"Được rồi, các em! Mau về chỗ đi!!"
Cửa phòng học chợt mở ra và tiến vào là Gouzaki Atsuko, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.
Những học sinh trong lớp vẫn còn đang mải mê trò chuyện, liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Sau đó, tiết học của Gouzaki-sensei bắt đầu như thường lệ.
"Các em có biết nay là ngày gì không? Để xem nào, Nihara."
"Ể?"
Nihara bỗng làm một khuôn mặt khó hiểu, sau đó đặt tay lên môi và đưa ra câu trả lời.
"Etou, là ngày Tanabata ạ?"
"Đúng vậy. Chính là ngày Tanabata. Giờ thì, Watanae. Em có biết Tanabata là ngày gì không?"
"Có ạ."
Yuuka từ từ đứng dậy và giơ cao cặp kính.
"Em nghĩ đó là... ngày Orihime và Hikiboshi [note32791] được gặp lại nhau sau khi bị chia cách bởi sông Ngân Hà, mỗi năm một lần. Ngoài ra còn có phong tục viết vào tanzaku [note32792] những ước nguyện để treo lên cây tre hoặc trúc."
Quả đúng là Yuuka 'ở trường'.
Không cần thay đổi biểu cảm mà vẫn đưa ra được câu trả lời chuẩn chỉnh―――từ đó tạo ra một bầu không khí khó tiếp cận mà tôi còn không thể tưởng tượng nổi khi ở nhà.
Nhưng khi về đến nhà, em ấy lại trở thành một cô gái dễ gần và thích trò chuyện.
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ về những điều đó, Gouzaki-sensei bỗng mỉm cười, trông có vẻ rất vui mừng.
"Thấy mọi người háo hức đến vậy, hội học sinh đã lên kế hoạch chuẩn bị cho lễ hội Tanabata rồi. Ở ngoài sân trường đã có đặt một cây trúc đó? Các em hãy viết ước nguyện của mình vào tanzaku mà treo lên. Ẩn danh cũng không sao cả."
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân trường, quả thực đã có chuẩn bị sẵn một cây trúc lớn.
Hay bị cuốn vào mấy sự kiện ở trường, hội học sinh này toàn là những con người thừa năng lượng mà. Chắc chắn không hợp với một đứa như tôi rồi.
Và rồi... với cây bút dạ trên tay, tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào mảnh tanzaku.
Ước nguyện của tôi... à?
"Sakata, sao ngồi suy nghĩ lâu vậy. Thụ quá đó."
Nihara-san bỗng nghểnh mặt về phía này và cười khúc khích.
"Nihara-san, cậu đã viết xong rồi à?"
"Ừm. Sau cùng thì―――mình chỉ có duy nhất một ước nguyện thôi."
Vừa nói xong thì cô ấy thò ra mảnh tanzaku của bản thân, trên đó có ghi dòng chữ "Thế giới hoà bình".
"Etou. Nihara-san... đây là đùa à?"
"Đùa đâu ra. Đây là ước nguyện thực sự của mình đó."
"Như người hùng nhỉ... À, nhắc đến người hùng. Lần trước, khẩu súng đồ chơi ở cửa hàng―――"
"Thôi nào, Sakata cũng nhanh chóng viết đi! Cậu nhiều chuyện quá rồi đó!"
Tuy chủ động bắt chuyện... nhưng giống như mọi khi, tôi vẫn không thể lý giải được suy nghĩ của một gyaru.
Mà... có hiểu được người khác hay không, nếu là mong muốn mà bản thân luôn giữ kín trong tim.
Thì chắc hẳn―――tôi cũng có một.
Khi tôi cầm mảnh tanzaku mang ra ngoài sân trường, đột nhiên có rất nhiều học sinh tập trung ở đó, đứng vây quanh khắp cây trúc.
Giữa đám đông đó―――tôi bất chợt đánh mất tầm nhìn của mình khỏi mảnh giấy đã viết.
『Mong rằng cô gái ấy sẽ hạnh phúc』
Sẽ không ai phát hiện ra được, một khi tôi đã giấu tên của 『cô gái ấy』 và không ký tên của mình.
―――Yuuna-chan.
Khi nhắm mắt lại, tôi mường tưởng ra, đó chính idol tuyệt vời nhất vũ trụ, em ấy luôn mang đến cho tôi nụ cười và sức sống.
Mái tóc nâu hai bím với đuôi tóc cụm lại.
Đôi mắt cụp xuống dễ thương của em ấy. Chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn như mèo con của em ấy.
