Editor: Bồ CôngAnh
Beta: hoa hồng
Beta: Phong_Tử_Yên
"Tiệc đón gió?"
Tuy rằng phủ đệ bên Hải Châu này đã sớm có hạ nhân đến dọn dẹp, nhưng bọn họ mang theo từ sông Lâm An tới đây mấy xe hành lý, xắp xếp xong cũng hơn một ngày.
Cho dù Tiểu Ngọc không cần tự mình động thủ, nhưng mà thu xếp ở trong nhà đâu thiếu việc cho chủ mẫu là nàng đây? Rất nhiều chuyện cần nàng quyết định không phải sao. Rất nhiều gia nhân đi theo đều biết, lão gia không bao giờ nhúng tay vào chuyện trong nhà, đều là do phu nhân làm chủ, cho nên đồ đạc trong phòng nên ở chỗ nào, nên mua thêm cái gì hay chuyển dời món đồ nào, cũng phải báo cáo từng việc với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc vừa vội vàng dỗ Minh Nhi, vừa chỉ huy hạ nhân tướng lĩnh thu dọn sạch sẽ ngăn nắp đâu vào đấy. Huệ Nương và bà vú, Lê Hoa, Tiểu Khánh Đô đi theo tới đây, còn có Trần Phú Ngưu, vài hộ viện và mấy nữ đầu bếp cũng đều tới. Phủ đệ ở Hải Châu vốn có một quản gia và vài hạ nhân, xem tình hình này thì trong viện cũng có mười mấy miệng ăn, thật là náo nhiệt.
Mới xong việc không lâu, Tống Tiềm đã mang về tin tức tiệc đón gió này.
Tiểu Ngọc hơi cau mày, lại nghe Tống Tiềm nói đây là một bữa tiệc vô cùng quan trọng, không thể không đi. Nhưng theo ý muốn lúc đầu của nàng mà nói, vô cùng không thích mấy kiểu xã giao quan trường này, mặc dù địa vị của nàng trong giới phu nhân ở Lâm An ngày càng cao, nhưng nàng thà ở nhà làm gia yến nho nhỏ chiêu đãi bạn bè còn hơn.
"Xem ra thiếp cũng phải ăn mặc lộng lẫy để tham dự nhỉ?" Tiểu Ngọc biết loại yến hội này khẳng định chính là ngoại yến và nội yến, một bên là các quan viên vội đón gió cho Tống Tiềm, một bên là do nhóm phu nhân tẩy trần cho Tiểu Ngọc. Nam nữ cổ đại không chung bàn tiệc, nội quyến không thể ra ngoài gặp khách — chỉ là Tiểu Ngọc làm trái với loại quy củ này không phải ngày một ngày hai, thời gian nàng xuất đầu lộ diện so với bất kỳ nữ tử khuê các nào đều nhiều hơn rất nhiều.
Mà hiện tại địa vị của Tống Tiềm trong quan trường càng ngày càng lớn, nàng chỉ có thể thu liễm hành vi của mình, miễn cho người khác nói Tống Tiềm gia giáo không nghiêm, ngầm giễu cợt không ngớt. Chấm dứt buôn bán ở hai cửa hàng, cũng là do có suy tính này.
Tống Tiềm nói: "Nàng cứ ăn mặc tùy ý là được rồi, không cần cố ý trang điểm. Ngọc Nhi của ta mặc cái gì cũng đều đẹp hết!"
"Ba hoa!"
Tiểu Ngọc nũng nịu một câu, khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên.
Nữ nhân ấy à, chính là chịu không nổi lời ngọt ngào!
Tống Tiềm theo dõi phòng tuyến Hải Châu cũng điều động quân đội đến đây, có thể nói là quan viên cao cấp nhất Hải Châu. Cho nên bữa tiệc đón gió này, khác hẳn với bữa tiệc liên hoan cá nhân của dân chúng, mà là bữa tiệc chính thức có mùi vị quan trường, địa điểm dĩ nhiên không phải trong một quán rượu quán cơm bình thường, mà sẽ tổ chức trong phủ nha môn của Hải Châu.
