Aa... Uể oải quá.
Tôi không hề ưa cái khí hậu nóng ẩm tháng bảy này.
Event của 『Alice』 đã kết thúc được hai ngày rồi, nhưng cơn hưng phấn của tôi vẫn chưa hề nguôi lại.
Kể cả bây giờ, khi nhắm mắt mình lại, tiếng cổ vũ và vô vàn những màn trình diễn đầy thu hút của ngày hôm đó vẫn còn hiển hiện trong ký ức của tôi.
Và cả hình ảnh SD của Yuuna-chan nữa.
Vì thế, khi đến tiết hai thể dục, tôi đã xin phép chỉ quan sát mọi người trong tiết học.
"Hể... Yuuichi. Tao cá là mày cũng quẩy event hết mình nên giờ mới không còn sức đúng không?"
"Tao không giống như mày. Khác với mày, hôm qua và hôm kia tao có đi học đàng hoàng nhé!"
Thằng Masa hiện đang ngồi quan sát lớp cùng tôi trong tình trạng bơ phờ―――do sốt cao từ hôm diễn ra event, dẫn đến việc phải nằm li bì ở nhà suốt hai ngày.
Chắc chắn là sốt đột ngột rồi.
Ai bảo đi event mà cứ dùng cái đầu nhiều hơn bình thường làm gì.
Trong khi tôi và Masa ngồi ở phía góc sàn nhà thể chất, bọn con trai trong lớp lại tập chạy ngắn, hết vòng này đến vòng khác.
Những đứa thừa năng lượng này, vừa đổ mồ hôi vừa cười sảng khoái... lẽ nào bọn nó bị M?
Tôi dù còn sức hay mệt mỏi đi nữa, cũng không thể hiểu được cái cảm giác vui sướng khi phải chạy.
Chắc chắn Masa sẽ đồng tình với chuyện này―――
"Ồ!? Nhìn nè Yuuichi! Tao roll ra SR của Deru-chan nè!!"
"Này, mày!? Sao lại quay gacha trong lớp như đúng rồi vậy!?"
"Mày phải nghĩ ngược lại chứ, Yuuichi... Ngoài giờ quan sát tiết học thể dục ra thì còn lúc nào khác để tiêu khiển?"
"Đang quan sát tiết học, quan sát tiết học đó mày!!
Thằng ngốc này có thể thản nhiên lấy điện thoại ra và bật gacha của 『Alice Stage』, thế là tôi đành phải nhắc nhở nó.
Chỉ là, nếu chịu khuất phục trước những lời đó thì tôi sẽ không còn ở 'cấp độ của người bình thường' nữa... mà là 'cấp độ của Masa'.
"Mày... Lẽ nào sinh ra chỉ để nhìn người khác tập chạy ngắn à?"
"Đừng có nói theo kiểu đó. Tao hiểu ngồi xem chạy ngắn là vô nghĩa rồi, nhưng mở gacha lên là vấn đề khác."
"Tao không dừng lại đâu. Tao sẽ mở 『Alice Stage』 đây. Thế nên là... Yuuichi, đừng có cản tao―――
Nhìn đi, giáo viên đang tới kiểm tra kìa.
Nói chuyện cũng chỉ có giới hạn thôi, nên tạm thời tôi đành phải cướp lấy điện thoại của Masa.
Sao thằng Masa lại kháng cự vô ích thế này.
Đúng là phiền phức.
"Á!"
"Ế!"
Trong lúc giành giật nhau―――điện thoại của Masa bỗng tuột khỏi tay tôi và bay về phía sau.
Chiếc điện thoại rơi về phía hẹp của góc nhà thể chất, hiện đang nằm im trên sàn.
"Các em có quan sát lớp học kỹ càng không đấy?"
"Aa, vâng ạ. Mọi thứ đều ổn ạ!"
Chúng tôi lập tức đưa ra trả lời chắc nịch như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Sau đó tôi và Masa liền xác nhận xem giáo viên đã quay về lớp học chưa.
Và rồi―――khi chắc mẩm rằng giáo viên đã không còn để ý về phía này nữa.
"Mày đúng là! Làm cái quái gì vậy!!"
"Tao cũng cảm thấy có lỗi, nhưng chả phải mày cũng vậy à!?"
Chúng tôi vừa cãi cọ xàm xí với nhau, vừa hướng về phía hẹp của góc nhà thể chất, nơi chiếc điện thoại đang nằm.
Lòng đường này chật hẹp đến mức không bước ngang thì không vào nổi.
Tôi và Masa, theo thứ tự liền bước ngang vào đó.
May thay, vừa mới vào được vài bước chúng tôi đã nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm lăn lông lốc tại đó.
"Màn hình vẫn bình yên vô sự... còn dữ liệu..."
"Oi, nhanh chóng đi ra nào, Masa. Giáo viên mà tóm được là toác đấy?"
"..."
"Oi, Masa!"
"Thằng ngu này! Chúng ta đang bàn đến vấn đề sống chết của dữ liệu 『Alice Stage』 đó!? Sinh mệnh của Yuuna-chan, hay cơn giận của giáo viên, mày nghĩ cái nào quan trọng hơn hả?"
――――Bonk.
Những lời nói đó đã khiến tôi tỉnh ngộ, như vừa bị đập mạnh vào đầu vậy.
Tôi liền thở một hơi dài.
Và lắc mạnh đầu của mình.
"...Masa. Tao sai rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, dữ liệu của 『Alice Stage』―――sinh mệnh của các Alice Idol, phải quay trở về bằng được."
"Tao tin là mày sẽ hiểu mà, Yuuichi."
Và rồi, chúng tôi bắt đầu khởi động lại điện thoại của Masa và thử bật ứng dụng 『Alice Stage』.
Sau đó, giao diện loading bắt đầu hiện lên.
『――Love Idol Dream! Alice Stage ☆ Khởi động... đã chuẩn bị chưa nào?』
Cùng lúc tựa đề game xuất hiện trên màn hình, một Alice Idol ngẫu nhiên sẽ được chọn để thông báo game đã sẵn sàng.
Vậy là 『Alice Stage』 đã khởi động bình thường.
Đã vậy, y hệt như một kỳ tích, giọng nói đó chính là―――Ranmu-chan (CV: Shinomiya Ranmu).
"May quá rồi nhỉ, Masa!"
"...Aa. Chúng ta đã được Ranmu-sama ban phước lành... chỉ cần vậy là tao mãn nguyện rồi."
Hai người chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập vui sướng khi một sinh mệnh đã bình an vô sự.
Sau đó, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị quay trở lại sàn thể chất.
"Hửm? Nè, Watanae-san. Hình như có giọng gì đó lạ thì phải?"
"Chắc nhầm rồi."
Tôi có thể nghe thấy hai giọng nói nữ rất quen thuộc, không cách xa chỗ này là bao.
Tôi cùng Masa nín thở và ngó đầu lên.
Nếu nhìn kỹ thì đầu chúng tôi đang ở trên mặt tường, phía trên còn có lắp một hàng rào.
Và khi nhìn về hướng đó―――
Là thiên cảnh các nữ sinh đang mặc đồ bơi ở khắp nơi.
"...Oi, Yuuichi. Đây là bể bơi đúng không?"
"Aa...Chưa kể còn đang là tiết học bơi lội nữ nữa."
Đến bây giờ tôi mới nhớ ra, trong tiết thể dục hôm này, quả thật giáo viên đã nói... nam sinh sẽ tập chạy ngắn ở sàn, còn nữ sinh sẽ qua bể bơi.
Phản chiếu trước cặp mắt của tôi, là khung cảnh các nữ sinh đang bơi lội quanh bể và nói chuyện thân mật bên phía bên thành.
Đương nhiên, tất cả đều đang mặc đồ bơi.
Và, người đứng gần chúng tôi nhất, không ai khác ngoài――
"Mà này, Watanae-san bơi xong là lại đeo kính à? Mình muốn nhìn kỹ khuôn mặt không đeo kính của cậu cơ. Chắc chắn là dễ thương hơn nhiều so với mọi khi đó?"