Chiếc áo trùm hông màu hường, kèm theo chiếc đầm hoạ tiết caro cùng đôi vớ màu đen tuyền. Hiện ở giữa là 'lãnh địa bất khả xâm phạm' đầy mê hoặc.
Không ai khác ngoài nữ thần của tôi――――Yuuna-chan.
Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra được, nụ cười nhẹ nhàng đầy bẽn lẽn của em ấy.
―――Yuu-kunnn! Hôm nay lại cùng xem anime với em nhé?
Tôi chợt mở mắt ra.
Tại vì giọng nói lúc nãy, tuy là của Yuuna-chan, nhưng lại không phải là Yuuna-chan.
Mặt khác, đó cũng không hẳn là giọng nói của diễn viên lồng tiếng Izumi Yuuna.
―――Đúng vậy.
Đó chính là giọng nói của Yuuka, người sở hữu nụ cười hồn nhiên ngây thơ ở nhà... là hôn thê của tôi.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nghe thấy một giọng nói không ngữ điệu đến từ phía sau, tôi bất giác tỉnh lại về hiện thực.
Khi quay lưng lại, người hiện ra trước mắt tôi chính là―――Watanae Yuuka, trong chế độ 'ở trường'.
"Tiếp theo sẽ đến lượt em, nhanh lên nào."
"À. Ừm... Xin lỗi."
Đã treo xong mảnh tanzaku của mình lên cây trúc, tôi liền nhường lượt tiếp theo cho Yuuka.
Sau đó, trên đường đi về lớp học... tôi bỗng có một dự cảm không lành.
...Yuuka, chắc sẽ không viết gì đó kỳ quặc đâu nhỉ?
Dù tự ý xem là điều không nên làm, nhưng tôi vẫn quay lại―――và tập trung nheo mắt vào mảnh tanzaku của Yuuka.
『Yêu Yuu-kun rất nhiều!
-Watanae Yuuka, lớp 2A-』
Tôi liền nhanh chóng nhảy về phía cây trúc và gỡ mảnh tanzaku của Yuuka xuống.
Trong thoáng chốc, Yuuka bỗng trố cả hai mắt... rồi nhanh chóng quay trở lại khuôn mặt như thường.
"Sakata-kun. Trả lại ngay."
Không không không không!? Sao em ấy lại nằng nặc đòi mảnh tanzaku này?
Sau khi quan sát xung quanh, tôi và Yuuka nhanh chóng di chuyển qua phía bên cạnh một cây lớn ở góc sân trường.
"...Đợi đã, Yuu-kun. Trả lại cho em đi. Đó là ước nguyện lớn nhất của em mà.""Etou... có nhiều thứ diễn ra nhanh quá, nên đầu anh hơi đau tí. Trước tiên thì, đây đâu phải là ước nguyện? Mà là cảm tưởng của Yuuka chứ?"
"Nhưng, em thực sự nghĩ vậy..."
"Em đã nghĩ vậy trong phút chốc à? Nếu ký tên thật mà treo lên đó thì em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Tin đồn 『Watanae-san yêu Yuu-kun là ai!?』 sẽ ngay lập tức lan truyền khắp nơi đó."
Đừng có coi thường sức mạnh của tin đồn.
"Nếu việc đó xảy ra, việc anh sống cùng Yuuka sẽ bị phơi bày... rồi chuyện sẽ còn phình to hơn nữa đấy? Chưa kể, Yuuka còn là diễn viên lồng tiếng Izumi Yuuna. Nếu không để ý những đôi mắt dòm ngó xung quanh thì sẽ rất nguy hiểm."
Với nữ diễn viên lồng tiếng trẻ mà nói, dính vào scandal không khác gì bỏ mạng cả.
Mới hôm trước, tôi còn nhớ cả cộng đồng mạng đã dậy sóng chỉ vì một nữ diễn viên lồng tiếng lỡ để lộ rằng mình đang sống chung nhà với bạn trai.
Bị những người đã từng là fan ném đá―――tôi tuyệt đối không cho phép Yuuka, người đang nỗ lực hết mình, phải nếm trải địa ngục đó.
Với tư cách là hôn phu của Yuuka - 『Sakata Yuuichi』 , và fan số một của Yuuna-chan - 『Tử thần lạc cõi tình』.
"N-Nhưng mà! Nếu viết sai sự thật trên tanzaku thì ông trời sẽ giáng điềm xấu xuống để trừng phạt em..."
"Hả?"
