Giản Nhiêu Không thu biểu cảm lại: “Không có gì, họ của cậu ấy quá êm tai nên tôi thuận miệng hỏi ấy mà.”
Ôn Biệt khoanh tay đứng một bên: “Vài năm trước Chủ tịch Giản dẫn bạn đời tới kiểm tra thân thể, hình như ông ấy cũng họ Ngu?”
Giản Nhiêu Không đáp: “Vâng, ba của tôi cũng họ Ngu.”
Trì Yến Hành trầm ngâm: “Nếu ba của cậu có tiện thì dẫn ông ấy tới dự tiệc nhé.”
Giản Nhiêu Không chưa đáp ngay, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ôn Biệt nhìn hai vị Alpha nói chuyện như đánh đố nhau, nhịn không nổi xen vào: “Những kẻ ngậm thìa vàng lớn lên như các cậu nói chuyện khác người nhỉ.”
Giản Nhiêu Không nở nụ cười: “Sao có thể, quý đến đâu thì vẫn theo đuổi anh đó thôi?”
Sếp Trì đứng giữa: “…”
Anh đứng lên chỉnh đồng hồ đeo tay: “Hai người từ từ trò chuyện, tôi xin phép đi trước.”
Ôn Biệt nói với theo: “Sếp lớn nhớ dẫn Omega nhà mình tới kiểm tra lại nha…”
Trì Yến Hành vẫy tay ý bảo đã biết.
Trì Yến Hành đi rồi Giản Nhiêu Không mới quay về bộ dạng hào hoa phong nhã nhẹ nhàng hằng ngày, nhưng khó mà tìm được chuyện gì để nói với Ôn Biệt.
“Ông chủ nhà anh thoạt nhìn yêu thương Omega nhà mình nhỉ?”
“Chứ còn gì?” Ôn Biệt đáp, “Lúc mới ôm về đặt dưới tròng mắt mà đau lòng, qua khoảng thời gian như vậy, yêu chiều đến mức muốn hái trăng hái sao trên trời xuống còn được.”
Giản Nhiêu Không à một tiếng, đột nhiên tiến sát tới chỗ Ôn Biệt: “Bác sĩ Ôn có biết tên Omega nhà Tổng giám đốc Trì không?”
Ôn Biệt là bác sĩ riêng của Ngu Tố nên cực kì cảnh giác, thu lại nụ cười dưới đáy mắt: “Ngài hỏi làm gì? Tôi khuyên chân thành, đừng cố chạm vào điểm mấu chốt của Trì Yến Hành.”
Giản Nhiêu Không mở to mắt, vẻ mặt non nớt vừa vô tội vừa linh động: “Sao anh lại nghĩ tôi là người như vậy chứ, trong lòng tôi ra sao chẳng lẽ anh không biết?”
Ôn Biệt: “… Cậu thế nào thì đó là việc của cậu, muốn ngồi lại thì ngồi. Sếp Trì nhiều tiền, cà phê muốn bao nhiêu cũng có.”
Giản Nhiêu Không lập tức đuổi theo: “Đừng giận mà, tôi không hỏi nữa là được. Chúng ta đi dùng bữa cùng nhau chứ? Gần đây có một nhà hàng chế biến cá rất ngon, anh có muốn…”
Hai người đàn ông đi càng lúc càng xa, giọng nói cũng nhỏ dần cho tới khi khuất sau cửa thang máy.
Nghỉ hai ngày công việc dồn lại thành một đống nhưng Trì Yến Hành không để ý, mở ra một sơ đồ quan hệ phức tạp.
Đứng giữa hiển nhiên là Ngu Tố. Hai chữ Ngu Tố được viết lớn, nét chữ cong cong mơ mộng giống như người mộng du.
Sau khi thân phận Ngu Tố bại lộ thì thứ này gần như vô dụng. Trì Yến Hành nhìn dây dợ vừa phức tạp vừa ngờ vực, ngón tay xóa đi, sau đó do dự lướt xuống.
Anh đóng giao diện sơ đồ, mở ra một thứ khác.
Qua vài giây, trên sơ đồ xuất hiện chữ viết.
[Giản Phong, Alpha nam, Chủ tịch khống chế cổ phần, cô nhi, thanh niên gây dựng sự nghiệp, thuận lợi đi lên tầng lớp cao của Hải Thị. Bạn đời Omega Ngu Miểu, con trai Giản Nhiêu Không giới tính Alpha.]
Đây là những thông tin rất cơ bản. Đương gia họ Giản giấu thông tin gia đình rất kỹ, vị thiếu gia trẻ tuổi này tốt nghiệp rồi mới bắt đầu xuất hiện nhiều dần.
Trì Yến Hành rũ mắt, lại mở ra sơ đồ của Ngu Tố.
Một ngày bình thường như bao ngày khác trôi qua. Trì Yến Hành tan ca thu dọn đồ đạc đi xuống lầu. Tài xế đã đợi sẵn, đứng dậy cung kính mở cửa: “Tiên sinh lâu rồi không dẫn Ngu tiên sinh theo nhỉ.”
Tài xế gần đây cũng bị hạn chế ở ngoài biệt thự, xe cũng không đánh vào cổng. Ông nhớ tới Omega miệng ngọt kia, thuận tiện hỏi thăm một câu.
Trì Yến Hành nhìn rồi đáp: “Mấy ngày nay em ấy không khỏe, ở nhà tĩnh dưỡng.”
Tài xế chỉ à một tiếng, không dám hỏi thêm.
Về nhà ngày nào cũng như ngày nào, nhưng tâm trạng Trì Yến Hành thì không.
Trước kia thì vội vã về nhà dỗ dành Ngu Tố, nghĩ đủ cách làm thế nào lừa cá nhỏ ra khỏi hồ, thỉnh thoảng còn mang mấy đồ trang trí phong cách biển về, hoặc gọi điện cho quản gia chuẩn bị thực đơn bữa tối.
Hôm qua vất vả lắm mới dỗ được người lên bờ, ý nghĩ về đứa trẻ lại một lần nữa nhen nhóm.
Con của Ngu Tố… Cũng là con của anh.
Bé con nho nhỏ có đuôi cá mập mạp xinh đẹp, lau khô thì biến thành cẳng chân vừa ú nu vừa ngắn một mẩu.
Trì Yến Hành không biết đang nghĩ gì, lông mày giãn ra, đuôi mắt sắc bén cũng mang theo vẻ dịu dàng.
Xe phi như bay qua phố thương mại. Giờ tan tầm người ào ra đường, khắp nơi đều là chốn phồn hoa rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Trì Yến Hành nhìn thoáng qua, nghĩ Ngu Tố chắc không thích văn phòng buồn tẻ, có lẽ anh nên dành ra nửa ngày dẫn cậu đi dạo.
Chỉ cần một ánh nhìn, dù là biển sâu hay thế giới con người, Ngu Tố của anh sẽ được yêu chiều không hề kém cạnh bất kì kẻ nào.
“Chú Hà ~” Ngu Tố nhõng nhẽo kéo dài giọng, “Trì Yến Hành sao lại về muộn như vậy ~”
Quản gia đưa cho cậu ly nước hoa quả: “Ngu tiên sinh đừng gấp, chắc là kẹt xe thôi.”
Ngu Tố nhấp vài ngụm: “Haiz… Thế giới con người thật sự rất phức tạp.”
Quản gia cười tủm tỉm: “Tiên sinh đây là đang nỗ lực kiếm tiền cho ngài ăn ngon mặc đẹp.”
Ngu Tố thở dài, nghĩ tới thân phận Omega của mình xong bên cạnh lúc nào cũng có Alpha như sói đói. Lỡ dính bầu thì cậu về biển sẽ phải giải thích thế nào…
A Ninh mà biết mình có trứng cá có khi sẽ lôi Trì Yến Hành ra đánh cho một trận, còn có gia đình của cậu…
Ngu Tố nhớ tới người cha cực kì bài xích con người của mình, thở dài một hơi.
Trì Yến Hành bước vào đúng lúc Ngu Tố thở dài, cởi áo khoác ngoài vắt lên tay, mặc áo sơ mi sạch sẽ vào nhà.
“Sao thế? Tâm trạng không tốt?”
Ngu Tố nhìn lên: “Không thì sao, chờ anh sắp ngủ được một giấc đến nơi rồi.”
Trì Yến Hành lập tức tiến tới: “Em vừa khôi phục hình người, hát cũng mệt mỏi nên không nỡ gọi dậy. Ngày mai chúng ta cùng tới văn phòng, buổi chiều dẫn em ra ngoài nhé?”
