Sáng hôm nay trời đã ngưng đổ tuyết. Nhưng mà trận truyết hôm qua cũng đã đủ để phủ lớp trắng xóa lên cả con đường. Lớp tuyết tan đọng lại trên các nhánh cành của cây cối giờ đã đông cứng lại. Trên đường còn phủ một lớp băng cứng.
Charlie đã đi làm từ sáng sớm. Hôm nay bữa sáng của chúng tôi chỉ đơn giản là ngũ cốc và nước cam. Bella trượt chân té ngay khi vừa bước xuống bậc thềm cửa, thủ phạm là lớp băng mỏng trên đoạn đường lái xe ra vào. Tôi chỉ chụp được cánh tay của cậu ấy, giúp giảm lực một chút xíu. Chịu thôi, tôi không té theo là may lắm rồi ấy. Chúng tôi chỉ nhìn nhau cười xòa, không ít lần tôi chứng kiến cái cảnh chân tay vụng về của Bella gây tai nạn cho không chỉ cô ấy mà còn những người xung quanh nữa. Hôm nay sẽ là một ngày hãi hung với cậu ấy cho mà xem.
Chiếc xe tải của cậu ấy vậy mà không gặp trở ngại nào với thứ băng đen ngòm trên mặt đất. Mặc dù nó ì ạch chạy chậm hơn mọi hôm rất nhiều. Hy vọng không có vấn đề gì xảy ra với con xe cũ kỹ này. Lúc đến trường cậu ấy nhảy ngay xuống xe để kiểm tra tại sao nó lại giở chứng như thế. Edward đang đứng cạnh xe của hắn, cách chúng tôi bốn chiếc xe, cùng với anh chị em của mình. Mắt tôi tự động lia về phía họ khi tôi quành qua đầu xe đến chỗ Bella.
Có một sợi xích nhỏ bắt chéo thành hình thoi vòng qua các bánh xe, thứ giúp tăng thêm độ ma sát cho các bánh xe khi đi thêm đoạn đường trơn trợt.
_Charlie, chắc đã thức sớm để tròng xích vào xe đấy.-Tôi nói nhỏ với cô ấy- Mình có thấy khi chú ấy. Nhưng mình cứ nghĩ chú ấy chỉ kiểm tra xung quanh thôi chứ không thấy mấy sợi xích.
Mắt Bella ửng đỏ, chắc cậu ấy cảm động lắm. Cái cảm giác được một người quan tâm chăm sóc dễ khiến lòng người ta cảm thấy mềm yếu. Chúng tôi đứng ở ngay góc xe, khi Bella cố gắng kìm nén cảm xúc của mình thì chúng tôi nghe được những tiếng hét chói tai càng lúc càng to.
Cả hai ngước mắt lên thì thấy ngay một chiếc xe tải màu xanh dương đậm vừa hãm phanh, bốn bánh xe bị thắng lại cứng ngắc như đang muốn cố thoát khỏi sự kìm kẹp, cứ điên dại mà trượt đi trên mặt băng trơn trượt của bãi đậu xe. Nó sắp tông thẳng vào cốp xe tải của Bella, và chúng tôi thì bị kẹp ngay giữa.
Tôi kéo Bella qua một bên như một phản xạ tự nhiên, và trong một nỗ lực ít ỏi để làm giảm tổn thương đến hết mức có thể. Cô ấy cứng đờ ra rồi. Rồi đột nhiên có một vật gì đó rắn chắc và lạnh buốt phang mạnh vào cơ thể tôi, đầu tôi nện ngay xuống mặt đường đóng băng khiến tôi xay xẩm mặt mày.
Tôi đang nằm ngay đằng sau chiếc xe hơi sơn màu nâu vàng, ban nãy, xe của chúng tôi đậu bên cạnh nó, Bella thì ngã ngồi bên cạnh tôi. Mặt cô nàng giờ trắng ngắt không còn giọt máu, nhìn sững sờ về phía sau tôi. Ngoài ra thì tôi không thể quan sát bất cứ thứ gì được nữa, chiếc xe tải kia vẫn đang trờ tới. Cú va đập vừa rồi đã làm cho nó phải quay hết một vòng, và cứ thế, vừa xoay, "con quái vật" vừa xấn tới, xấn tới. Nó sắp sửa lao vào chỗ chúng tôi một lần nữa.