Luận điểm không thể ngờ tới của em ấy, khiến tôi lỡ phát ra một âm thanh kỳ quặc.
Yuuka hướng ánh mắt về phía tôi, siết chặt hai môi lại.
"Vậy nên em muốn viết đúng tên, để truyền đạt cảm xúc 『Yêu Yuu-kun rất nhiều』 này đến sông Ngân Hà."
"...Etou. Orihime và Hikoboshi cũng là những vị thần đúng không?"
"―――Sakata. Cậu làm gì ở đây vậy?"
Bỗng nhiên được gọi tên, tôi và Yuuka lập tức tách khỏi nhau.
Sau đó, chúng tôi run rẩy mà quay người lại.
"À rế? Sao Watanae-san cũng ở đây vậy?"
"...Tình cờ thôi."
Yuuka nhanh chóng trở về chế độ nghiêm túc và từ tốn trả lời, trong lúc chỉnh sửa lại cặp kính.
Rõ ràng là rất khả nghi... nhưng Nihara-san, người đang làm một khuôn mặt rất căng thẳng, lại không hề mảy may, cứ như thể có chuyện gì đó.
Cầm trên tay của Nihara-san, chính là... mảnh tanzaku của tôi.
『Mong rằng cô gái ấy sẽ hạnh phúc』 (Tóm gọn: Mong rằng Yuuna-chan sẽ hạnh phúc)
◆
Yuuka, hiện đang nhìn chằm chằm vào mảnh tanzaku bị lấy của tôi.
Tôi, hiện đang giấu trong tay mảnh tanzaku của Yuuka ở sau lưng, lại nhìn về phía Nihara-san.
Và―――Nihara-san, hiện đang nắm trong tay mảnh tanzaku của tôi, lại làm một khuôn mặt nghiêm túc khác thường.
――――Cái tình huống gì đây?
"Trước tiên thì phải xin lỗi, Sakata... vì đã tự tiện xem tanzaku của cậu."
"A, không... Mà, ờm."
"Tuy biết là lỗi của mình khi hỏi... nhưng 『cô gái ấy』 lẽ nào..."
Đúng vậy, đó chính là Yuuna-chan của 『Alice Stage』.
Nếu có thể trả lời luôn như vậy thì đã tốt rồi.
Tuy có thể tranh luận tới bến với Masa―――nhưng vì là một otaku ít giao tiếp, tôi không thích bộc bạch chuyện đó với mọi người.
"Quả nhiên, là vậy ư."
Khi thấy tôi không đáp lại, Nihara-san, dường như đã chắc mẩm điều gì đó, liền nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, cô ấy bắt đầu thở dài.
"Đủ rồi mà, cậu hãy quên đi. Và hãy đứng dậy mà đi tìm tình yêu mới. Là vậy đó."
"...Hả?"
Nihara-san hình như đang cố đưa ra một lời khuyên, cơ mà... xin lỗi, tôi không hiểu gì cả.
Tuy không biết phải giải thích như thế nào, nhưng Nihara-san lại tiếp tục thở một hơi dài.
"Khuôn mặt đó... Quả nhiên, cậu vẫn còn nhung nhớ phải không? Cô ấy, vẫn còn ở trong tim Sakata."
"Ai cơ?"
"Mệt mỏi nhỉ. Ý-mình-là... chuyện của Raimu đó."
Raimu.
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, tôi bỗng cảm thấy, toàn thân mình như đang chảy ra máu.
Những vết thương cũ bắt đầu mở ra.
Nếu diễn tả bằng ngôn ngữ chuunibyou, đó sẽ là cảm giác "Bình tĩnh nào, cánh tay phải bị phong ấn của ta!"
"『Mong rằng Raimu sẽ hạnh phúc』... phải không. Sakata, nói thật thì, cậu nên quên cô ấy đi."
Nói đúng hơn thì, cậu mới là người làm tôi nhớ lại.
Tôi thực sự chỉ đang nghĩ về Yuuna-chan.
Nonohana Raimu―――tôi sẽ không bao giờ quên được, tên của cô gái cùng lớp mà tôi đã từng thích vào năm ba sơ trung.
Tôi đã có một cuộc sống đau khổ khi còn là một otaku nổi bật.
Tôi đã tinh vi mà cho rằng bản thân là một kẻ ngầu.
Có mơ cũng không ngờ rằng, tôi đã bị từ chối―――bởi cô gái mình đã tỏ tình.
"Này... Hay là chúng ta hẹn hò đi, cậu với mình ý?"
