Chương 244 : Con cháu không nên thân
Hai người ôm chặt lấy nhau, dựa vào thật sát, nương theo hơi ấm trên người đối phương để xác nhận bản thân vẫn còn sống. Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt qua gò má, rơi xuống gáy. Hồng trần vạn trượng, chỉ muốn lánh mình vào một góc thế tục.
Chẳng biết qua bao lâu, gió êm sóng lặng, mưa tạnh, không nghe tiếng sấm nữa, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Cơ thể Lâm Nhữ cứng ngắc, bắp thịt mất cảm giác. Thần chết cùng ác mộng đã đi xa. Họ còn sống. Mặt trời đỏ rực ló ra, địa ngục phải trải qua vừa rồi cứ như một cơn mơ.
Lâm Nhữ nhích người, khó khăn chậm rãi đứng dậy, vung tay nhấc chân, hoạt động tứ chi. Sùng Huy đẩy cửa khoang ra, bên ngoài là nước sông vui vẻ chảy cuồn cuộn, không thấy vẻ xác xơ. Trên bến đò, kẻ đến người đi, phồn hoa thịnh thế.
Trải qua một màn kinh hoàng như vậy, rất nhiều khách đò không dám ngồi thuyền nữa, lục tục xuống thuyền.
Lâm Nhữ cũng quyết định xuống thuyền đi đường bộ.
Trong gió mạnh sóng lớn, sinh mạng chập chờn nổi trôi, nàng từng nghĩ rằng, cho dù phải chết trong khoảnh khắc ấy, thì đời này có thể chết chung với Sùng Huy đã không còn gì tiếc nuối nữa. Nhưng sau khi qua được nguy cơ, đối mặt với cõi trần lao đao, nàng không còn có suy nghĩ như vậy nữa.
Nàng không thể chết được. Nàng không thể để bản thân xảy ra chuyện gì. Trong nhà vẫn còn già trẻ lớn bé, nàng không thể vì nhàn cái thân mình mà ném hết mọi việc lên vai Hà Lịch. Nàng phải sống khỏe mạnh.
Còn về Sùng Huy, hắn là con trai nhà họ Tạ. Đây là sự thực không thể nào thay đổi. Vì thế, chỉ có con đường ngược lối như người dưng nước lã lướt qua nhau thôi.
“Nhà họ Phương giở trò bịp bợm quạt hợp hoan mỹ nhân là trời ban, tất nhiên có tội. Nhưng mà, ta không thể tha thứ cho mẫu thân của ngươi. Chuyện ngươi có lừa dối ta không chẳng hề quan trọng. Ngươi là con trai nhà họ Tạ, chỉ dựa vào điểm này cũng quá đủ rồi.” Lâm Nhữ nói với Sùng Huy như thế. Nàng sửa lại cổ áo cho Sùng Huy, nói lời thật khẽ khàng nhưng kiên định: “Ngươi đừng đi theo ta nữa.” Nàng xoay người, rảo bước rời đi.
“Nhị lang!” Sùng Huy gọi Lâm Nhữ, đuổi theo ra ngoài, nhưng không bắt được bả vai của nàng. Cho dù hắn có bắt được, cũng không thể giữ được.
Chuyện Lâm Nhữ đã quyết định thì không một ai có thể thay đổi.
“Nhị lang, phải làm thế nào nàng mới có thể đối xử với ta như trước?” Sùng Huy lẩm bẩm.
“Khách nhân, ngài muốn xuống thuyền hay là không?” Chủ thuyền hỏi.
Sùng Huy dõi theo Lâm Nhữ. Lâm Nhữ đã đi xa, chỉ còn lại một chấm nhỏ. Trong lòng hắn có bao nhiêu là tiếng nói thúc giục hắn mau đuổi kịp nàng, nhưng lại có giọng nói khác bảo rằng: “Đuổi theo được rồi thì thế nào? Nhị lang không muốn ngươi đi cùng. Trên đất liền không thể so với trên thuyền. Ngươi không thể đi cùng đâu.”
Sùng Huy nghiêng đầu, nói với chủ thuyền: “Ta không xuống nữa.”
Hắn không xuống thuyền, đường thủy nhanh hơn đường bộ, hắn muốn đến kinh thành trước Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ đến kinh thành, chắc chắn là vì chuyện lúc trước nàng từng nhắc: đưa được quạt hợp hoan nhà họ Phương vào trong cung.
Hắn muốn giành trước Lâm Nhữ, giúp nàng hoàn thành việc này.
Hắn không thể cứ đứng ngẩn người như lúc trước chờ Lâm Nhữ đón nhận hắn. Hắn phải biết vận dụng đầu óc.
Lâm Nhữ mới rời khỏi thành Nhuận Châu, Phương Hương Văn liền vội vào đại lao báo tin cho Hà Dư.