Tiệc đón gió này do tri châu Tiễn Mật của Hải Châu chủ trì, những người tham gia đều là quan viên cao cấp của Hải Châu, thậm chí còn có mấy huyện phụ cận, như đề hình sử khu vực phía bắc sông Hoài, thông phán Hải Châu, thôi quan Hải Châu, lục sự tham quân Hải Châu, lại, lễ, binh, hình, hộ, công lục phòng tham quân của Hải Châu, huyện lệnh Đông Hải, huyện thừa Đông Hải, huyện úy Đông Hải, huyện chủ bộ Đông Hải, huyền điển sử Đông Hải, các tuần kiểm, tả hữu sương công sự, quan học giáo sự Hải Châu, người giám sát muối, giám sát lao tù, Khố đại sứ vân vân.
Trước khi đi, Tiểu Ngọc hỏi Tống Tiềm: "Chàng nói yến hội lần này, có phải là Hồng Môn Yến không?"
"Hồng Môn Yến? Vì sao." Tống Tiềm hơi không hiểu.
Tiểu Ngọc nói: "Bọn họ đều là quan viên địa phương, một mình chàng là người từ bên ngoài đến cư nhiên từ trên trời rơi xuống đè lên đầu bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ chịu phục sao?"
Tống Tiềm dở khóc dở cười.
Nàng ấy lấy đâu ra loại ý nghĩ cổ quái này vậy? Ở Hải Châu này, trừ Tri châu, Thông phán cùng với Đề hình ngoại, những quan viên khác chủ yếu là từ Kim quốc xin hàng sang đây, đều thuộc loại hạn chế tự do, bọn họ sợ hắn còn không kịp, có thể phục sao?
Hải Châu là nơi phòng ngự, có thể nói là tiền tuyến trong tiền tuyến, bây giờ chức quan cao nhất trong thời chiến là chức phòng ngự sử mà hắn đang nắm giữ này, những người khác đều phải dựa vào hắn may ra con đường làm quan mới có thể thông suốt, làm sao lại có người dám gây khó dễ cho hắn chứ.
"Nàng ít quan tâm mù quáng đi, quan hệ tốt với đám quý phu nhân kia là được, đừng để bọn họ lúc trở về nói năng lung tung." Hiếm khi thấy Tống Tiềm nghiêm nghị giao phó chuyện cho Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ đành phải "Vâng" một tiếng, nuốt một bụng đầy nghi ngờ xuống.
Aizzz, chính sự quá phức tạp, quả nhiên đầu óc của mình không đủ dùng mà! Dù sao nhất định Thiên Thành có thể xử lý mọi việc thật tốt, tin tưởng chàng là được.
Ở trên xe ngựa đi dự tiệc, Tống Tiềm đang nhắm mắt dưỡng thần. Tuy nói sẽ không có người cố ý làm khó mình, nhưng không có nghĩa là những quan viên này đều là trẻ con ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi người bọn họ đều có tính toán nhỏ nhặt, lại ở trong bóng tối kéo bè kết phái, nếu như không thể chỉ huy được những người này thật tốt, đối với chính vụ và thương mại ở Hải Châu đều không phải là chuyện tốt lành gì!
Đường phải đi còn rất dài đấy…
Lúc xe ngựa của bọn họ tới nha môn, các quan viên đã sớm xếp thành hàng đợi trước cổng rồi.
Rất nhiều người trong số bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy vị quý nhân mới trong triều này. Nghĩ đến chẳng qua hắn chỉ dùng thời gian vài năm, đã từ một thư sinh mặc vải bố trở thành quan to một phương, đạt tới độ cao mà vô số quan viên cả đời đều khó có thể với tới, mọi người ở đây không được phép không tôn kính vị phòng ngự sử mới nhậm chức này.
Hết cách rồi, người ta là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, tâng bốc nhiều hơn một chút dù sao vẫn không sai!
Tiểu Ngọc mắt lạnh ở bên cạnh nhìn khuôn mặt những quan viên này tươi cười nịnh hót vây quanh Tống Tiềm, trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên là kiểu người theo đỏ đạp trắng khắp nơi xu nịnh. Tống Tiềm đặt mình vào trong đó, muốn chỉ lo thân mình, nói cũng dễ hơn làm a!
Tự động có tỳ nữ đến dẫn nàng ra phía hậu đường ngồi. Tiểu Ngọc không nhanh không chậm đi theo sau lưng tỳ nữ, qua một vách tường quét vôi trắng, thì trông thấy trong sảnh bày hai bàn tròn lớn, đã ngồi đầy mấy phu nhân quan viên mặc đồ đỏ cài trâm xanh biếc.
"Tống phu nhân tới rồi!"
"Tống phu nhân mời ngồi!"
Tất cả mọi người bên trong sảnh đều đứng lên, nhiệt tình chào hỏi với Tiểu Ngọc. Nói thật, Tiểu Ngọc phát hiện bản thân là người trẻ tuổi nhất ở đây, rất nhiều phu nhân quan viên hành lễ phúc thân với nàng đều đã qua tuổi bốn mươi rồi, có người mái đầu cũng đã hoa râm, rõ ràng cũng trên năm mươi tuổi.
Cử chỉ này của bọn họ cũng không phải là khoa trương quá đáng, bởi vì Tiểu Ngọc đúng là cáo mệnh phu nhân có cấp bậc cao nhất ở chỗ này. Hải Châu là nơi tiền tuyến, quan lớn không nhiều lắm, mệnh phụ tự nhiên càng ít hơn. Tiểu Ngọc thân là mệnh phụ tam phẩm, ngay cả ở Lâm An cũng coi như là địa vị tôn sùng, đi tới loại “địa phương nhỏ” như Hải Châu này, càng thêm cao cao tại thượng.
"Mọi người ngồi đi."
Tiểu Ngọc cũng không bị thái độ nhiệt tình của những nữ nhân này làm cho choáng váng đầu óc, thản nhiên nói một câu, lập tức ngồi xuống vị trí chủ vị.
Nàng không nói nhiều lắm, ngược lại lộ ra một loại cảm giác uy áp vô hình, mọi người thoáng thu liễm, ngồi xuống.
Nghe nói vị Tống phu nhân này chẳng qua chỉ là một nha hoàn, dùng nhan sắc quyến rũ động lòng người mà mê hoặc Tống đại nhân, mới có thể được lập làm chính thất. Trước khi Tiểu Ngọc tới, nhóm phu nhân của quan viên Hải Châu vẫn luôn lưu truyền bát quái như vậy, cho nên ngoài mặt thì cung cung kính kính với Tiểu Ngọc, trong lòng thì lại xem thường nàng.
Nhưng hôm nay gặp mặt, nhìn cử chỉ của Tiểu Ngọc không những có chuẩn mực, ngược lại phong thái nhã nhặn, khí chất xuất chúng, hoàn toàn không có cái loại cảm giác “bạo hộ” trong tưởng tượng của các nàng, thậm chí dáng vẻ trông còn đoan trang hơn các tiểu thư khuê các bình thường. Các nàng làm sao biết Tiểu Ngọc nhìn quen đại tràng diện (trường hợp lớn), ở trong hoàng cung còn có thể qua lại tự nhiên, huống chi là "bữa tiệc ở nông thôn" hôm nay?
Tiểu Ngọc vừa ngồi xuống, phu nhân Tri châu Phùng thị ngồi ở bên cạnh nàng lập tức gọi hạ nhân dọn thức ăn lên.
"Tống phu nhân, lần này chuẩn bị gấp gáp, không mua được thức ăn ngon mắt gì, ngài cũng đừng trách móc." Phùng thị nói.
Tiểu Ngọc nâng trà thơm lên, nói: "Tiễn phu nhân cũng quá khách sáo rồi, mọi người đặc biệt đón gió vì phu phụ ta, phần tâm ý này ta khó có thể báo đáp, chỉ có lấy trà thay rượu, kính mọi người một ly, mong tất cả mọi người đều được khỏe mạnh bình an!"
Mọi người cũng vội giơ chén lên, uống một hớp. Quả nhiên cái vị Tống phu nhân này không phải là nhân vật tầm thường, nói được lời nói có khí phách, chỗ nào giống tỳ nữ lấy sắc hầu người chứ?
Hơn mười món ăn nóng hổi nối đuôi nhau đưa lên, Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy phần nhiều là hải vị (món ăn hải sản quý), lại phù hợp với đặc điểm của địa phương. Gần núi ăn đồ núi, gần biển ăn đồ biển, ở thành phố ven biển ăn hải vị cũng không hẳn được coi là xa xỉ.
Nhưng trải qua giới thiệu của người ngồi cùng bàn, mới biết những thứ hải vị này thật không đơn giản.
"Thời tiết bây giờ đang lạnh, tìm người ra biển cũng không dễ, để cho Tống đại nhân đón gió, hai ngày trước lão gia nhà ta gọi vài thuyền người ra biển đánh bắt. Tống phu nhân, ngài nếm thử cá đá này một chút đi, có phải đặc biệt tươi mới hay không? Ta nghe đầu bếp nói, sáng sớm mới đưa tới đấy!"
"Sáng sớm mới đưa tới…Vậy không phải là đánh cá trên biển lúc nửa đêm sao?" Trong lòng Tiểu Ngọc đột nhiên có chút nặng nề không nói ra được.
Phùng thị cũng không nghe ra cảm xúc của Tiểu Ngọc xuống thấp, tiếp tục giành công nói: "Ngài nếm thử một chút canh cay tôm càng xanh và tôm tươi xắt mỏng này nữa, đều là đặc sản của Hải Châu chúng ta, địa phương khác ít có."
Một vị phu nhân khác cũng giúp nói theo: "Đúng đó, còn có măng trúc này cũng là mới vừa để cho người đi đào, tươi non vô cùng, người bên ngoài khẳng định không được ăn!"
"Ừ, cám ơn."
Vẻ mặt của Tiểu Ngọc cũng không sáng lên như trong mong chờ của các nàng, giữ vững vẻ mặt lạnh nhạt, tùy tiện gắp một chút đồ ăn.
Vài người ngượng ngùng, cảm thấy vị Tống phu nhân này thật kiêu căng, thật khó gần gũi.
Sao họ có thể hiểu được, Tiểu Ngọc đang suy nghĩ… Chỉ vì bữa cơm này, mà làm mệt nhọc bao nhiêu hạ nhân và ngư dân đây?
Nhóm quan viên và phu nhân này, ở tiền tuyến lớn mà không biết tiến thủ, chỉ biết mưu cầu ăn ăn uống uống tầm thường, vội vàng lấy lòng hai phu phụ bọn họ để giữ được chức quan của bản thân. Thiên Thành muốn mang một đám người như vậy chống chọi với quân địch, cũng thật khó khăn mà!
Một bữa cơm ăn đến tận lúc mặt trăng treo trên đỉnh đầu. Lúc Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cáo từ đi khỏi, những quan viên khác cũng chạy ra hành lễ đưa tiễn, làm vô cùng long trọng.
"Ăn thật mệt mỏi!"
Tiểu Ngọc ở trên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, mới oán trách nửa câu, lập tức nghe Tống Tiềm cũng ăn ý nói một câu: "Đúng vậy!"
Bọn họ liếc nhau một cái, không khỏi bật cười.
Ai ngờ mới đi không bao lâu, đột nhiên ngựa hí lên như điên, Tiểu Ngọc không ngồi vững vàng lập tức té ngã vào trong ngực Tống Tiềm.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tống Tiềm nghiêm nghị chất vấn phu xe.
Phu xe vội cất giọng đáp lại nói: "Đại nhân, có một người nằm chắn ngang trên đường, vừa rồi tiểu nhân muốn tránh mới khiến cho…"
"Có làm người ta bị thương không?" Tiểu Ngọc vội hỏi. Tống Tiềm không nói hai lời, nhấc màn xe lên đi xuống. Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, cũng xuống xe theo.
Lúc này cũng chỉ là thời tiết tháng hai, ở Hải Châu tuyết đọng vẫn chưa tan, trời vẫn rét lạnh như cũ.
Tiểu Ngọc nhìn thấy người kia nằm trên mặt tuyết đã bị đông cứng giống như khối băng, nhưng diện mạo vẫn còn rõ ràng, là một đứa bé chừng mười tuổi.
Nàng hà hơi vào đôi tay, không biết sao lại nhớ tới một câu thơ: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!