"Etou... Xin lỗi. Mình không thể hẹn hò với cậu được..."
Và việc tôi bị từ chối, đã lan truyền khắp lớp ngày hôm sau.
Bị cười nhạo và chế giễu, tôi đã không còn đến trường nữa.
Khi chìm trong đáy sâu của địa ngục, tôi đã được cứu rỗi bởi nữ thần của đời mình, Yuuna-chan.
Và, biểu tượng của quá khứ đen tối của tôi―――không ai khác ngoài Nonohana Raimu.
"...Thôi nào. Sakata, cậu đang khóc nức nở kìa."
Là lỗi của ai, của ai hả.
Tuy không có ý xấu nào cả, nhưng cô gyaru hướng ngoại này độc ác quá rồi.
"Ừm, nhưng... chắc hẳn không dễ dàng nhỉ. Ừm, Onee-chan hiểu mà."
"Đã nói rồi, ai là Onee-chan chứ. Chúng ta cùng tuổi mà."
"Người chị tinh thần, Nihara Momono này―――sẽ vì Sakata mà dang tay ra giúp đỡ!"
"Tôi thực sự không có nhờ cậu mà?"
Mặc dù đã khăng khăng từ chối, nhưng cô gyaru này vẫn không chịu dừng lại.
"Ok, ok. Quả nhiên để quên tình cũ thì cần đến tình mới nhỉ. Được, mình đã quyết định rồi! Để Sakata có thể mỉm cười, mình sẽ yêu Sakata thật nhiều luôn!!"
"Không, tôi đã nói là không có nhờ cậu mà?"
"Lần trước đã hứa rồi, mùa hè này mình sẽ làm một bữa ngon nhất cho cậu xem! Sau đó chúng ta sẽ ngủ chung, rồi vỗ đầu―――giống như em bé vậy!!"
"Đã nói là không nhờ―――Mu'gyu!?"
Trước khi kịp nói xong, đầu tôi đã bị dính vào thứ gì đó, đến mức không thở nổi.
Một hương thơm không diễn tả nên lời.
Thật mềm mại, ấm áp và dễ chịu...
――――Mà khoan, cô gái này thật là!?
"Mu'gyu, mu'gyu... Fuhaa!?"
Tuy dùng toàn lực, nhưng mặt của tôi vẫn bị kéo vào thứ gì đó, mùi hương xộc thẳng vào mũi.
Hiện ra trước mắt tôi, chính là―――bộ ngực khủng của Nihara-san.
Một bộ ngực đầy mê hoặc, có thể nhìn thấy được từ khe hở của chiếc áo blazer cũ.
Nihara-san lại còn siết chặt tay, khiến cho bờ núi đó càng kích thích hơn nữa.
"Thế nào... Sakata? Muốn mình chiều đến mức nào cũng được. Hãy cảm nhận tình yêu đầy ắp này. Những quá khứ đau thương... hãy cùng nhau thổi bay chúng đi nhé."
"Không nhờ mà, tôi thực sự không nhờ mà! Chưa kể, về chuyện của Raimu, tôi thực sự..."
"Quan hệ nam nữ không trong sáng."
Một giọng nói lạnh lùng như dưới không độ bỗng cắt ngang cuộc hội thoại dở dở ương ương giữa tôi và Nihara-san.
Khi quay mặt lại―――tôi chợt nhìn thấy Yuuka với đôi mắt lạnh lẽo đến kinh hoàng.
"Yuu... Watanae-san?"
"Đây là trường học. Không phải là nơi để mấy người chim chuột với nhau."
Người đang nói, lại chính là người ghi dòng chữ 『Yêu Yuu-kun rất nhiều!』 trên mảnh tanzaku.
"A, xin lỗi Watanae-san... Đúng nhỉ, đây là trường học mà."
Nihara-san, sau khi bị chặn họng lại bởi Yuuka, đã quay trở về khu giảng đường.
Thế là, chỉ còn lại―――tôi và Yuuka.
"Etou. Chuyện là thế này, Yuu――"
"...Yuu-kun là đồ ngốc."
Ngay khi Nihara-san biến mất, IQ của Yuuka bỗng tụt không phanh.
Sau đó em ấy tiếp tục phụng phịu hai má.
Vừa nãy mới lên tiếng "quan hệ nam nữ không trong sáng", vậy mà giờ đây lại lẩm bẩm như vậy.
"Về nhà xong em sẽ khiến cho anh hiểu ra... làm những chuyện 'đó' với em thì anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều."