Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Hwi-min-
"Tôi sẽ giúp cậu."
"Cái gì...?"
Liếc nhìn xuống, tôi thấy Si-eun nghiêng đầu với vẻ mặt có phần hơi bối rối.
Có vẻ như tôi cần phải giải thích kĩ hơn rồi…
"Ý tôi là, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí nằm viện và phẫu thuật cho mẹ cậu."
Đôi mắt của Si-eun mở to vì ngạc nhiên trong giây lát.
Tôi đã cố gắng nói chuyện một cách thoải mái để tránh làm cô ấy lo lắng, nhưng có lẽ diễn xuất của tôi không được tốt cho lắm...
Khi Si-eun còn đang lúng túng không biết phải nói gì, tôi đã chen vào trước.
"Tất nhiên là tôi sẽ không cho không tiền của tôi cho cậu, tôi muốn cậu trả nó lại sau. Nhưng tôi không tính lãi và không có thời hạn. Cậu chỉ cần trả dần dần cho đến khi nào đủ là được."
Đó là những gì tôi đã nói, nhưng...
Không, Tôi nghĩ kỹ rồi, ngay cả khi tôi không bao giờ lấy lại được số tiền ấy, thì điều đó có gì quan trọng cơ chứ?
Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn giúp đỡ Si-eun. Và nếu điều đó tốn kém đi chăng nữa, thì cứ mặc cho nó tốn kém đi.
Nhưng Si-eun chỉ nhướng mày và hỏi tôi.
"Cậu có biết nó bao nhiêu không?"
"Không."
"Vậy thì làm sao mà cậu có thể nói—"[note61453]
"Chà, nhưng chắc chắn là nó phải ít hơn tất cả những gì tôi sở hữu, đúng không?"
Tôi không biết số tiền đó là bao nhiêu cho đến khi Si-eun nói thẳng với tôi.
Nhưng nhìn vào sự lo lắng của cô ấy, tôi khá chắc rằng đó phải là một số tiền đáng kể.
Vâng, và nếu như tình hình tệ nhất xảy ra, chỉ riêng việc bán căn nhà này thôi cũng đủ để chi trả mọi thứ rồi. Mặc dù chắc nó sẽ khó có thể chuyển thành tiền mặt ngay lập tức được.[note61454]
Si-eun im lặng một lúc rồi mới nói "Cậu đùa à?" khi nhìn vào mắt tôi.
Cô ấy có vẻ hơi tức giận.
"Nếu cậu đang muốn..."[note61455]
"Ngay cả tôi cũng không đùa về chuyện như thế này... Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc đấy."
Tôi dừng lại một chút rồi nói thêm.
"Hãy xem đó như một hình thức đầu tư đi."
Si-eun hơi nghiêng đầu khi nghe tôi nói ra những lời đột ngột đó.
"Hình thức đầu tư… Sao?"
"Đúng thế, hình thức đầu tư."
Tôi gật đầu chắc nịch và tiếp tục.
"Tôi muốn cậu hãy tiếp tục nấu những bữa ăn ngon, giặt giũ và dọn dẹp. Cậu đã làm rất tốt công việc hầu gái khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc."
Nhờ có Si-eun, tôi đã ăn uống một cách đàng hoàng, và tôi đã không còn làm hỏng quần áo khi giặt đồ nữa.
Và chắc rồi, nếu mọi không có cô ấy, ngôi nhà này sẽ đầy rác như căn hộ cũ của tôi. Nhưng bây giờ nhìn xem? Nó sạch bong một cách đáng ngạc nhiên.
Tất cả những điều này đều là nhờ công của Si-eun, người giúp việc của nhà tôi.
Và tôi muốn lối sống này được tiếp tục.
"Vì vậy, tôi đang thực hiện một khoản đầu tư để đảm bảo rằng cậu sẽ không phải bỏ công việc của mình chỉ vì tình hình hiện tại."
Tôi nói một cách nhấn mạnh.
Tất nhiên, tất cả chỉ là vỏ bọc. Mặc dù nó không hoàn toàn là lời nói dối, nhưng tôi không thực sự có ý định đầu tư. Tôi chỉ đơn giản là không muốn thấy Si-eun buồn.
Nhưng để Si-eun không cảm thấy áp lực từ nó, tôi buộc lòng phải nói theo cách này.
Liệu Si-eun có hiểu những điều tôi nói không?
Nhìn vào khuôn mặt Si-eun, tôi thấy cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm, môi có hơi hé mở. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý tôi.
Ngay sau đó, Si-eun nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt của cô ấy dường như đang cố gắng để có thể nhận ra ý định thực sự ẩn sau lời nói của tôi.
Tôi không có gì phải sợ cả, bởi vì tất cả những lời tôi nói đều thật lòng. Vậy nên bằng một cách không hề nao núng, tôi nhìn thẳng vào mắt Si-eun
Nhưng rồi một lát sau...
Si-eun vẫn lắc đầu.
"Không."
Cô ấy đã từ chối lời đề nghị của tôi.
Đây không hẳn là một điều bất ngờ. Bởi nếu xét theo tính cách của Si-eun, điều đó rất có lý.
Cô ấy chỉ muốn nhận lại những gì cô ấy đã cho đi, và chỉ mong muốn được đền bù cho công sức của mình.
Với suy nghĩ như vậy, như một lẽ tự nhiên, cô ấy sẽ không muốn chấp nhận sự giúp đỡ kiểu này từ tôi.
Dù tôi có cố gắng hạ thấp nó thế nào đi chăng nữa thì bản chất nó vẫn như vậy.
Đến cuối cùng thì đó chẳng phải là một lời đề nghị sẽ trả một khoản tiền lớn thay cho cô ấy sao?
Khi tôi đang tìm một cái cớ khác thì chợt Si-eun nói thêm, với một giọng hơi nghẹn ngào.
"Điều đó khiến tôi cảm thấy quá tội lỗi... Và thảm hại nữa..."
—-----------------
-Si-eun-
"Điều đó khiến tôi cảm thấy quá tội lỗi... Và thảm hại nữa..."
Chỉ sau khi nói những lời này, tôi mới nhận ra cảm xúc thực sự của mình.
Hwi-min về cơ bản là đang đề nghị sử dụng hết mọi thứ cậu ấy có để giúp tôi. Tôi thực sự rất biết ơn vì tấm lòng đó.
Nó khiến tôi thật sự rất vui và cảm động, đến nỗi tôi cảm thấy dường như mình có thể bật khóc bất kỳ lúc nào.
Nhưng tôi không thể chấp nhận nó được.
Điều đó khiến tôi cảm thấy quá tội lỗi.
Tôi không tự tin là mình có thể đền đáp Hwi-min một cách xứng đáng được...
Cho dù tôi có thể nấu ăn, giặt giũ hay dọn dẹp đi chăng nữa… Chắc chắn ngoài kia vẫn có những người có thể làm điều đó tốt hơn tôi. Không có lý do gì để cậu ấy đầu tư vào tôi nhiều như vậy.
Và trên hết...
Với tôi, điều đó thật quá thảm hại.
Đúng, thật thảm hại…
Vay tiền của người mà tôi đang có tình cảm.[note61456]
Nếu tôi làm vậy thì tình cảnh của tôi sẽ trở nên quá thảm hại, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu điều đó thực sự xảy ra…
Đó chính là cảm giác của tôi khi nghe những lời của Hwi-min.
Vâng, đó đúng là những gì tôi đã nghĩ...
Trớ trêu thay, phải đến khi đối mặt với tình huống thế này, tôi mới thực sự một lần nữa đối mặt với cảm xúc của mình.
Hwi-min đã bén rễ ở sâu trong tim tôi, sâu sắc đến mức tôi không còn lý do gì để phủ nhận điều đó nữa.
Tôi nhìn Hwi-min.
Nghĩ đến việc cậu ấy sẽ giúp đỡ nhiều như vậy cho một người giúp việc như tôi... Mặc dù tôi chỉ đơn giản là làm một vài việc nhà thôi...
Mỗi người đều có một giới hạn lòng tốt của riêng mình. Nhưng Hwi-min có thể không nghĩ như vậy, bởi cậu ấy đã luôn quan tâm và chăm sóc tôi hết lần này đến lần khác.
Tại sao cậu ấy lại cố gắng đi xa đến vậy chỉ để giúp tôi cơ chứ?
Mặc dù chính cậu ấy đã
tuyên bố rằng mình không quan tâm đến người khác chút nào...
Nhưng cậu ấy lại ngay lập tức nhận ra và cố gắng giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn dù chỉ một chút.
Và đó là lý do tại sao tôi...
Không, điều này không đúng.
Đây không phải là cảm xúc mà một người giúp việc nên có.
Tôi sẽ không thể tiếp tục làm tiếp công việc này nếu tôi cứ phát triển những cảm xúc như vậy với người đàn ông tôi sống cùng nhà...
Hơn nữa, Hwi-min không có hứng thú với phụ nữ. Những cảm xúc thế này chắc chắn sẽ chỉ dẫn đến đau đớn cho tôi mà thôi...
Cố gắng không để lộ suy nghĩ thực sự của mình, tôi chỉ đành cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và nói.
"Nếu đây chỉ là lòng thương hại thì hãy quên đi. Tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu giúp đỡ tôi bất cứ vấn đề gì về mặt tài chính, xin đừng hiểu lầm."
"Thương hại… Sao…."
Hwi-min lặp lại lời tôi nói, cậu ấy có vẻ hơi sốc. Cắn môi, tôi nói tiếp.
"Ngay cả khi không có sự giúp đỡ của cậu, tôi vẫn... Tôi vẫn có thể tự xoay xở được, giống như cách tôi vẫn thường làm thôi."
"Ừm…"
"Vậy nên từ bỏ ý nghĩ đấy đi, tôi vẫn sẽ ổn thôi."
Hwi-min im lặng, như thể không biết phải nói thêm gì cả.
Cậu ấy chỉ muốn giúp thôi, nhưng cuối cùng tôi lại nói ra những lời cay nghiệt không cần thiết với cậu ấy…
Tôi có thể đã làm cậu ấy tổn thương... Ý nghĩ đó khiến tim tôi trở nên đau nhói…
Nhưng tôi không thể chấp nhận sự giúp đỡ của Hwi-min được...
Nếu tôi làm vậy, mối quan hệ của tôi với cậu ấy chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ đến mức không thể cứu vãn được nữa...
"Không."
Trước sự lo lắng của tôi, Hwi-min chợt cất lời một cách rõ ràng.
"Tôi sẽ giúp cậu."
"Cái gì chứ...?"
"Mặc dù tôi có quan tâm đến cậu, nhưng đây là điều mà tôi muốn làm, vì chính bản thân tôi muốn thế."
Giọng của Hwi-min không hề có chút do dự nào...
Vì chính bản thân cậu ấy sao?
Tôi thậm chí còn không thể đoán được cậu ấy nói vậy là có ý gì.
Trong lúc tôi đang im lặng chờ Hwi-min nói tiếp, cậu ấy hơi dừng lại một chút trước khi tiếp tục.
Sau vài giây trao đổi ánh mắt, đôi môi của Hwi-min từ từ hé mở…
"Bởi vì… Tôi không muốn nhìn thấy người tôi thích phải vật lộn với khó khăn thế này..."