vô cùng tươi tắn.
"Lần đầu gặp mặt, Onii-san. Cảm ơn anh vì đã luôn chăm sóc Yuuka. Em là Watanae Isami... học sinh sơ trung năm ba ạ. Mong được anh giúp đỡ."
Ôi chà, thần thái sáng ngời chưa kìa...
Độ soái ca, vẻ tươi tắn kèm theo sự điềm tĩnh này, dù mới chỉ đang học năm ba sơ trung.
Một người chưa từng tiếp xúc với thân cận như tôi, trong bất giác đã bị choáng ngợp bởi em ấy.
"À, etou... Anh là Sakata Yuuichi. Năm hai cao trung... Mong được em giúp đỡ."
"...Khè."
Nayu ngồi kế bên tôi đang khẽ làu bàu như thể mới nhìn thấy một con côn trùng đáng ghét vậy.
"Sao vậy, Nayu. Em cũng chào hỏi đi."
"Khè... Tôi là Sakata Nayu, em gái của kẻ bất tài này. Học sinh năm hai sơ trung Hana, mong được gi... khè."
"Làu bàu như vậy là thế nào? Em đang đùa đấy à!?"
"Người đang đùa là Nii-san đó. Màn chào hỏi vừa nãy là sao? Nếu màn chào hỏi của người ta là ánh sáng thì của anh chả khác gì cống rãnh cả?"
"Cống rãnh!? Bình thường em phải nói là bóng tối chứ."
"Không, anh chưa đến được mức đấy đâu... Đúng là, hoàn toàn thất bại với tư cách một người đàn ông. Yuuka-chan đã quen nhìn cậu em trai này... còn Nii-san vô vọng đến tột cùng thì... Từ bỏ thôi, đánh lại sao được nữa."
"...Fufu~ Onii-san thân thiết với em gái-san thật đấy."
Isami-kun mỉm cười khi nhìn thấy cuộc cãi vã tầm phào giữa hai người chúng tôi. Nhưng dù cười thì soái ca vẫn là soái ca.
Thế rồi, Isami-kun liền hướng mặt về phía Yuuka.
"Nè, Yuuka. Để không thua hai người họ, hãy thể hiện sự gắn bó của chúng ta nào. Đây cũng là để hâm nóng tình cảm giữa hai gia đình đó."
"...Bằng cách nào?"
Yuuka, trông y như một chú mèo đang chuẩn bị giương vuốt, nhìn về phía Isami-kun đầy hoài nghi.
Isami-kun vừa mỉm cười, vừa đặt tay―――lên đầu của Yuuka.
"Đây, xoa xoa nè. Yuuka lúc nào cũng dễ thương lắm đó. Giỏi lắm đó."
"...Mukii!! Dừng lại, đủ rồi!!"
Yuuka hét lên một tiếng, rũ tay của Isami-kun khỏi đầu và nhìn chằm chằm về phía em ấy.
"Lúc nào em cũng coi chị như 『em gái』 vậy! Tuổi chị cao hơn, là Onee-chan đấy!!"
"Đúng vậy nhỉ, Yuuka là Onee-chan nhỉ. Ừm, dễ thương, rất dễ thương."
"Mukii!!"
Onee-chan này mất hết khả năng nói chuyện rồi. Bình tĩnh lại nào.
"Quả là chị em thật rồi. Đã quen đối xử với Yuuka-chan như vậy. Đúng là soái ca mà. Đúng là soái ca mà."
"Nayu, sao em phải nói tận hai lần vậy?"
"Nayu-chan... em nhầm rồi!!"
Quả nhiên, người duy nhất ngăn được Nayu khỏi kích động tôi, chỉ có thể là Yuuka.
Thế rồi, Yuuka đứng dậy khỏi ghế, dang rộng hai tay và nói.
"Định nghĩa soái ca còn tuỳ thuộc vào từng người chứ! Kể cả những người hay được nói là siêu ngầu á, cũng có nhiều người thấy cũng chỉ bình thường thôi!! Còn một người lúc nào cũng rất soái ca, đối với chị thì―――đúng vậy, là Yuu-kun."
Dù cử chỉ trên người lẫn tay đều không khác gì đang phóng đại, nhưng Yuuka vẫn thản nhiên nói.
"Đầu tiên là, tất cả đều rất ngầu nè! To lớn nè, dịu dàng nè, giống như nhân vật bước ra từ tiểu thuyết trong mộng đó!? Vậy mà vẫn có điểm dễ thương cơ chứ!! Khuôn mặt đang ngủ trông như thiên sứ vậy! À không, biết đâu là tiểu ác ma đã mê hoặc chị mất rồi...? Tóm lại là! Ngoại hình dễ thương, điểm nào cũng khiến chị đổ gục luôn, một hyper-muteki-ikemen[note41848]―――đó chính là Yuu-kun!!"
"Yuuka-chan lỡ ăn quá nhiều đồ dởm rồi thì phải?"
Tuy biết là Nayu đang pha trò, nhưng tôi vẫn hiểu cảm xúc của con bé đến mức đau đớn.
Kể cả tôi cũng phải nghĩ "Đó mà là Sakata Yuuichi à?"
Người đó... có khi là Yuu-kun trong mộng mà chỉ Yuuka mới có thể nhìn thấy.