“Tốt quá rồi.” Hà Dư vui mừng cực kì, cho dù y được cung phụng trong đại lao đi chăng nữa, rốt cuộc vẫn mất tự do nên y không muốn ở tiếp.
“Tiền phân nhà của đại huynh với châu báu của mẫu thân đều nằm trong tay thiếp. Chàng muốn thiếp đưa cho Lâm Nguyên bao nhiêu?” Phương Hương Văn hỏi.
“Tiền thì phải đưa rồi, có điều nếu muốn chạy tội hoàn toàn, thì không thể đưa tiền không. Dù sao vụ án đã được báo lên bộ Hình, cần phải có nguyên cáo rút đơn kiện.” Hà Dư đã nghĩ kĩ, trong lòng có dự tính, chỉ chiêu thật tỉ mỉ cho Phương Hương Văn.
Lâm Nhữ đi rồi, nhưng lập trường của Hà Lịch y hệt Lâm Nhữ. Có điều, khổ nỗi Hà Khương thị lại là mẫu thân của Hà Lịch. Chỉ cần Hà Khương thị chèn ép thì Hà Lịch không thể làm được gì. Còn về Phương Khương thị, Cẩm Phong chết rồi, chắc chắc bà sẽ không tha thứ cho y. Nhưng thế thì sao chứ, chẳng lẽ bà có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ ruột của mình đau lòng muốn chết. Cho dù Phương Khương thị nhẫn tâm thấy chết không cứu, y cũng có cách khiến Hà Khương thị không thể không cứu.
Phương Hương Văn đến Phương phủ. Dẫn Tuyền ngăn cản không cho nàng vào. Phương Hương Văn làm theo lời Hà Dư chỉ dạy, bỏ tiền thuê mười mấy người kêu gào, nói rằng Hà Dư ở trong đại lao sắp chết rồi, xin Hà Khương thị mau đi gặp y lần cuối.
Phương Vị nghe được, kêu người đuổi họ đi, nhưng Hà Khương thị ở trong cũng đã nghe thấy tiếng kêu la.
Cho dù tức cỡ nào, rốt cuộc y vẫn là con trai bà thương yêu nhất. Hà Khương thị giấu giếm Phương Khương thị, chiều hôm ấy lén vào đại lao thăm Hà Dư.
Hà Dư giả làm bộ dạng sắp chết. Y khóc lóc khổ sở, tỏ vẻ hối hận không dứt. Y còn nói hôm ấy chỉ muốn dọa Tố Tâm và Tố Vấn, không hề muốn hại chết hai nàng. Nay y sắp chết, cũng xem như tội lỗi đã báo ứng lên đầu, mong Hà Khương thị nén bi thương, đừng nhung nhớ gì thêm nữa.
Y không hề đề cập gì đến chuyện muốn Hà Khương thị giúp y cầu xin Phương Khương thị tha thứ, xin nhà họ Phương thôi kiện.
Hà Khương thị khóc lóc thảm thiết. Những ngày gần đây, bà cực kì hối hận, cảm thấy bản thân cùng con trai út đã hại nhà họ Phương. Nay nhà họ Phương đã có hướng khôi phục lại, trong ngoài yên ổn, nỗi tự trách cũng theo đó phai nhạt, chỉ còn tấm lòng thương xót con trai.
Ra khỏi đại lao, bà vừa đi vừa khóc, không nỡ nhìn con trai chết, cũng không biết làm sao cho phải.
Chạm mặt Phương Hương Văn ngay cửa, Hà Khương thị thoáng sửng sốt mới phục hồi lại tinh thần, mông lung nói: “Là con à!”
“Tôi mang áo liệm cho Dư lang.” Phương Hương Văn lấy khăn lau khóe mắt.
Hai chữ “áo liệm” khiến cơ thể Hà Khương thị run lẩy bẩy, mắt nhìn thẳng không nói nổi lời nào.
“Sức khỏe của Dư lang vẫn luôn tốt, nhưng mà điều kiện trong đại lao quá tệ, mới có thể đổ gục nhanh như vậy…” Phương Hương Văn nghẹn ngào.
Hà Khương thị ngây người nói: “Cho dù không bị bệnh chết, bộ Hình đưa công văn xuống, nó cũng chịu chết chém sau thu thôi, giờ chỉ kéo dài sự thêm mấy ngày.”
“Ai nói thế? Tố Tâm và Tố Vấn cũng không phải do Dư lang giết. Đúng là Dư lang có sai, nhưng chỉ cần nhà họ Phương thôi kiện, Dư lang sẽ không sao cả.” Phương Hương Văn tức mình nói.
Mắt của Hà Khương thị sáng rực lên, sau đó lại ảm đạm: “Nếu chỉ có Tố Tâm và Tố Vấn chết thì còn dễ bề ăn nói, nhưng cả Phong nương cũng chết, di mẫu của Dư lang sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”
Phương Hương Văn giở giọng giễu cợt: “Không thử sao biết bà ta không chịu bỏ qua. Cho dù bà ta không chịu bỏ qua, chỉ cần bà chịu cứu Dư lang, sẽ có cách cả thôi.”