Một tiếng lầm bầm nguyền rủa đâu đó-giọng nam, không phải của Bella- giọng nói tiếng được tiếng mất nên không thể nhận ra được đó là ai. Rồi thì hai cánh tay dài, trắng muốt đột nhiên đưa ra che chắn cho tôi. Chiếc xe tải bỗng giật nảy lên khi còn cách mặt tôi đúng ba mươi xăngtimét, hai bàn tay to lớn đó vừa giáng thẳng một đòn vào một bên hông của nó... để lại một vết móp sâu hoắm. Và rồi nhanh như cắt, hai cánh tay ấy lại chuyển động làm một động tác gì đó khiến cho vết móp ấy biến mất. Chân phải tôi bị mắc kẹt ngay dưới bánh xe và rồi bất thình lình có tiếng kính vỡ loảng xoảng rơi xuống mặt đường, ngay chỗ chân tôi. Thủy tinh cắt vào khiến tôi đau xót khắp cả người, không cần nhìn cũng đoán được máu tôi đang tuôn như suối.
_Edward?
Giọng Bella đầy thảng thốt vang lên bên cạnh tôi.
Khi tôi nhìn theo phía của cậu ấy thì thấy Edward đang đỡ phía sau tôi. Vật rắn chắc và lành lạnh ấy là hắn.
Hắn đang nhìn tôi bằng một ánh mắt điên dại đến đáng sợ, lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Hóa ra mắt hắn không phải màu đen mà là màu vàng nâu,thẫm hơn cả màu kẹo bơ đun với đường. Một màu vàng phổ phách. Mặt hắn đanh lại như đang kiềm nén thứ gì. Và rồi ngay cả khi tôi chưa kịp chớp mắt thì hắn nhảy phốc lên thùng xe tải của Bella và biến mất với một tốc độ không ngờ.
_Iris cậu có sao không?-Giọng Bella một lần nữa đánh thức tôi từ cơn choáng váng.
_Mình không sao-Giọng tôi nghe lạ quá. Tôi cố gắng ngượng dậy nhưng cơn choáng váng lại ập tới khiến tôi xụi lại xuống người của Bella.
_Cẩn thận cậu đang chảy máu đấy
Tuyệt giờ thì cơn đau ở chân nhắc nhở tôi về sự hiện diện của những vết thương. Và rồi thì mọi người đã tìm ra chúng tôi, cả đám đông kéo đến ùn ùn, hầu như ai cũng khóc nức nở, òa khóc như mưa. Họ hét lên với nhau, hét lên với chúng tôi.
_Đừng cử động-Ai đó nhắc nhở
_Đưa Tyler ra khỏi xe đi!-Một người khác kêu to.
Mọi thứ diễn ra xung quanh tôi thật nhanh. Tôi cố gắng cử động, nhưng một bàn tay lạnh giá ấn tôi ngồi yên.
_Đừng cử động. Cô chảy máu khá nhiều đấy.-Giọng của Edward vang lên. Hắn xuất hiện một lần nữa.
_Anh đã đứng ở chỗ kia, bên cạnh chiếc Volvo. Làm sao anh chạy tới chỗ chúng tôi nhanh thế được, còn dùng tay chặn chiếc xe cho chúng tôi nữa?
Giọng Bella vang lên, nghe giống như đang cáo buộc vậy.
_Không phải-Mặt Edward đanh lại- Tôi thấy cô vừa bị đập đầu khá nặng đấy Bella. Cô ngặp ảo giác rồi.
_Tôi nhìn thấy rõ ràng, kể cả Iris nữa, cô ấy cũng thấy.
Tôi quay sang nhìn Edward, mặt hắn đầy vẻ van nài. Mặc dù tôi chắc chắn những gì tôi thấy không phải ảo giác. Nhưng hắn có bí mật và hắn đang năn nỉ tôi giữ kín điều đó. Và quan trọng là hắn vừa cứu mạng tôi. Tôi nhận ra điều đó.
_Máu đang chảy xung quanh tai cậu đấy Bella, cậu bị va vào đâu rồi.-Tôi nhìn vào cậu ấy, cố làm cho mình thuyết phục hết mức có thể- Lúc đó chỉ có hai chúng ta thôi mà. Chiếc xe đã đâm sượt vào bên cạnh khi mình kéo cậu ra. Chúng ta đã gặp may.
Cô ấy nhìn vào tôi bằng một vẻ mặt không thể nào tin nổi. Tôi đành cụp mắt xuống không dám nhìn thằng vào Bella. Tôi đã phản bội và khiến cho cô ấy như một con ngốc giữa mọi người.
_Mình chỉ thấy có cậu và Iris thôi mà-Một giọng khác lạ ở vòng ngoài đế thêm vào.
Cuối cùng, phải cần tới sáu nhân viên y tế và hai giáo viên - gồm thầy Varner và thầy Coach Clapp - mới đẩy được chiếc xe tải ra xa khỏi chúng tôi để đưa cáng cứu thương vào. Bella và tôi mỗi người bị tròng cái vật cố định cổ vào người. Mẹ ơi xấu hổ chết đi được. Edward nói với nhân viên y tế rằng Bella bi va đập nặng vào đầu và có thể bị tổn thương não. Lúc đó cậu ấy nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Xem ra, cả trường đều bu đen bu đỏ ở đó, ai cũng thảng thốt nhìn người ta khiêng cáng tôi lên xe cứu thương. Cổ chân tôi đau buốt và đầm đìa máu. Edward đứng bên cạnh khi họ đưa tôi lên xe, hắn cố nghiêng người ra xa nhất có thể. Mặt đanh lại kìm nén. Chắc hắn sợ máu-tôi nghĩ.
