Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
"Bởi vì… Tôi không muốn nhìn thấy người tôi thích phải vật lộn với khó khăn thế này..."
Tôi nhận thấy Si-eun hơi nín thở một lúc.
Sự hối tiếc dâng trào trong tôi, nhưng giờ thì đã quá muộn để thay đổi rồi.
Môi tôi tự động mấp máy, thốt ra những lời mà chắc chắn tôi không bao giờ muốn nói ra lúc này.
Tôi không định sẽ thổ lộ với Si-eun như thế này, nhưng trong lúc một lúc bồng bột, tôi đã lỡ nói ra cảm xúc thật trong lòng mình.
Si-eun nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to sau khi nghe lời những thú nhận đó.
Cô ấy có vẻ không tin, đó là một phản ứng tự nhiên thôi.
Bởi ngay cả tôi cũng bị sốc vì những gì mình vừa nói, nên một người đột nhiên nhận được lời thổ lộ chắc hẳn sẽ còn bối rối hơn.
"Cái-cái đó..."
Cuối cùng Si-eun cũng lên tiếng, giọng cô ấy có hơi run rẩy.
"Cậu đùa à? Hay là... Có lẽ cậu muốn nói cậu thích tôi như một người bạn...?"
Có vẻ như Si-eun đang cố gắng để nắm bắt cơ hội, cố gắng để không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội mong manh nào dù chỉ là nhỏ nhất.[note61457]
Liệu tôi có còn cơ hội để quay đầu không?
Nếu lúc này tôi nói điều gì đó kiểu như "Ý tôi là tôi thích cậu như một người bạn" thì có lẽ tôi vẫn sẽ có thể rút lui một cách an toàn.
Tôi đã buột miệng thú nhận mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, vậy nên có lẽ tốt hơn nếu tôi bỏ qua nó và rút lui ngay bây giờ.
Si-eun cũng đã cho tôi cơ hội để làm điều đó, giống như một lối thoát cuối cùng còn sót lại vậy.
Nhưng… Không hiểu sao môi tôi lại không cử động được…
Tên bạn tôi đã nói rằng hành động mà không quan tâm đến ý kiến của người khác chính là thế mạnh của tôi, vậy nên tôi thường đưa ra những quyết định rất táo bạo.
So-hye cũng đã nói trước đó rằng Si-eun có thể sẽ có bạn trai bất cứ lúc nào, vậy nên tốt hơn hết là tôi nên thú nhận sớm với cô ấy, trước khi tôi tự đánh mất đi cơ hội chỉ vì do dự.
Mặc dù lời khuyên đó chắc chắn có ích, nhưng ngay lúc này, hơn bất cứ điều gì khác...
Tôi cảm thấy rằng nếu tôi không bộc lộ cảm xúc thật của mình, Si-eun có lẽ sẽ từ chối sự giúp đỡ của tôi.
Suy nghĩ này đã làm lu mờ đi mọi điều khác.
Đó là lý do tại sao tôi không thể quay đầu được... Ngay cả khi tôi phải đối mặt với sự từ chối lạnh lùng từ Si-eun, tôi vẫn muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc thật sự của tôi…
"Không."
Tôi trả lời, cổ họng có hơi nghẹn lại…
"Tôi thích cậu theo hướng lãng mạn..."
Si-eun hơi giật mình, mái tóc dài của cô ấy đung đưa nhẹ theo từng chuyển động.
Biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của Si-eun đang cho thấy rõ rằng cô ấy đang căng thẳng đến mức nào.
Nghĩ lại thì… Được một chàng trai sống cùng nhà tỏ tình, tất nhiên mọi cô gái đều sẽ cảm thấy lo lắng trong tình huống này rồi...
Nhưng giờ đây điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Si-eun và nói.
"Tôi thích tính cách và cách cậu nói chuyện. Cách cậu luôn làm những điều đúng đắn ngay cả khi gặp khó khăn. Cách cậu cáu kỉnh nhưng đôi khi vẫn mỉm cười. Và... cách cậu luôn cố tỏ ra rằng bản thân mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại bộc lộ một khía cạnh yếu đuối của mình. Tất cả những điều đó..."[note61458]
Tôi có thể thấy ánh mắt của Si-eun đang dao động.
"Vì vậy… Khi tôi thấy cậu buồn, tôi cảm thấy rất đau lòng. Đó là lý do tại sao tôi muốn giúp cậu, ngay cả khi đó là vì lợi ích của chính tôi."[note61459]
"...Ugh."
Một âm thanh khó hiểu thoát ra khỏi đôi môi của Si-eun.
Si-eun chăm chú lắng nghe những lời tôi nói, má cô ấy có hơi ửng hồng. Môi cô hé ra rồi lại khép vào liên tục, toàn thân cô run rẩy một cách rõ rệt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy trông vô cùng bối rối.
"Ừm… Chà, tôi xin lỗi nhé."
"Xin lỗi?"
Si-eun nghiêng đầu nhìn tôi khi tôi đột nhiên cúi đầu xin lỗi cô ấy.
"Tôi xin lỗi vì đã nói điều này khi cậu đang có quá nhiều điều phải suy nghĩ. Nhưng tôi chỉ muốn nói ra với điều đó với cậu thôi. Cậu không cần phải trả lời đâu, cậu biết mà."
"...Ừm."
Si-eun quay mặt đi trước khi cố gắng đáp lại lời tôi nói.
"V-vậy thì. Vì cậu đã nói thế... Nên tôi sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của cậu lúc này vậy..."
"Ừm, được thôi."
Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận sự giúp đỡ của tôi mà không phản kháng lại, điều đó thật nhẹ nhõm.
"V-với cả..."
Sau một lúc do dự, Si-eun cắn chặt môi rồi nói bằng một giọng căng thẳng.
"Sau khi tôi trở về, tôi có thể trả lời lời tỏ tình của cậu được không?"[note61460]
Tôi nghĩ mình có thể bị từ chối ngay lập tức, nhưng không ngờ Si-eun lại có vẻ sẵn sàng cân nhắc chuyện ấy một cách nghiêm túc.
Hoặc có lẽ, ờm… Bất kể cô ấy có chấp nhận hay từ chối, tâm trí của Si-eun lúc này hẳn đang rất hoảng loạn. Vậy nên có lẽ cô ấy chỉ đang trì hoãn câu trả lời thôi…
Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy, có lẽ là tôi đã thêm cho cô ấy một gánh nặng mới rồi.
Nhưng bằng cách nào đó, chỉ nghe điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.
Tôi ngốc thật đấy...
Bỏ qua trái tim đang đập thình thịch của mình, tôi trả lời lại Si-eun.
"Chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian của cậu đấy."[note61461]
"...Ừm, tôi cảm ơn..."
Si-eun trả lời tôi một cách thì thầm.
Cô ấy vẫn hơi run rẩy, nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút. Và trên hết, cô ấy đang nở một nụ cười nhẹ trên môi. Nhìn thấy khuôn mặt thoải mái của cô ấy lúc này cũng khiến tôi an tâm hơn phần nào.
Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó.
Dường như chúng tôi đã cùng nhau ăn đồ ăn giao tận nhà, nhưng không một lời nào được trao đổi giữa cả hai trong suốt thời gian đó.
Thật ngượng ngùng khi một chàng trai vừa tỏ tình và một cô gái nhận được lời tỏ tình ấy lại ở cùng một nhà…
Cho đến hôm qua, không, chỉ mới vài giờ trước, chúng tôi vẫn còn nói chuyện rất bình thường. Thậm chí chúng tôi còn cùng nhau đi xem phim và hát karaoke. Nhưng giờ đây khi nhìn lại, tôi cảm giác như thể chuyện đó đã trôi qua từ rất lâu trước đây rồi vậy.
Sau đó, mỗi người chúng tôi đều tắm rửa và đi ngủ.
Tôi nhớ dường như mình đã nói gì đó như là "Chúc cậu đi đường bình an" và nhận lại được một câu trả lời "Ừm…" từ Si-eun, và sau đó thì tôi không nhớ gì nữa.
Cảm giác này thậm chí còn ngượng ngùng hơn cả cái cảm giác lần đầu chúng tôi gặp nhau với tư cách người chủ thuê và người giúp việc. [note61462]
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Si-eun đã rời đi.
Từ hôm nay cho đến khi Si-eun trở về, tôi chỉ có một mình. Nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy có chút cô đơn.
Ngay cả khi cô ấy chỉ đi vào cuối tuần, sự vắng mặt của cô ấy vẫn khiến tôi cảm thấy rất trống trãi.
Lần này, tôi thậm chí còn không biết khi nào Si-eun sẽ trở lại. Có lẽ cô ấy sẽ không quay lại cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc, đến khi chính cô ấy xác nhận rằng mẹ cô đã tỉnh lại.
Tôi mở tủ định lấy ramen ra ăn, nhưng rồi lại nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Ý nghĩ đó biến mất khi tôi nhớ lại khuôn mặt của Si-eun, cô ấy nổi cơn thịnh nộ chỉ vì chạm vào gói ramen.[note61463]
Tôi cũng quyết định sẽ tự mình dọn dẹp và giặt giũ nếu cần. Tôi sẵn sàng cố gắng hết sức, ngay cả khi tôi có vụng về đi chăng nữa.
Để khi Si-eun quay trở về, sẽ không có một núi công việc chất đống nào đang chờ cô ấy. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm khi Si-eun vắng nhà.
Trong khi đó, có một cuộc náo loạn nhỏ đã xảy ra ở trường tôi.
Giờ ăn trưa vào sáng thứ Hai.
Không giống như thường lệ, tôi ăn xong bữa trưa ở căng tin sinh viên và đang trên đường đi đến lớp học thì nghe thấy tiếng ai đó đang chạy nhanh về phía tôi ở đằng sau.
Khi tôi quay lại nhìn, chủ nhân của tiếng bước chân đó không ai khác chính là tên bạn tôi.
Tôi nghĩ có lẽ cậu ta có điều gì đó muốn nói với tôi, vậy nên cậu ta mới chạy nhanh đến vậy.
Chà, tôi cho rằng tôi đã đoán đúng, cậu ta chạy đến đặt tay lên vai tôi và thở hổn hển.
Tôi đứng yên để cho cậu ta thời gian thở, chẳng mấy chốc cậu ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại và ngước lên nhìn tôi.
"Chạy đến được đây là tốt, nhưng sao mày lại chạy?"
"Tất nhiên là vì tao có chuyện muốn nói với mày rồi."
"Mày có thể nói với tao ở bên trong lớp học mà."
Tôi khịt mũi và tiếp tục đi về phía lớp học, nhưng tên này đã nắm vai tôi lại.
Sau đó, như thể đang thì thầm, cậu ta hạ giọng và nói với tôi.
"Này, mối quan hệ của mày với Yoo Si-eun là gì vậy?"
Đúng như tôi nghĩ.
Tôi đã luôn cảm thấy có vài người nhìn mình kể từ lúc tôi vẫn còn ở căng tin.
Có vẻ như So-hye đã đúng.
Khu vực trước nhà ga đó hẳn là một địa điểm tuyệt vời của những sinh viên trong trường chúng tôi.
Xét theo việc tin đồn đã được lan truyền khắp trường chỉ trong hai ngày thế này, hẳn là phải có nhiều hơn một hoặc hai người chứng kiến cảnh tôi và Si-eun đi cùng nhau.
Tôi nên trả lời thế nào đây?
Không suy nghĩ đời lời bào chữa nào, tôi quyết định sẽ giả vờ ngốc nghếch.
"Sao mày hỏi thế? Có chuyện gì à?"
Giả vờ không hiểu ý cậu ta, tôi hỏi lại.
Sau đó tên này tiếp tục hạ giọng xuống thấp hơn nữa.
"Bạn tao nói rằng cậu ta đã thấy mày và Yoo Si-eun đi dạo cùng nhau."
"Ồ, vậy à?"
"Đó là tất cả những gì mày phải nói à?"
"Chà, trước hết, tao và Si-eun không có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Nhưng nghiêm túc mà nói thì, sinh viên đại học có thường hay bàn tán về việc người này đi dạo với người kia không?"
"Điều này không bình thường chút nào, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Yoo Si-eun được nhìn thấy đi với bất kỳ chàng trai nào, hoặc đổi lại là mày cũng thế."
Tôi có hơi nghi ngờ về điều đó, nhưng câu trả lời tiếp theo của cậu ta thực sự làm tôi khá bất ngờ.
"Nhưng việc mày và Yoo Si-eun đi cùng nhau thì có hơi bất thường, đúng chứ? Tất nhiên là sẽ có những tin đồn được lan truyền rồi, nhể?"
"Ừ, tao đoán vậy."
Nó khá đúng.
Bởi vì tôi, một người mà ngay cả những sinh viên cùng khoa còn không biết đến, đi cùng Si-eun, một người nổi tiếng nhất trường, chắc chắn sẽ trở thành một chủ đề bàn tán thú vị.
Và nếu như có ai đó thực sự nhìn thấy chúng tôi đi cùng nhau, tôi chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra một lý do gì đó hợp lý để giải thích được.
Si-eun là người giúp việc của nhà tôi, và tôi thì lại kiếm được rất nhiều tiền thông qua đầu tư, nhưng thực ra vì chính tôi thích Si-eun nên tôi đã ngỏ lời rủ cô ấy đi chơi…
Nghĩ kỹ lại thì… Tất cả những thứ trên đều là bí mật của chúng tôi. Vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phủ nhận một cách thẳng thừng.
"Có thể đó chỉ là một loại ảo ảnh quang học nào đó chăng? Giống như ảo ảnh vậy."
"Đừng có nói những điều ngớ ngẩn như thế."
"Hoặc có thể đó là một bản sao thì sao?"
"Tại sao bản sao của mày và bản sao của Yoo Si-eun lại cùng nhau đi bộ quanh nhà ga chứ?"
"Chà, vậy thì mày phải đi hỏi những bản sao đó rồi."
"Đừng đùa nữa, mày thực sự không phải..."[note61464]
"Ah, chào anh! Tiền bối Hwi-min!"
So-hye đột nhiên bước đến và giơ cao cánh tay, ngắt lời cái tên đang cố gắng gây sức ép với tôi.
Cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi, nhưng bằng cách nào đó trông cô ấy như càng ngày càng hoạt bát hơn.
Tôi tự hỏi liệu việc ngủ trong giờ học có phải là bí quyết giúp So-hye trở nên như thế không?
"Ồ, chào."
Ngược lại với cô ấy, tôi, một người tập trung (vào những việc khác) trong suốt buổi giảng, đáp lại bằng lời chào mệt mỏi.
So-hye bật cười khúc khích và nói.
"Nhân tiện thì, cuối tuần thực sự rất vui đấy."
"Cuối tuần sao?"
"Đúng vậy, cuối tuần trước, cả ba chúng ta đã làm xong dự án và đã cùng đi chơi, anh nhớ không?"
"Huh?"
Điều này khác với những gì tôi nhớ, khi tôi định hỏi cô ấy đang nói về điều gì thì tôi chợt nhận ra, sau đó tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.
Có phải So-hye đang cố gắng tạo cho tôi một bằng chứng ngoại phạm không?
"Ồ? Có chuyện đó sao?"
"Vâng, đúng thế đấy, thưa tiền bối."
So-hye nhanh chóng xen vào và trả lời câu hỏi mà tên đấy hỏi tôi. Sau đó cậu ta chỉ đáp lại bằng câu "Hmm~ Tao hiểu rồi" và không nói gì thêm nữa.
Thật ngạc nhiên, cuộc trò chuyện đã diễn ra một trôi chảy mặc đây mới chỉ là lần đầu họ gặp nhau. Liệu đây có phải là cách giao tiếp thông thường của những người hướng ngoại không?
"Cơ mà vậy thì tại sao tên bạn anh lại nói là cậu ta nhìn thấy hai người này đi cùng nhau chứ?"
"À~ Đó là vì em đã bị tách khỏi hai người họ khi đang chơi trốn tìm, em đoán đó là lúc những người khác nhìn thấy họ đi cùng nhau. Đúng không, tiền bối Hwi-min?"
"Ừ, đúng thế, anh đoán vậy?"
Khi tôi mơ hồ đồng ý, tên bạn tôi gật đầu như thể cậu ta đã hiểu mọi chuyện. Tất nhiên thì tất cả chỉ đều là dối trá. Không đời mà nào ba sinh viên đại học lại chơi trốn tìm ở một khu vực đông đúc như vậy ngay từ đầu cả.
Dù sao thì, có vẻ như hiểu lầm đã được giải quyết.
Chà, nói đúng thì thực ra đó không phải là hiểu lầm, nhưng cuối cùng thì sự việc cũng đã kết thúc nên ổn thôi.
Khi tôi bước vào lớp học và định mở máy tính xách tay ra, So-hye đã ngồi đấy nhìn tôi với nụ cười từ bên cạnh từ lúc nào.
"Chuyện gì vậy?"
"Anh không cần phải cảm ơn em đâu, tiền bối à."
"Nếu em nói không cần thì anh sẽ không làm thế."
"Ahaha, anh xấu tính thật đấy, chúng ta là những người đồng chí ngồi cạnh nhau mà."
Nói xong, So-hye hỏi tôi với giọng điệu có vẻ nghiêm túc.
"Vậy, anh đã thú nhận với chị ấy chưa?"
Khi tôi quay lại nhìn, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự phấn khích. Cô ấy dường như đang tận hưởng cuộc sống của người khác như một trận đấu thể thao.
"Anh sẽ không nói cho em biết đâu."
Trước câu trả lời của tôi, So-hye hơi chớp mắt ngạc nhiên.
"Hả? Vậy là anh đã thực sự làm thế sao?"
"Không biết."
"Ahaha. Tiền bối à, anh đúng là một người luôn hành động vào những lúc cần thiết đấy."
"Yên lặng đi..."
Sau khi thở dài vì sự khó chịu của Si-eun, tôi liếc nhìn những chiếc ghế phía trước.
Lúc này đây, chỗ ngồi thường ngày của Si-eun đang trống, không hiểu sao nhìn nó làm tôi có một cảm giác khó chịu đến lạ.
Nhiều ngày tiếp theo vẫn trôi qua như thế.
Tôi đã hy vọng rằng tôi có thể sẽ nhận được tin nhắn từ Si-eun, nhưng không có gì cả. Có lẽ cô ấy không có thời gian dành cho tôi trong khoảng thời gian đang căng thẳng thế này.
Bởi vì cảm thấy có hơi không đúng lắm nếu tôi lại chủ động liên lạc với cô ấy sau khi đã đột ngột thổ lộ tình cảm của mình như vậy, thế nên tất cả những gì tôi có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi trong im lặng. [note61465]
Thứ Hai trôi qua, rồi đến thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm.
Cuối cùng là thứ sáu… Cũng chính là ngày mà Si-eun đã quay trở về.