"Onii-san... tuyệt thật đấy. Có thể khiến Yuuka nói nhiều đến vậy."
Tuy không biết phải giải thích thế nào, nhưng Isami-kun đang lẩm bẩm đầy thán phục.
Sau đó, em ấy nắm chặt lấy tay tôi và nở một nụ cười tươi rói.
"Cảm ơn anh vì đã ủng hộ Yuuka. Được trực tiếp gặp mặt và thấy quan hệ giữa anh với Yuuka như vậy... thực sự, em an tâm được nhiều rồi."
"Đợi đã! Isami, bỏ cái tay ra! Yuu-kun là của chị mà!!"
Yuuka lập tức nắm lấy cánh tay của Isami-kun và kéo khỏi tay của tôi.
Cùng là con trai mà em ấy vẫn ghen được.
"À. Onii-san, xin lỗi. Hơi áy náy, nhưng liệu em có thể mượn khăn tắm được không? Đi tới đây nên em có đổ mồ hôi kha khá..."
"À, hôm nay đúng là nóng thật nhỉ. Qua hành lang có một phòng trống bên cạnh, em dùng tạm nhé."
"Cảm ơn anh nhiều ạ."
Sau khi cúi đầu lịch sự, Isami-kun nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách.
Tôi liền qua phòng thay đồ và chuẩn bị khăn tắm.
"Yuu-kun, cứ đưa cho em để em mang vào."
"À, ổn mà. Để anh mang cho."
"Ế? Không không, nếu Isami mà cởi đồ thì tệ lắm! Để em mang cho!!"
"Ế? Không không, nếu em ấy cởi đồ mà Yuuka tiến vào thì còn tệ hơn đó. Dù có là chị em thì vẫn là khác giới trong tuổi dậy thì mà."
"Ế? Đợi đã, Yuu-kun? Anh hiểu lầm gì đó rồi!? Isami là―――"
Phía sau tôi, người đang mang khăn tắm vào phòng khách, là Yuuka, dường như đang làm ồn lên vì điều gì đó.
Quả nhiên sẽ rất tệ với nam sinh sơ trung năm ba nếu để chị gái nhìn thấy mình thay đồ.
Tôi nhất định sẽ nghĩ vậy nếu là Isami-kun.
―――Và thế là.
Tôi gõ một tiếng và bắt đầu mở cửa phòng có Isami-kun trong đó.
"...Á."
"Ế?"
Trước khung cảnh khó tin ấy, tôi như đứng chết lặng mà không còn lời nào để nói.
Y phục quản gia được cởi ra, cùng với những khuy áo được gỡ bỏ, ẩn dưới chiếc áo ngực đen tuyền... là bộ ngực của Isami-kun. Đã vậy còn là một bộ ngực quá khổ.
"Gyaaaaaaaaaaa!?"
Yuuka hét lên một tiếng thất thanh và đẩy văng tôi ra.
Cú đẩy đó khiến tôi ngã nhào xuống sàn.
"Sao ồn ào vậy, Nii-sa... hả? Tại sao anh, lại đeo áo ngực? Ối dồi ôi?"
Nayu chạy đến sau khi nghe thấy tiếng ồn, rồi cũng có phản ứng y hệt tôi.
Tôi vẫn đang nằm trên sàn, sợ sệt hỏi lại Yuuka.
"Yuuka, xin lỗi. Để anh―――xác nhận lại được không? Isami-kun... là em trai mà nhỉ?"
"Em trai? Ý anh là 『em trai』 mà em nói trên đài phát thanh á? Đó chính là... ehehe, Yuu-kun đấy. Isami là... em gái của em cơ!"
"Ahaha, quả nhiên anh ấy tưởng em là con trai nhỉ? Xin lỗi anh... thực ra, em là cosplayer chuyên nghiệp trong mảng trang phục nam. Thế nên khi ra ngoài em luôn ăn mặc như vậy. Em cứ đinh ninh là Yuuka đã giải thích trước rồi..."
"...Em đâu có nói nhỉ?"
Tôi chưa từng nghe thấy điều này. Nghiêm túc đấy.
"Thiệt tình. Chính vì thiếu sót như vậy nên Yuuka mới bị gọi là 『em gái』 đó."
"Muu... Phần đó thì chị xin lỗi. Nhưng hãy coi như chị là Onee-chan đi."
Trong lúc nghe hai người họ trao đổi với nhau, tôi từ từ nhấc mặt dậy khỏi sàn.
Thế rồi... với bộ ngực không có chút phòng bị.
Isami liền nở một nụ cười khoái chí rồi ghé sát lại gần―――và để lộ khe ngực của em ấy trước mặt tôi.
"Gyaaaaaa!? Isami, em làm cái gì vậyyyyyyy!"
Yuuka hét lên thất thanh và bịt chặt lấy mắt tôi.
Đau quá, đau quá!? Mắt tôi sẽ bị nghiền nát mất, Yuuka dùng quá nhiều lực rồi!?
Trong tình huống hỗn loạn đó.
Watanae Isami liền mỉm cười "Fufu~"―――và nói một cách từ tốn.
"Tóm lại là vậy... một lần nữa, Onii-san, mong được anh giúp đỡ. Em là 『em gái』 của Yuuka―――Watanae Isami."