Phương Hương Văn xích lại gần Hà Khương thị, nhỏ giọng vào tai bà.
“Không được, mẫu thân không thể làm chuyện như vậy.” Gương mặt Hà Khương thị trắng bệch, xua tay lia lịa.
“Không muốn thì cũng không cần làm, tùy bà thôi, dù sao người chết là con trai bà, cùng lắm tôi sẽ tái giá.” Phương Hương Văn giễu cợt.
Hà Khương thị ngây người thất thần.
“Phong nương chết rồi, chắc chắn người con trai lớn như khúc gỗ của bà không chịu cưới thê tử. Dư lang chết rồi, nhà họ Hà của bà sẽ tuyệt hậu. Không biết sau khi bà chết rồi, gặp lại phu quân mình thì bà có thể nói gì.” Phương Hương Văn nói tiếp, không để ý đến Hà Khương thị, nàng bước đi nghênh ngang.
Hai chữ “tuyệt hậu” còn đả kích hơn cả “áo liệm”. Hà Khương thị như tượng gỗ đi một cách cứng nhắc. Lúc ngẩng đầu lên, bà đã thấy mình đến phường quạt.
“Mẫu thân, sao người lại đến đây?” Hà Lịch nghe báo lại nên ra đón Hà Khương thị, hắn tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
“Phong nương qua đời rồi, con… con có muốn cân nhắc cưới người khác hay không?” Hà Khương thị hỏi thẳng.
Hà Lịch cau mày.
Cẩm Phong là trai, Lâm Nhữ mới là gái. Cẩm Phong qua đời, chuyện lớn cả đời của hắn không ảnh hưởng gì. Nhưng mà, người Lâm Nhữ thích là Sùng Huy, nàng không thể nào gả cho hắn.
Sợ Hà Khương thị tìm đại một thiếu nữ nào đó ép mình đính hôn, Hà Lịch hít một hơi sâu, mím môi, nhỏ giọng nói: “Cả đời này con không lập gia đình, chuyện cưới thê tử xin mẫu thân đừng nhắc lại nữa.”
Hà Lịch thật sự không chịu cưới thê tử!
Sớm biết hắn rất cứng đầu, quả nhiên là thế!
Hà Khương thị si ngốc nói: “Dư lang sẽ bị phán tử hình. Nếu con không cưới thê tử, nhà họ Hà sẽ tuyệt hậu.”
Nếu con cháu không nên thân như Hà Dư thì chi bằng không có.
Hà Lịch chẳng hề quan tâm, thuận miệng nói: “Đến lúc đó nhận con của Nhữ lang làm thừa tự là được.”
“Rõ ràng có hai đứa con trai, lại muốn nhận cháu trai làm thừa tự. Con làm vậy mẫu thân sao còn mặt mũi gặp phụ thân con dưới suối vàng.” Hà Khương thị mất khống chế, cao giọng khóc rống.
Hà Lịch vẫn giữ vững lập trường. Hắn đã sớm khuyên Hà Khương thị đừng quá nuông chiều Hà Dư. Nếu không phải bà nuông chiều vô độ, Hà Dư sẽ không làm sai đến mức bị phán tử hình, chẳng phải như vậy sẽ không bị tuyệt hậu sao?
Hà Lịch xoay người vào trong, hắn nói: “Con còn có việc, xin mẫu thân về đi.”
Hà Khương thị ngơ ngác nhìn hắn. Nước mắt bà giàn giụa đôi gò má, buồn bã nói: “Lịch lang, nếu con quyết không chịu lập gia đình, mẫu thân cũng không miễn cưỡng thêm. Nhưng con có thể thôi kiện, thả đệ đệ con ra ngoài không?”
“Thôi kiện?” Hà Lịch chợt quay đầu. Hắn cắn răng, trợn tròn mắt, căm hận mà đau thương: “Mẫu thân lại còn có thể nói những lời như vậy? Muốn con thôi kiện cũng được thôi, chỉ cần để Tố Tâm, Tố Vấn và Cẩm Phong sống lại.”
“Đó là đệ đệ ruột của con!” Hà Khương thị khổ sở nói.
“Con không có một đệ đệ như vậy. Con khuyên mẫu thân một câu, đừng dung túng nó thêm. Cũng bởi vì mẫu thân vẫn luôn dung túng, nên đã làm hại nhà họ Phương rất thảm. Di mẫu đối đãi với mẫu thân không bạc. Nếu mẫu thân vẫn còn tính người, đừng có nối giáo cho giặc nữa.” Hà Lịch nặng nề nói, hắn bỏ lại Hà Khương thị, tự ý bước vào trong.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Cuồng Tế