Chương 243 : Sống chết nay mai
Lâm Nhữ không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào chối bỏ được, vì biết Sùng Huy ở cách vách nên bất giác nàng cảm thấy yên tâm.
Đường đi không hề khó chịu mà còn ung dung sung sướng.
Thuyền đi được một ngày một đêm thì cập bến nghỉ một canh giờ, bổ sung thức ăn và nước sạch, khách xuống và lên thuyền, ra khỏi sông Hoài thì vào dòng Dương Tử. Chủ thuyền nói, ông sẽ chèo không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm.
Khách đò có người mang theo lương khô, có người mua thức ăn và nước sạch chỗ chủ thuyền. Trong bọc quần áo của Lâm Nhữ có mười mấy chiếc quạt hợp hoan cùng xiêm áo thay đi giặt. Nhiêu đó đã là một bọc đồ lớn rồi, không còn chỗ nào chứa thức ăn, nên nàng đều mua từ chủ thuyền. Nàng mở cửa ra ngoài, cách vách như dây cót cũng mở cửa ra. Sùng Huy ân cần bê thức ăn lại gần, Lâm Nhữ khách sáo nho nhã lễ độ từ chối. Sau đó, Sùng Huy không lấy lòng nàng nữa, chỉ mở cửa, lặng lẽ đi theo sau nàng.
Thuyền trôi trên sông lớn hai ngày hai đêm. Sau giờ Ngọ hôm nay, thời tiết thay đổi đột ngột, bầu trời tối tăm nặng nề như hắt mực. Tiếng sấm đợt này đến đợt khác. Ánh chớp rạch ngang màn trời xám xịt. Mưa rơi như thác đổ. Sau đó, gió lớn thổi mặt sông cuồn cuộn, sóng lớn mang theo nước sông đục ngầu trào dâng lên cao đến giữa không trung. Tiếng động như trời long đất lở. Thuyền bị va đập trong sóng gió, lúc lên lúc xuống, nghiêng trái trành phải, bất kì lúc nào cũng có thể bị lật thuyền.
Khách đò hoảng hốt lo sợ. Có người khóc lớn. Có người rống lên. Tiếng kêu la làm tiếng gió, tiếng sấm cùng tiếng mưa truyền vào màng nhĩ tạo thành những tiếng nổ lớn. Giống như nghìn quân vạn mã đang lao nhanh bên tai. Theo tiếng trống trận giục giã, yêu quái chui lên từ địa ngục. Nào hổ, sư tử, báo, chó sói cùng há miệng to như chậu máu tề tựu.
Lâm Nhữ đã trải qua nhiều lần cảm giác rơi vào địa ngục trần gian sống không bằng chết. Lúc phụ thân nàng qua đời. Lúc phường quạt bị đốt. Sự phản bội của Sùng Huy trên đài ngắm quạt. Sau đó là cái chết của Cẩm Phong. Nhưng nàng chưa từng thực sự đối diện với cái chết ngay trước mắt thế này.
Mỗi một lần sóng cuồn cuộn trào dâng ngất trời, nàng liền nín thở. Cơ thể nàng lăn lộn theo sự chông chênh của con thuyền. Khi thì nàng bật lên đụng vào nóc khoang, lúc lại nặng nề rơi xuống sàn khoang. Trong bụng nàng như muốn lộn nhào cả lên, lục phủ ngũ tạng tưởng chừng chen nhau trào lên cổ họng như muốn ra khỏi cơ thể. Thức ăn, dịch dạ dày, dịch mật ói được thì ói ra, nôn đến mức mãnh liệt cồn cào tim gan. Nôn không được thì bắt đầu hộc máu. Tuy xung quanh tối tăm không thấy rõ, nhưng nàng nhận ra được đó là máu. Miệng đầy mùi gỉ sét, chất lỏng ấm nóng không ngừng ói ra ngoài.
