Vào một ngày thứ bảy rảnh rỗi của cả hai người.
Tôi đang ngồi xem cùng với Yuuka bộ anime romcom mà hồi trước tôi từng có hứng thú.
『...Minami. Trông cậu, đẹp lắm...』
『T-Thế nào? Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên, nên... tớ cũng muốn ăn diện một chút. N-Nhưng...quả nhiên là không hợp... với một cô gái nam tính như tớ, nhỉ?』
『Không hề có chuyện đó đâu!』
Nhân vật chính chợt lên tiếng và ôm chầm lấy nhân vật nữ.
『Ế... H-Hokuto-kun?』
『Cậu chắc chắn rất dễ thương mà. Bình thường đã dễ thương rồi, lại còn ăn mặc thời trang như thế này... Chả phải là đỉnh cao của sự dễ thương hay sao. Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu nhiều lắm, Minami.』
『――Hokuto-kun...』
"...Nhân vật chính cắt tóc kiểu mohican nên có vẻ độc đáo nhỉ, Yuu-kun."
"Anh nghĩ... là do kiểu tóc mohican nên không tài nào ăn nhập được."Không hiểu sao, khi hai người chúng tôi cùng chú mắt vào bộ anime.
Tôi chợt lẩm bẩm những suy nghĩ trong đầu.
"Hay nhỉ... kiểu như thế này."
"Ể, cảnh nào vậy!?"
Yuuka, dường như đã nghe thấy những lời vừa rồi, liền nhìn chằm chằm về phía tôi.
Ấy chết. Tôi lỡ khơi gợi tính tò mò của em ấy rồi.
"Nói thế nào nhỉ. Anh có chút ngưỡng mộ, cái tình huống mà lần đầu tiên hẹn hò với quần áo thường ngày."
"Quả... Quả thật, anh nói cũng đúng!!"
Yuuka đột ngột đứng dậy khỏi sofa và giơ nắm tay lên, trông có vẻ hừng hực khí thế.
"Ở nhà, em đã chơi rất nhiều với Yuu-kun, em cũng đã đến trường cùng với Yuu-kun, nhưng―――từ trước đến giờ em chưa từng có cơ hội ra ngoài chơi với Yuu-kun! Đúng rồi, chúng ta hãy đi hẹn hò đi!!"
Tôi lập tức chặn Yuuka lại đúng lúc em ấy gấp gáp chạy đi để chuẩn bị ra ngoài.
"Đợi đã Yuuka. Bình tĩnh lại nào."
"Tại sao? Ra ngoài hẹn hò sẽ rất vui mà!? Em cần phải―――trang điểm kỹ càng chứ?"
"Etou... Sẽ khó lắm đó, nếu đi gần thì khả năng cao sẽ có người quen trong trường nhận ra đúng không? Nếu đi xa thì cũng không biết ai đang đi chơi ngày nghỉ... Lỡ bị bắt là coi như xong đó?"
"...Bùùù!"
Yuuka bĩu môi và phô ra một khuôn mặt bất mãn với tôi, người đang cố giảng giải.
"Nhưng mà, em muốn ra ngoài hẹn hò với Yuu-kun cơ... sẽ rất vui mà..."
Yuuka tiếp tục ra vẻ ủ rũ, hai ngón trỏ chạm vào nhau và bắt đầu lẩm bẩm.
"...nhìn"
Em ấy mạnh dạn mở mồm và nhìn về phía tôi.
Sau đó, em ấy cúi mặt xuống và bắt đầu ủ rũ.
"...nhìn"
Lại một lần nữa lên tiếng và nhìn về phía tôi.
Để rồi lại cúi mặt xuống và tiếp tục ủ rũ.
"...Nếu em cứ làm vậy là anh sẽ phải đầu hàng đó?"
"Không đâu. Em chỉ muốn anh hiểu là em đang buồn thôi mà."
"Em là trẻ con à?"
"Em là trẻ con đó. Thế nên, em sẽ rất buồn nếu không được ra ngoài chơi~"
Aa, mồ.