_Nếu anh sợ máu thì có thể đi ra xa, tôi không phiền đâu.
Và ngạc nhiên khi thấy hắn cười hềnh hệch qua hơi thở. Trong tiếng cười có gì đó lạ lắm. Rôi hắn đi ra chỗ khác thật. Đi về phía anh chị em của hắn, những người đang trố mắt nhìn hắn-Trông họ có vẻ không vui nếu không nói là khó chịu và giận dữ. Jasper thì nhìn chăm chăm vào tôi cái nhìn điên dại mất kiểm soát giống Edward khi nãy. Cái nhìn đó khiến tôi như một con nai đang bị sư tử chú ý vậy, tôi run lẩy bẩy. Nhân viên y tế bên cạnh vội hỏi coi tôi cảm thấy thế nào. Thật may cô ấy đã cho tôi một mũi thuốc tê ở chân, khiến cơn đau dịu đi rất nhiều.
_Bella-Giọng chú Charlie thét lên kinh hoàng.
Ai đó đã báo cảnh sát, và khi chú ấy tới hiện trường thì cô con gái rượu đang nằm trên cáng cứu thương với một cái vật cố định ở trên cổ. Là tôi thì tôi cũng hết hồn.
Sau khi Bella nài nỉ và cam đoan hết lời rằng cô ấy không sao cả. Chú ấy cũng quay sang và nhìn thấy tôi đang trên xe-hoảng hồn tập hai. Tất nhiên là chiếc xe cứu thương mang theo cả "ngài cảnh sát" đến thẳng bệnh viện của hạt. Tôi cứ cảm thấy buồn cười trong suốt quãng thời gian họ khiêng tôi xuống, lần đầu tiên tôi được “đi tham quan” khoa cấp cứu của bệnh viện ý.
Một căn phòng dài với dãy giường nằm ngăn cách nhau bởi bức rèm có màu tùng lam. Bella nằm bên cạnh tôi, một cô y tá đang lấy huyết áp và đo nhiệt kế cho cô ấy. Tôi thì cứ cúi gằm mặt xuống đất sợ thấy cái ánh mắt lên án của Bella.
Và rôi tôi gặp bố của Edward, bác sĩ Cullen. Ông ta phát sáng y hệt những đứa con của mình. Vị bác sĩ Cullen ấy nhìn rất trẻ, mái tóc vàng óng... và điển trai hơn bất cứ một tài tử điện ảnh nào tôi từng được biết. Nước da ông ta rất trắng, trông dáng vẻ thì hình như đang mệt mỏi... quanh mắt ông ta là những quầng thâm, đúng kiểu “nhà Cullen”.
_Chào cô Ha- Chúa ơi giọng ông ấy quyến rũ quá-Cô cảm thấy thế nào,
Ông vừa nói vừa đeo bao tay sát khuẩn rồi cầm lên cái chân tôi.
_Dạ cháu khỏe ạ.
Người tôi run nhè nhẹ bởi cái lạnh giá từ tay ông. Thật lạ, tôi đã mong chờ cơn hoảng loạng thường thấy xuất hiện với sự hiện diện của người nha Cullen. Nhưng không, giờ thì tôi chỉ thấy sự tê nhè nhẹ khi tay bác sĩ thoăn thoát gắp những miếng thủy tinh vụn găm vào chân tôi.
Ông cũng hỏi thăm Bella và cũng không quên gửi chúng tôi đi chụp X-quang ở vùng đầu.
Tyler được đẩy đên sau chúng tôi một xíu, và rồi cậu chàng luyên thuyên một đống những từ xin lỗi tôi và Bella cùng tự trách bản thân. Chúng tôi đều phải trấn an cậu rằng cả hai đều không sao. Nhưng cậu ta vẫn cứ “tra tấn” bằng đủ lời xin lỗi lẫn hứa hẹn. Cho đến khi một cô ý ta dễ mến đưa tay kéo cái rèm ngăn cách Tyler với chúng tôi.
Tôi được phát cho một cái nạng, và nhìn Bella với một ánh mắt ngưỡng mộ khi cô nàng nhảy thoắt cái xuống giường khi bác sĩ Cullen đồng ý thả chúng tôi về. Trên đường đi ra thì chúng tôi bắt gặp Edward và Rosaline đang thảo luận gì đó với bác sĩ Cullen. Giọng chị ta nghe có vẻ rất giận dữ, và rồi cuộc tranh cãi kết thúc trong không vui. Edward đi xồng xộc về phía chúng tôi và Bella thì nhảy ra đón đầu cậu ấy. Tôi phải kiềm nén tiếng rên rỉ trong họng mình, cô nàng trông có vẻ là sẽ không bỏ qua cho lời nói dối của chúng tôi.
_Tôi muốn nói chuyện với anh, và cả cậu nữa Iris. –Cô ấy không quên tôi.
Hai quai hàm của Edward nghiến chặt lại rít qua kẽ răng:
_Bố cô đang đợi cô đấy Bella.
_Tôi muốn nói chuyện với cả hai, nếu anh không phiền.-Bella bướng bỉnh.
Mặt Edward tối sầm lại, song vẫn xoay người đi đến một góc đường trong khi Bella đỡ tôi đi theo phía sau. Ngay khi vừa đến trong góc, hắn ta quay người lại, khoanh tay nhìn chúng tôi trừng trừng.
_Tôi đã cứu hai cô thoát chết đấy. Tôi không có nghĩa vụ gì phải trả lời cho các câu hỏi tò mò của cô cả.
_Vậy là anh thừa nhận, anh đã ở đó, và đẩy chiếc xe ra cho chúng tôi. Tại sao sau đó anh lại chối. –Bella bắt được trọng điểm ngay.
_Bella! Cô bị va ở đầu đấy. Cô không biết mình đang nói gì đâu. –Hắn cắt ngang lời cô ấy.
–Rốt cuộc cô muốn gì chứ?
_Tôi muốn sự thật.
_Sự thật là..-tôi lên tiếng nếu không họ giết nhau mất. Mà tôi nghĩ là Edward bóp cổ Bella trước, trông mặt hắn đằng đằng sát khí. –anh ta đã cứu tụi mình Bella ạ.
Lại một lần nữa Bella nhìn tôi bằng ánh mắt đồi với một kẻ phản bội. Nhưng tôi cần nói ra, trước khi Bella lún sâu hơn đào bới.
_Và bằng một lý do nào đó, thì anh ấy không muốn chia sẻ với ai hết. Đó là bí mật của Edward, và tại sao chúng ta không tôn trọng điều đó.
_Nhưng mình không thích bị nói dối.-Giọng Bella lí nhí.
_Và cậu quyết tâm đào bới sâu hơn chỉ để thỏa mãn cái gọi là sự thật của cậu mặc dù nó làm tổn thương người vừa đã xả thân cứu mạng cậu?
_Mình không có.
_Vậy thì tại sao mình không giúp Edward giữ kín nó và đừng tò mò cố chấp tìm hiểu về nó. Như là một cách trả ơn cậu ấy.
Ơn trời cuối cùng cô nàng cũng có vẻ xuôi theo lời khuyên của tôi. Ánh mặt của Edward nhìn tôi đầy chân thành và biết ơn. Cả buổi tối hôm đó cả tôi và Bella đều giữ im lặng cho tới khi nhận được tin dữ là Charlie đã báo cho mẹ của Bella biết về vụ tai nạn và cả cậu tôi nữa. Đầu tôi lại choáng váng rồi.
Sau khi cam đoan một trăm lẻ một lần với cậu Michell và thím rằng tôi không sao, họ không cần phải bỏ công ăn việc làm bay nửa vòng trái đất sang thăm tôi. Cộng thêm tôi phải cam đoan gửi giấy chuẩn đoán về tình hình bệnh của tôi cho họ, tự hỏi rằng mình không đáng tin thế sao. Thì họ mới nguôi nguôi.
Đêm hôm ấy tôi quyết định đi ngủ sớm, nhưng không thể nào trằn trọc được với hàng ngàn câu hỏi liên quan đến Edward. Tôi không thể nào quên được cái sự đụng chạm rắn chắc và đầy lạnh giá ấy. Cũng không thể nào quên sức mạnh kinh khủng khi mà đôi tay ấy va chạm với chiếc xe đang lao tới với tốc độ kinh hoàng và cách hắn biến mất nhanh như chớp.
Nếu không phải cả tôi và Bella đều chứng kiến thì tôi cũng nghĩ là mình bị ảo giác, dư chấn sau cú va đầu. Trong đầu tôi hiện lên hàng ngàn giả thuyết giải thích cho tất cả mọi thứ. Nhện phóng xa, người ngoài hành tinh, siêu nhân, các thí nghiệm trên cơ thể người gây đột biến gen và thậm trí là cả robot nữa cơ.
Nhưng suy nghĩ cứ ùa đến khiến đầu tôi nhức điên lên được. Tôi đành chấm dứt những ý nghĩ bằng cách lò cò đi lấy mấy viên Tylenol trong phòng tắm. Chúng có tác dụng nhanh và tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Khỉ gió là tôi lại mơ thấy hắn, Edward.