"Chắc thế."
Một gyaru tóc nâu buộc thành búi, đang mặc một bộ đồ bơi kích cỡ 'quá khổ so với ngực'―――Nihara Momono.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa như thường, nhưng lúc nào đeo kính, đang mặc một bộ đồ bơi kích cỡ 'vừa khít'―――Watanae Yuuka.
Nếu bị hai cô gái này phát hiện ra thì tôi chết là cái chắc.
◆
"À không. Nói thật nha, cùng là con gái mà mình đổ luôn rồi đó. Watanae-san trong đồng phục bơi ý☆"
"Không hẳn."
"Nói thế nào nhỉ, cơ thể bị ướt nhẹp sau khi vào bể bơi ý. Cảm giác... có chút bê bối nhỉ?"
"Chắc thế."
Mặc dù bị Yuuka cự tuyệt hoàn toàn, nhưng Nihara-san vẫn bình thản và tiếp tục cuộc trò chuyện.
Đây không khác gì một cuộc hội thoại 'bóng né' cả. Nếu là tôi thì sẽ đau lòng lắm đây.
Mà, cũng được thôi.
Nhân cơ hội hai người không để ý về phía này, nhanh chóng rời đi nào, Masa.
『――Love Idol Dream! Alice Stage ☆ Những thứ quan trọng hơn dầu mỏ... chính là đây.』
Ngay khoảnh khắc đó, Yuuka và Nihara chợt hướng tầm nhìn về phía chúng tôi.
Trong đầu tôi lúc này, chỉ còn lại một màu trắng bệch.
"Xin lỗi... Yuuichi, chỉ là... Để đảm bảo lần hai sẽ không gặp trục trặc, nên tao đã lỡ khởi động để xác nhận...!!"
Tính từ ngày hôm nay, tao chính thức hối hận vì đã làm bạn với mày.
"...Sakata-kun. Kurai-kun. Tại sao, hai người lại ở đây thế?"
"Watanae-san, không thể nhầm được... chắc chắn là nhìn trộm đó. Ái chà... Sakata cuối cùng cũng hạ nhân phẩm xuống cùng hàng với Masa rồi."
Với bộ đồng phục bơi ẩm ướt và chiếc áo trùm đầu trên người.
Một Watanae vô cảm xúc và một Nihara-san cười toe tét đang nhìn về phía chúng tôi.
...Chính là bộ đồng phục bơi mà Yuuka đã dùng để vào tắm chung với tôi.
...Khi ấy, do được kỳ lưng từ đằng sau, nên những gì tôi nhìn thấy hoàn toàn khác với bây giờ.
Đời tôi đến đây là hết, não bộ đã trở nên quá tải trước bộ đồng phục bơi đầy dâm dục đó.
Nihara-san liền xoay người và chống tay xuống đầu gối, hướng về phía tôi.
Đột nhiên―――Mu'nyu, cô ấy liền ép 'hai trái bưởi' lại, để lộ ra phần khe ngực đầy kích thích.
"Sao vậy? Sakata muốn mình chiều chuộng à?"
Nihara-san cất lên một giọng nói ngọt ngào.
Còn Masa đứng kế bên tôi, không hề có tí nào liêm sỉ, cứ dí hai mắt về phía bộ ngực đó.
"Kurai... Đừng có nhìn về phía này."
"Tại sao chứ!? Nếu Yuuichi được nhìn thì tôi cũng―――"
"Phiền phức quá!"
Nihara-san tiện tay nắm lấy miếng phao bơi gần đó và hất nước về phía Masa.
"Oái!? Điện thoại―――『Alice Stage』 của tôi!?"
Masa trong cơn hoảng loạn, nhanh chóng chạy ngược về phía sàn nhà thể chất.
―――Ơ này, sao mày lại chạy chứ!?
"...Tại sao phải chạy thế nhỉ?"
Đúng lúc định tẩu thoát cùng... thì tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi chầm chậm quay đầu lại về phía bể bơi.
―――Có một Yuuka đang đứng đó, biểu cảm đầy băng giá, đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Lẽ nào, cậu qua đây chỉ để ngắm nhìn Nihara-san với cặp mắt tục tĩu đó? Thật đáng khinh bỉ."
"Sai rồi, Watanae-san. Đương nhiên là Sakata muốn thấy cả Watanae-san nữa, đúng không?"
Đôi vai của Yuuka bỗng run nhẹ.
"...À thế cơ à?"
"Cậu thử xem sao? Làm như thế này, ép ngực vào..."
Xì tốp, xì tốp lại đã!?
Yuuka, em làm cái quái gì vậy! Đừng bị kéo theo bởi lời nói của gyaru chứ!?
"T-Thế này... đúng không."
Mu'nyu, Yuuka đang ép chặt bộ ngực của mình.
Nếu là về kích cỡ thì không thể bằng Nihara-san.
Nhưng khi nhìn vào bộ đồng phục bơi đó, cùng với cặp đùi trắng nuột đang ướt nhẹp―――thực sự quá xinh đẹp, đến mức tôi không thể nói gì cả.
"Thấy chưa, Sakata dí hai mắt vào luôn kìa! Yếu đuối!! Dâm tặc!!"
"Này!? Nihara-san, trật tự được không!"
"Ồ? Kẻ nhìn trộm mà lại có quyền lên tiếng à. Giờ mà mình hét to thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Đời sống xã hội của cậu sẽ tàn đó?"
"Thực sự xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi."
"Tốt, biết thành thật mới là ngoan chứ!"
Thực sự chỉ là tình cờ nên mới đi vào khu bể bơi của nữ sinh... nhưng có vẻ muốn giải thích như vậy cũng không thể.
Bởi vì trong tình huống này, dù có thanh minh thế nào đi nữa, cũng là 'có tội'.
Để tránh khỏi việc đời sống xã hội bị huỷ hoại, tôi phải chấp nhận vứt bỏ, cả danh dự lẫn cơn xấu hổ để đưa ra lời thoả hiệp.
"Watanae-san. Nihara-san. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi. Muốn chuộc lại bằng gì cũng được. Nên là, hãy giải quyết trong ôn hoà..."
"Ể? Làm gì bây giờ nhỉ?"
Nihara đặt tay lên má và cười toe toét.
Cô gái này thực sự coi tôi không khác gì thứ tiêu khiển.
"...Nihara-san. Đủ rồi, tha cho cậu ta đi."
Yuuka đứng bên cạnh Nihara-san chợt lên tiếng.
Sau đó, em ấy liền nói với tông giọng lạnh nhạt.
"Con trai mà, chính vì là sinh vật như vậy. Nên tôi không hề muốn hẹn hò với một người nào cả."
"Ồ!! Watanae-san ngầu dữ luôn!! Không còn cách nào khác nhỉ. Vậy thì hôm nay, Momono-sama sẽ tha thứ cho cậu nhé."
May... May quá rồi. Cảm ơn, Yuuka.
Khi về đến nhà thì anh sẽ giải thích rõ... ràng?
"...? Nhìn cái gì vậy..."
Nhận ra ánh nhìn của tôi, Yuuka chợt quay người lại, tay chạm vào mông.
Sau đó, em ấy liền chỉnh lại bộ đồ bơi đang bao trọn lấy nửa dưới về đúng vị trí.
"Sakata-kun... đúng là đồ biến thái."
Sau khi tan trường và về đến nhà.
"Yuu-kun là đồ ngốc! Ecchi! Dâm tặc! Mồ... Con trai đúng là, con trai đúng là!!"
Yuuka, sau khi đã bỏ cặp kính và thay đồ cùng với kiểu tóc sang bộ dạng thường ngày, liên tục thốt ra những lời đả kích tôi.
Thế rồi, trong lúc lơ đãng, em ấy bỗng lẩm bẩm... bằng một giọng nhỏ nhẹ.
"...Nếu là ở nhà, thì em sẽ cho anh xem... một chút... mà."