Hôn thê của tôi càng lúc càng nũng nịu hơn. Đến mức mệt mỏi không chừng.
"...Tạm thời là vậy đi. Anh và Yuuka sẽ đi hẹn hò, nhưng tuyệt đối không thể để bị lộ đấy. Nếu quá khó thì, hôm nay chúng ta sẽ dừng―――"
"Hoan hô!"
Yuuka ngẩng mặt lên và mỉm cười tươi như nắng.
Thế rồi, em ấy liền chỉ tay về phía tôi―――và khẳng định chắc nịch.
"Em hiểu rồi... Chúng ta không thể để mọi người biết, Sakata Yuuichi và Watanae Yuuka đang ra ngoài hẹn hò, đúng không?"
Một tiếng sau.
Tôi, người mặc áo thun trắng cùng với chiếc áo xanh đậm, đang ngồi trên sofa tại phòng khách.
Phía dưới là quần jeans thông thường.
Quả thật không thể coi là ăn diện, nhưng tôi cũng chỉ có từng này thôi.
Không biết Yuuka sẽ mặc gì đây?
Mặc dù đã nói là sẽ trang điểm, nhưng ngoài đồng phục với quần áo thường ngày ra, tôi chưa từng thấy em ấy mặc đồ khác.
Có khi nào là váy dài?
Hay là quần tây mảnh mai?
Dù thế nào đi nữa, được ngắm nhìn một Yuuka khác với mọi khi―――cũng khiến tôi cảm thấy có chút hồi hộp.
"Đã để anh đợi rồi, Yuu-kun!"
Tiếng của Yuuka vọng lại từ phía hành lang.
Thế rồi, cạch một tiếng, cửa phòng khách chợt mở.
Ở đó――――
――――có một Izumi Yuuna đang đứng.
"...Gì cơ?"
Tôi dụi mắt và nhìn lại lần thứ hai.
Nhưng ở đó, không hề có Watanae Yuuka.
Nhìn thế nào đi nữa, đó cũng chính là Izumi Yuuna.
Cùng một bộ trang phục với Yuuna-chan, là diễn viên lồng tiếng―――Izumi Yuuna.
"Sao nào? Thế này thì không ai sẽ nhận ra em, đúng không?"
Sau khi nói vậy, Izumi Yuuna―――à không, Yuuka bắt đầu xoay người một vòng.
Tôi há hốc mồm và choáng váng.
Mái tóc màu nâu với hai bím trên đỉnh đầu.
Cặp má ửng đỏ dễ thương, có thể nói là khuấy đảo xúc giác.
Sự kết hợp giữa chiếc váy trùm hông màu hường và chiếc đầm hoạ tiết caro.
Hiện giữa chúng và đôi vớ đen tuyền là 'lãnh địa bất khả xâm phạm' đầy mê hoặc.
――Đây chính là trang phục cơ bản của Yuuna-chan, được tái hiện ngoài đời thực.
"T-Thế nào? Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên, nên... em cũng muốn ăn diện một chút. Ehe~"
"Hôm nay huỷ thôi nhỉ."
"Ểêêêêêêêê!? Tại sao chứ!?"
Đến giờ thu dọn rồi.
Tôi đứng dậy khỏi sofa và ngước nhìn lên cao.
Còn Yuuka vẫn cứ tiếp tục bám vào tay tôi và nói "Anh không thoát khỏi em được đâu!"
"Ứ chịu đâu! Em đã chọn đồ một cách hoàn hảo để không ai có thể phát hiện ra thân phận mình mà!!"
"Đây khác nào Izumi Yuuna chứ?"
"Đúng vậy! Cách trang điểm mà Yuu-kun thích... chắc chắc phải là Yuuna rồi! Chưa kể, nếu là Izumi Yuuna thì mọi người sẽ không biết là em, một mũi tên trúng hai con nhạn đó!!"
"Không không. Izumi Yuuna với một người đàn ông lạ mặt đi cùng nhau thì lại càng tệ hơn!? Fan của diễn viên lồng tiếng cực kỳ khó chịu với việc diễn viên lồng tiếng có bạn trai đấy?"
Và còn một lý do khác. Mặc dù chỉ là Yuuna-chan phiên bản ngoài đời thực.
Nhưng, nếu được hẹn hò với cô gái đáng yêu nhất vũ trụ... trái tim tôi thực sự sẽ không chịu nổi mất.
◆
"Hưm hừm hưm♪ Ra ngoài hẹn hò~ cùng với Yuu-kun♪"
Trong toa tàu rung lắc, Yuuka bắt đầu ngân nga một giai điệu kỳ lạ.
Trên mái tóc nâu dài của em ấy là một chiếc mũ lưỡi trai kéo dài xuống dưới mắt.
Em ấy đang mặc một chiếc váy trùm hông màu hường và một chiếc đầm hoạ tiết caro.
『Tóc hai bím dễ nổi bật nên em sẽ xoã xuống.』 『Em sẽ đội mũ lưỡi trai để che mặt』―――Bằng cách thoả hiệp như vậy, chúng tôi đã có thể ra ngoài.
Nhưng trông vẫn khả nghi quá.
Cảm giác bồi hồi không khác gì những người nổi tiếng bí mật ra ngoài.
"Nè. Yuu-kun, anh có háo hức không?"
Yuuka liếc nhìn khuôn mặt tôi và nói.
Nhờ vào trang điểm nên hai mi của em ấy có vẻ dài hơn bình thường, hốc mắt trông cũng to hơn hẳn.
Chưa kể đến việc sử dụng nước hoa, khiến cho mùi thơm của em ấy cù lét khoang mũi tôi hơn cả mọi khi.
Aa―――Yuuna-chan~
Cứ như não bộ đã trúng phải thuốc độc, tôi đã không còn suy nghĩ được gì nữa.
Cơ thể tôi đã rụng rời. Gò má tôi đã tan chảy.
Đây... chính là thiên đường ư.
"Này! Yuu-kun, anh có nghe không vậy?"
"Há!! Ừm, ừm. Tất nhiên là, háo hức rồi..."
"...Thật không? Trông mặt anh có chút gượng gạo đó."
Yuuka chu môi ra và nhìn chằm chằm về phía tôi.
Hơi thở của em ấy gần quá.
―――Mùi hương và hơi thở này, không hề có trong 『Alice Stage』. Đó là chuyện hiển nhiên.
Thế nên, càng nhìn vào... tôi càng rơi vào ảo tưởng rằng, Yuuna-chan đã xuất hiện ở ngoài đời thực, điều đó khiến cho lồng ngực tôi đập nhanh hơn bao giờ hết.
"Hừm... Được rồi! Đã vậy thì!!"
"――――Đợi đã!?"
Gyuuu...
Yuuka bỗng ôm lấy cánh tay của tôi và dí sát má vào vai của tôi.
Hơi ấm nhẹ nhàng chuyền sang qua quần áo.
May mà em ấy đã đội mũ lưỡi trai... bằng không, những sợi tóc bồng bềnh đang cù lét cơ thể này sẽ khiến trái tim tôi tan tành mất.
"Thế này... thì sao?"
"Thì sao... etou..."
Gyuuuuu...
Yuuka liền ôm chặt hơn nữa.Aaa... Tôi chết mất thôi.
"Thế nào?"
"Nói thật thì em càng khiến anh bồn chồn hơn đấy."
"Tại sao vậy?"
Gyuuuuuuuuuuu...
"Lần này chắc chắn sẽ!"―――Yuuka lập tức đưa ra phán quyết.
Tôi thực sự sẽ bị giết!
"Em quá dễ thương! Vì em quá dễ thương nên là! Tim anh đập thình thịch như sắp chết vậy, hãy thả anh ra đi!"
Trước khi thăng thiên, tôi đã kịp tuyên bố đầu hàng vì không thể chịu nổi.
Hài lòng với phản ứng đó của tôi―――Yuuka quyết định thả tay tôi ra và khoái chí đáp lại.
"Ehe~ Dễ thương thì tốt quá rồi!"
Là buổi hẹn hò đầu tiên nên Yuuka phản ứng như vậy sao.
Bởi vì quyết định quá đột ngột, nên tôi không nghĩ đến chuyện đi công viên, thuỷ cung hay các nơi thú vị khác.
Tạm thời thì, chúng tôi sẽ tản bộ tại một thị trấn cách xa ba ga tàu.
"Được rồi! Đi chơi thôi nào!!"
Mặc dù em ấy trông hớn hở như vậy.
Tôi là người mặc áo thun trắng cùng với áo xanh đậm, trông không hề ăn diện chút nào.
Yuuka thì lại quá thu hút với bộ đồ màu hường và mái tóc nâu dài đó (với mũ lưỡi trai trên đầu).
Một cặp đôi ngược đời như vậy, liệu có nổi bật không nhỉ.
Nếu Izumi Yuuna dính vào scandal, nếu Yuuka bị tổn thương... tôi thực sự rất lo lắng về điều đó.
"Yuu-kun~ Chúng ta qua khu mua sắm bên kia nhé?"
Mặc dù đang ở một nơi xa lạ, nhưng khu mua sắm quanh đây lại lớn hơn bình thường.
Tạm thời thì, qua thử tầng một xem sao.
"A, Yuu-kun~ Là tiệm sách đó!"
Một khi bước vào, tôi và Yuuka lập tức chạy sang quầy manga.
Khu vực này tràn ngập hơi thở của các otaku.
"A, Yuu-kun! Đó là nguyên tác của bộ anime chúng ta vừa xem kìa."
"Aa. Bộ nam chính cắt tóc mohican... cơ mà, đã có 23 vol rồi à?"
Với phong cách đó, họ làm sao có thể tiếp tục series đến mức này.
Hay là bản anime đã lược bỏ phần gốc mà phát triển cốt truyện riêng?
"...Ồ. Mametsu no Yabaiba cũng được xếp thành kệ này." [note33785]
"Ồ, quả thật. Có cả vol cuối nữa. Anh nghe nói rằng series này bán chạy như tôm tươi, hầu như chả kiếm được cuốn nào cả."
Một khi tìm được cuốn manga mà cả hai đều biết, chúng tôi bắt đầu trò chuyện rất thân mật.
Cũng không khác gì lúc ở nhà cả.
Thế nhưng, bởi vì Yuuka đang cosplay Yuuna-chan―――nên đây thực sự là một cảm giác mới lạ.
"Nè, Yuu-kun. Chúng ta qua ngó cửa hàng thời trang phía kia được không?"
"Hửm? Anh không phiền đâu."
"Thật ư? Chỉ là... em nghe nói, con trai dễ sốt ruột khi con gái mua đồ lâu..."
"Còn phụ thuộc vào từng người đúng không? Anh có thể đợi được mà, tầm cỡ 3 hay 4 tiếng đều ổn hết."
Nhân tiện thì, khi Nayu vẫn còn ở Nhật Bản, tôi thường hay đi mua đồ cùng với con bé.
Mỗi lần hỏi "Em xong chưa?" là con bé lại phàn nàn "Hả, chừng đó mà cũng không đợi được, anh chả có tí duyên nào cả. Không đùa đâu".
Còn lúc về nhà, con bé sẽ nói những câu như là "Nii-san là con trai đúng không? Đồ đạc nặng thế này, sao có thể để em gái mình xách?" rồi vứt hết qua cho tôi.
...Bây giờ khi tôi nghĩ lại, quả thật là bất công.
"Vậy thì, Yuu-kun. Anh đợi em chút nhé! Thử đồ xong, em sẽ cho Yuu-kun xem ngay!!"
Nói những lời đó xong, Yuuka liền chui tọt vào cửa hàng.
Khi nhìn vào bóng dáng sau lưng em ấy, dù là trong trang phục 『Alice Stage』 thì tôi vẫn―――
"Hửm?"
"Ể?"
Đập vào trước mắt tôi là một khuôn mặt thân quen.
Hả, tại sao?
Mặc dù đã chọn một thị trấn cách xa nhà...
Tại sao――――Nihara-san lại ở đây!?