Vỏ chăn màu vàng nhạt không hề giống với phong cách của Trì Yến Hành được ánh nắng chiếu vào. Ngu Tố say ngủ xòe thành hình chữ X, áo ngủ xộc xệch lộ hơn nửa bả vai trắng nõn, đầu chúc xuống nên có thể nhìn rõ cả xương quai xanh mỏng manh.
“…Cắn anh này, quái vật nước đá…”
Alpha mới tỉnh giấc: “…”
Quái vật nước đá là anh à?
Trì Yến Hành ngồi dậy, dùng một tay còn lại nâng đầu Ngu Tố đặt lên gối.
“Cắn tôi à?”
Tôi cắn em vì sinh lý, em cắn tôi vì sinh tồn ha?
Trì Yến Hành cẩn thận nắn nắn quai hàm Ngu Tố, rút ngón tay bị cắn ra.
Đêm qua chẳng biết ngủ từ lúc nào, được khúc hát ru đưa vào một giấc mộng khiến người ta phải giật mình.
Giọng nói Ngu Tố vốn trong trẻo, phối với khúc ca kỳ ảo của người cá quả thật giống như thuốc ngủ hàng xịn, chìm vào giấc ngủ không biết đâu là ảo, đâu là thật.
Đặc biệt là hồi ức hôm qua…
Nếu như đó là ký ức từng trải qua thật.
“Đuôi cá màu vàng, trùng hợp vậy à…”
Trì Yến Hành ngồi dậy, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Ngu Tố.