Ngu Tố mắt sáng lên, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Đi ra ngoài, đi dạo phố hả?”
Trì Yến Hành gật đầu, chần chừ một chút rồi xoa lên mái tóc mềm mại của Ngu Tố.
Ngu Tố cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay kia, đứng im không động đậy.
May mắn Trì Yến Hành nhanh chóng thu lại ngay, ném áo khoác ra một bên xoay người ngồi cạnh Ngu Tố: “Ngu Tố, để tôi kể cho em giấc mơ ngày hôm qua.”
Ngu Tồ ậm ừ đáp lại, không hề tình nguyện muốn nói về đề tài này: “Chắc anh nghĩ về nó nhiều lắm nhỉ?”
Trì Yến Hành lắc đầu: “Ký ức ngắn ngủi mà thôi, không thấy mặt nhưng nhìn được màu vảy đuôi cá.”
Ngu Tố lập tức hỏi: “Màu gì? Xanh lam? Trắng? Hay màu xanh lá?”
“Không phải.” Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố vài giây, “Màu vàng.”
Ngu Tố đột nhiên ngẩn người.
“Anh nói gì cơ? Màu vàng? Anh chắc không?”
Trì Yến Hành gật đầu.
“Nếu như ký ức của tôi không có gì sai lệch.”
“Màu vàng… Đuôi màu vàng…” Ngu Tố cố nhớ lại, “Chẳng lẽ còn ai khác có đuôi màu này…”
Trì Yến Hành nghe vậy liền hỏi: “Tại sao em không nghĩ đó là mình? Có lẽ… Nhân ngư nhỏ tôi gặp được, biết đâu chính là em hồi bé thì sao?”
Ai ngờ Ngu Tố phủi đi ngay.
“Lấy đâu ra? Năm nay em tuổi thôi, năm trước lớn lắm tuổi, người cá khác còn có thể chứ em thì không, trong trí nhớ của chính mình…”
Không hiểu vì sao cha càng ghét con người hơn, cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội tìm con người chơi.
Ngu Tố càng nghĩ càng thấy đây là điều bất khả thi.
“Chắc anh nhớ nhầm rồi, không chừng do em để lại ấn tượng quá sâu nên đi luôn vào giấc mơ của anh. Giọng hát của người cá không thể nghe thường xuyên, chờ vài ngày nữa hát lại xem anh có tìm được ký ức không.”
Ngu Tố chẳng hiểu sao suýt nữa sinh hờn dỗi nhưng cố kìm chế lại. Con cá con Trì Yến Hành nói tới đâu phải mình, vừa béo vừa ranh ma cũng không phải mình, cớ sao phải kích động?
“… Chắc chắn không phải em. Em không ranh ma, càng không có béo nhé!”
Trì Yến Hành đã học được một khóa vuốt vảy cá: “Ừ ừ, em là chàng tiên cá bé nhỏ xinh đẹp nhất, gầy nhất.”
Ngu Tố giờ mới hài lòng.
Cậu ghi lại ngày ca hát, sau đó tiếp tục câu chuyện ban nãy.
“Mai chúng ta đi đâu? Em muốn tới khu mua sắm lớn, mấy chỗ bán quần áo xinh đẹp ấy, còn có bánh kem nhỏ, mấy thứ đồ trang trí xinh xinh, thứ nào cũng thích hết!”
Trì Yến Hành đương nhiên sẽ đồng ý hết.
“Em thích đi đâu chúng ta đi tới đó, em muốn mua gì chúng ta mua cái ấy.”
Ngu Tố từ hưng phấn trở nên đăm chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Trì Yến Hành tốt với em như vậy… Có phải… Có phải anh muốn em sinh nhãi con cho anh không?”
Trì Yến Hành: “…”
Tuy Alpha luôn phải bình tĩnh trước mọi tình huống, những lời này vẫn có sức sát thương cực cao.
Ngực phập phồng, cắn cắn môi một lúc xong mới có đủ bình tĩnh đáp lại.
“Tôi không có.”
Ngu Tố thở phào nhẹ nhõm thì nghe người nọ nói tiếp: “Chúng ta tạm thời chưa tới bước đó.”
Ngu Tố:???
(TBC)