Editor: Windchime
Beta: hoa hồng
Beta: Phong_Tử_Yên
"Thiên Thành, chàng có cảm thấy Thích Thăng rất lạ không?"
Sau khi tiểu Ngọc dỗ Minh Nhi ngủ xong, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, như có điều suy nghĩ hỏi.
Chuyện tình của hắn chắc chắn không chỉ mới một hai ngày, muốn thay đổi như vậy, cũng không dễ dàng. Nhưng buổi tối giao thừa hôm đó, hắn vẫn ước hẹn ngọt ngào như mật với Tần Xuân Nhạn cơ mà…
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Tống Tiềm nói: "Ta cũng hỏi rồi, hắn cứ ấp úng, không nói rõ ràng, xem ra vẫn có chút liên quan với Tần cô nương."
"Chẳng lẽ là cãi nhau?" Tiểu Ngọc nghĩ mãi không xong.
Tống Tiềm than thở, nói: "Thanh quan khó quản chuyện nhà, chuyện nhà hai người bọn họ, chúng ta là người ngoài không nên tham gia vào!"
Hắn biết, có lúc thê tử nhà mình rất thích lo chuyện bao đồng, cho nên đoán trước, cho nàng một lời nhắc nhở. Tiểu Ngọc thấy cũng phải, tình cảm bất hòa làm sao người ngoài có thể giúp được chứ? Nếu Thích Thăng không muốn nói, vậy cũng không nên miễn cưỡng.
"Vậy mấy chuyện chính sự kia các chàng cũng nói xong rồi chứ?"
Tống Tiềm gật đầu: "Nói xong rồi, sáng mai ta sẽ làm khế ước sang tên, chuyển hai gian cửa hàng cho hắn. Chuyến đi đến Hải Châu này của chúng ta thật không biết đến lúc nào mới có thể trở về!"
"A…" Nghe Tống Tiềm bảo ngày mai phải làm thủ tục, Tiểu Ngọc buồn bã đáp một tiếng, thay xong trung y, kéo chăn phủ qua đầu, giả vờ ngủ say.
Tống Tiềm biết Tiểu Ngọc không bỏ được, nói thế nào cũng là giang sơn chính một tay nàng khổ sở gây dựng nên, lúc này nói buông tay liền buông tay, chắc hẳn trong lòng nàng không dễ chịu. Nhưng trải qua một năm ở Minh Châu, Tiểu Ngọc cũng hiểu được rằng muốn quản lý cửa hàng từ khoảng cách xa là chuyện cực kỳ khó khăn, khi đó còn có thể nhờ cậy Thích Thăng, hơn nữa sau đó Tống Tiềm lại trở về Lâm An, cũng có thể giúp đỡ trông nom. Bây giờ hai phu thê bọn họ đều phải rời Lâm An, thật sự không có tinh lực (tinh thần và thể lực) để quản lý hai cửa hàng này.
Tống Tiềm không biết an ủi nàng thế nào, liền yên lặng nằm xuống bên cạnh, dịu dàng vòng tay quanh eo của nàng.
"Thiên Thành… Thiếp không sao… Thật đấy."
Tiểu Ngọc nghĩ, cho dù cửa hàng tốt hơn nữa, trước sau cũng chỉ là vật ngoài thân. Nếu đã là vật ngoài thân, vậy thì không có gì là không thể bỏ.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu thương nhất, sao lại phải tiếc nuối những vấn đề khác?
Trước khi rời khỏi Lâm An Tiểu Ngọc phải đi giải quyết một chuyện khác, chính là nói tốt với mấy bà mối kia, chuyện tìm nhà chồng cho Thủy Thanh Vân bọn họ.
Bà mối đưa ra một đống các danh sách, nàng không những tự mình xem, còn lôi kéo Huệ Nương và Lê Hoa cùng đến xem. Nữ nhân gặp phải chuyện mai mối như thế này, dù bình thường có nhã nhặn lịch sự tới đâu đi nữa cũng sẽ trở nên bát quái (tám chuyện). Thường ngày Huệ Nương chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy mấy cái danh sách kia, cũng nói không its chút nào…
"Người này từng mất vợ cũng không sao, nhưng trong nhà còn có ba nữ nhi… Không được. "
"Người này cũng đã ba mươi sáu rồi, tại sao còn chưa lấy vợ vậy?"
"Điều kiện gia đình thì rất tốt… À, từng bị bệnh đậu mùa? Trên khuôn mặt kia… Không được, không được!"
Mà Lê Hoa vốn hay kể lể càng có nhiều ý kiến hơn: "Phu nhân, người xem, Thủy Thanh Vân tỷ tỷ đẹp tựa đoá hoa, gả đi phải có người hầu hạ mới được, mấy người này đều là tá điền, sống cùng họ không phải là đi cuốc đất và kéo tơ sao?"
Tiểu Ngọc cũng vô cùng hao tâm tổn trí, những bà mối kia không hiểu ý của nàng chút nào sao? Đã nói rồi, dễ nhìn và nhân phẩm tốt, tại sao mấy bà mối kia lại tìm ra môt đám dưa vẹo táo nứt vậy?
Tiểu Ngọc không biết, cái đám dưa vẹo táo nứt này đều cho bà mối chỗ tốt, muốn bà mối đặc biệt tìm cho bọn hắn một cô nương tốt một chút, tốt nhất là đồ cưới cũng nhiều chút. Cho nên trong danh sách đám bà mối đưa tới mới có nhiều người không phù hợp như vậy.
Sau khi Tiểu Ngọc và Huệ Nương sàng lọc kỹ lưỡng mới tìm ra được chưa đến mười người có thể miễn cưỡng vừa mắt.
"Trên danh sách viết thật là hay, nhưng người thật cũng phải không có trở ngại mới được! Chớ đến lúc đó, sau khi gả đi mới phát hiện đều là giả, vậy cũng là lừa gạt cô nương tốt nhà ta."
Mắt thấy ngày rời kinh càng ngày càng gần, Tiểu Ngọc vô cùng sốt ruột!
"Được, để cho bà mối kim bài ta đây ra tay, đi tổ chức một cuộc đại hội xem mắt nữa là được chứ gì!"
Nghe vậy ý chí chiến đấu của Tiểu Ngọc cũng hừng hực bốc cháy!
Hôm nay Mỹ Vị Cư không tiếp khách bên ngoài, nghe nói là được ông chủ lớn bao trọn gói.
Nhưng mà khi đám tiểu nhị ra mở cửa đón mấy vị khách quý kia vào, tất cả đều trợn tròn mắt.
Những người này chính là khách quý của ông chủ lớn nói sao?
Có kẻ mặc áo đuôi ngắn làm nghề chăn trâu, có lão giết heo cao lớn thô kệch với bộ ngực lộ lông đen, còn có ma bệnh với thân thể yếu ớt nhìn như vừa thổi đã có thể gục ngã…
Những người này mà được gọi là khách quý?
Ừ, ngoài những kẻ không đáng tin cậy này ra, cũng có mấy tú tài dáng vẻ thư sinh nhìn có chút thuận mắt, hoặc là Nhị chưởng quỹ trong cửa hàng. Những người này nhìn còn có vài phần phong độ khí khái, dáng dấp đoan chính, áo mũ chỉnh tề, đối lập rõ rệt với những kẻ vào trước lúc nãy.
"Những gì trên giấy viết quả nhiên không thể tin…" Tiểu Ngọc tự lẩm bẩm.
Toàn bộ những người khách đều ở phòng khách lầu một, dựa theo bố trí, sau lưng ghế mỗi người cũng có dán tên của bọn họ.
Mà Tiểu Ngọc đang ở phía sau tấm bình phong trong đại sảnh, xuyên qua bình phong nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, dựa theo số ghế ở trong danh sách để nhận ra người tới là ai.
Mấy người Thủy Thanh Vân, Mạnh Hạ, Xuân Tư cũng ngừng thở đứng bên cạnh Tiểu Ngọc, họ có lúc khẩn trương, có lúc lại thất vọng, thỉnh thoảng cũng có kích động, bởi vì những người này rất có thể chính là trượng phu tương lai của mình.
May mà phu nhân nghĩ tới cách này để cho các nàng có thể nhìn thấy bọn họ trước, nếu không… Ọe, kẻ có dáng dấp như kẻ giết heo kia trên danh sách lại được ghi là tú tài ở thư vi quán, lừa ai vậy chứ? Tú tài có mặc quần áo ngắn sao?
Hôm nay những nam tử được mời tới đây, ngoại trừ mấy người có trong danh sách do bà mối cung cấp, còn có một ít là thanh niên đến tuổi thành thân có quen biết với Thích Thăng đang muốn tìm thê tử, giống như vị kia là tiểu nhị của quầy dược liệu, còn có thiếu gia quầy bán hoa quả khô vân vân. Cũng có mấy người là hậu bối của Tống Tiềm ở thư viện Trúc Lâm, bởi vì gia cảnh bần hàn nên không cưới nổi thê tử, cũng bị Tống Tiềm mời tới nơi này "ăn cơm".
Dĩ nhiên, hai mươi nam tử thanh niên này cũng không biết mục đích người ta mời mình tới cửa là để thông qua tấm bình phong len lén "Xem mắt"!
Tiểu Ngọc là một người bao che khuyết điểm, nàng cảm thấy mấy cô nương nhà mình cực kỳ xinh đẹp, gả cho ai thì kẻ đó thật hạnh phúc. Cho nên nàng mới muốn chọn cho các nàng những đối tượng tốt, cũng để cho họ tự lựa chọn.
Thích Thăng hiện là chủ nhà rốt cuộc cũng xuất hiện, hắn được Tiểu Ngọc nhờ vả, nên cũng nhanh chóng đối phó nói lung tung lý do mời bọn họ đến, sau đó để cho tiểu nhị nhanh chóng mang mấy thức ăn tinh xảo lên. Những thanh niên này gia cảnh đều giống nhau, đã có khi nào được ăn thức ăn ngon như vậy chứ? Cho nên, từ tướng ăn, có thể nhận ra giáo dục cùng với tính tình của bọn họ…
"Người thư sinh này… Trái lại rất lịch sự." Thủy Thanh Vân nhìn một thư sinh áo xanh ở phía xa, hắn không giống những người ngồi chung bàn đang ăn ngấu ăn nghiến mà lại vô cùng thong thả ung dung gắp từng món ăn bỏ vào trong bát rồi mới ăn.
Mạnh Hạ lại nói: "Oa, tiểu nhị quầy dược liệu trông nhỏ bé vậy mà có thể uống rượu! Thật phóng khoáng!"
Xuân Tư ngượng ngùng, cái gì cũng không nói, chỉ lén liếc trộm một thanh niên áo lam, người nọ cười lên cũng rất đẹp mắt.
Tống Tiềm đi qua nghe Tiểu Ngọc lại có thể dùng cách này mà tìm chồng tốt cho mấy người làm việc cho nàng, hắn rất là thán phục, nói: "Loại chuyện kinh thế hãi tục như vậy… Khụ khụ, nàng ít làm một chút thì tốt hơn."
Tiểu Ngọc lại rất vui mừng: "Các nàng đều đã tìm được nam tử mà mình thích, cái này thì có gì không tốt chứ?"
Trước khi rời khỏi Lâm An, Tiểu Ngọc đưa bạc để các nàng chia đều ra chuẩn bị đồ cưới cho mỗi người ai nấy cũng vừa nhiều vừa nặng. Thủy Thanh Vân nước mắt lưng tròng, cảm động đến không biết nói cái gì cho phải.
Tiểu Ngọc làm xong mọi chuyện mình muốn làm, cuối cùng mới an tâm rời khỏi Lâm An. Từ Lâm An đến Hải Châu, xe ngựa phải đi hết hơn mười ngày… Thật đúng là xa xôi!
Lúc nàng cảm giác cả người mình bị lắc lư đến gần như rụng rời ra hết rồi, cuối cùng cửa thành Hải Châu cũng xuất hiện ở trước mắt.