Cơn hành hạ đáng sợ kéo dài, không hề ngừng nghỉ, thời gian dường như ngưng lại, khổ nạn còn khó chịu hơn cả đao bén chém thấu xương hay giáo sắc đâm vào da thịt.
Cái chết đang quanh quẩn nàng. Dần dần, nàng mặc kệ điều gì đáng sợ, chỉ cầu cơn hành hạ này mau chóng kết thúc. Hoặc nếu ông trời có mắt thì làm cho sóng gió này kết thúc đi. Cả người nàng rối loạn, búi tóc xõa tung, ác khoác xộc xệch chẳng còn hình dáng, không cần nhìn sắc mặt cũng biết trắng như tuyết rồi. Trán tím bầm vì bị đập đầu, Răng va vào nhau chảy máu. Môi mấy lần ma sát với sàn khoang đau đến mức tê dại. Đáng sợ hơn cả cái chết là không biết khi nào đồ đao mới vung xuống, không biết khổ nạn đến bao giờ mới kết thúc. Nàng hận không thể đập đầu tự tử. Người có kiên cường thế nào đi nữa, lúc này cũng nước mắt đẫm gương mặt, thất thố xót xa.
Có lẽ nàng không còn được nhìn thấy mặt trời ló dạng vào sớm mai. Khi con sóng lại lần nữa trào dâng, cả người nàng chao đảo theo con thuyền lớn đổ về phía cửa khoang. Lâm Nhữ cắn răng, dồn hết sức lực quanh thân, nàng ngồi dậy, đột ngột kéo cửa khoang ra.
Gió mạnh thét gào đập vào mặt cuốn người ngã nhào. Tiếng rên nặng nề vang lên. Ngoài Lâm Nhữ ngã xuống sàn còn có Sùng Huy nữa.
Sùng Huy bắt bả vai của nàng. Trong nháy mắt ấy, Lâm Nhữ nhìn thấy lòng bàn tay sưng tấy đỏ ửng của hắn. Hắn đập cửa rất lâu, nhưng mà tiếng đập đó tựa như không tồn tại trong muôn tiếng vang to lớn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, bộ dạng chật vật cực kì, hơi thở gấp gáp. Sùng Huy áp môi xuống. Mùi vị trong miệng không hề dễ chịu, cứ như mùi sau khi nôn thức ăn vậy, còn có cả mùi tanh ngọt của máu. Bọn họ cũng không hề quan tâm, chỉ đòi hỏi một cách bức thiết và cuồng nhiệt.
Lâm Nhữ bỗng cảm ơn trận sóng gió lớn lúc này. Nếu như họ chết tại đây, thì cứ thế chết đi, ôm chặt lấy nhau cùng chết thì chẳng còn điều gì nuối tiếc nữa.
Sùng Huy cực kì thô lỗ, giống như dã thú đói meo, cắn xé môi, gò má, cằm cùng cổ của Lâm Nhữ. Cánh tay như gọng sắt của hắn ghì chặt lấy bả vai của nàng. Sóng gió va đập càng lớn, tiếng kêu la khóc gào vang bên tai, cái chết đang càng lúc càng gần, gần như đang bao trùm lấy họ. Lòng bàn tay thô ráp của Sùng Huy xoa nắn gáy của Lâm Nhữ, mơn trớn qua lại trên da thịt nàng. Trong đầu Lâm Nhữ chỉ còn lại một ý nghĩ, chính là đáp lại hắn, dùng hết sức lực cả người để đáp lại hắn, nhiệt tình điên cuồng không để ý gì nữa mà lấy lòng hắn. Cơ thể nàng căng thẳng cực hạn, sung sướng vui vẻ cũng đạt đến mức độ cao nhất.
Nơi khóe mắt có ánh sáng trắng, đó là tia chớp rạch bầu trời, có ánh sáng đỏ au, đó là tròng mắt của nàng. Mùi huyết tinh trong miệng không bao lâu sau đổi thành mùi vị lẫn nhau, là mùi vị ngọt ngào của con gái cùng với mùi vị dũng mãnh của con trai. Hô hấp nặng nề chấn động màng nghĩ, tóc rối xõa tung, ôm chặt lấy nhau, áo khoác càng thêm rối loạn, đai lưng lỏng lẻo, xiêm áo vắt vẻo trên người, có mặc mà cũng như không mặc. Sùng Huy hối hả, nhận ra điều đó nên vội vàng tách Lâm Nhữ ra một chút.
Tiếng gõ chậu đồng nồi sắt truyền đến, ngay sau đó, tiếng gào của nhà thuyền vang ngoài khoang thuyền.
“Cập bờ rồi, thuyền neo không được ổn, nước không sâu, mọi người có thể tự mình bơi lên bờ.”
Cập bờ! Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Có người không chịu được chao đảo mà rời khỏi khoang. Tiếng sóng gió cùng mưa như thác đổ thay nhau rơi xuống nước vang tiếng. Lâm Nhữ cùng Sùng Huy đang ôm chặt lấy nhau thoáng tách ra một chút. Sùng Huy hỏi: “Nhị lang, chúng ta có nên bơi lên bờ không?”
Lên bờ, chân chạm được đất bằng sẽ thoải mái hơn. Có điều, sóng gió lớn đến vậy, nàng bơi lội khá, tất nhiên có thể bơi lên bờ rồi, nhưng Sùng Huy thì không. Lúc trước hắn không biết bơi, sau khi vào nhà đài Sấu Thạch có học bơi, nhưng khả năng rất kém.
Không biết có thể kéo cả hắn bình yên lên bờ hay không.
Lâm Nhữ đẩy cửa khoang nhìn ra ngoài.
Sóng gió ập vào mặt. Cửa khoang vừa hé ra một khe đã bị sóng gió đánh mạnh nặng nề rơi xuống. Nước sông chảy vào phòng khoang từ kẽ hở trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Sàn khoang ngập nước.
Sóng cao đầu như vậy, người rơi vào trong nước, ở dưới đáy ngọn sóng, cát sỏi cũng chẳng là gì, dù chỉ là bọt khí cũng nhanh chóng không còn gì nữa.
Lâm Nhữ nắm lấy cổ tay Sùng Huy. Lòng bàn tay nàng ướt nhẹp, run run.
“Nếu nàng sợ thì chúng ta không bơi.” Sùng Huy cũng cầm lại tay nàng.
Không phải sợ, mà là, nàng phát hiện, oán cũng được hận cũng xong. Nàng vẫn xem Sùng Huy quan trọng hơn chính mình, trong lúc sống chết kề cận, nàng chỉ nghĩ làm thế nào để hắn được an toàn.
Tiếng nhà thuyền gào thét lại vang lên, từ ngoài cửa vọng vào trong.
“Cập bờ rồi, thuyền neo không được ổn, nước không sâu, mọi người có thể tự mình bơi lên bờ.”
Lâm Nhữ cả người mềm rũ, ngã xuống sàn.
Sùng Huy sợ hãi kêu lên: “Nhị lang! Nhị lang, nàng sao rồi? Để ta xem thử có đại phu hay không nhé?”
Sùng Huy chạy ra ngoài, Lâm Nhữ bắt lại hắn, cơ thể nàng mềm oặt như dây mây quấn chặt lấy hắn.
“Đừng cử động!” Nàng khẽ kêu.
Cơ thể Sùng Huy run lên, chậm chạp cảm giác được gì đó, nói với giọng vui mừng: “Nhị lang, nàng không giận ta, nàng không nỡ để ta gặp phải chuyện gì đúng không?”
“Không phải! Không phải thế! Ngươi là con trai nhà họ Tạ! Không liên quan gì đến ta!” Lâm Nhữ gào thét ở trong lòng. Nàng nói không nên lời. Lúc này nàng không có sức để nói chuyện, cũng chẳng còn sức để nhúc nhích cơ thể.
Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế