Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Yoo Si-eun-
"Haizz..."
Tôi thở dài trong khi khuấy sô-cô-la trong nồi.
Gần đây tôi thở dài rất nhiều, người ta thường nói nếu bạn thở dài quá nhiều, vận may của bạn sẽ trôi đi mất. Có lẽ vận may của tôi đã chạm đáy rồi.
Tất cả là lỗi của Hwi-min vì đã làm tôi thở dài.
Từ cuối tuần trước khi tôi về nhà, thái độ của Hwi-min đột nhiên trở nên ngượng ngùng đến lạ.
Hwi-min không hẳn là một người hòa đồng, nhưng cậu ấy rất hay trò chuyện với tôi. Thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn đưa ra những nhận xét vui vẻ về tôi nữa.
Nhưng mấy ngày nay, Hwi-min không nói với tôi một lời nào. Không, quên nói đi… Cậu ấy thậm chí còn không trả lời khi tôi nói chuyện với cậu ấy.
Nguyên nhân sự việc đã rõ ràng.
Hwi-min đã thay đổi kể từ sau cái ngày tôi thức dậy trong tình trạng say khướt. Tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi đã thay đổi từ khoảng thời gian đó.
Bây giờ tôi cảm thấy chúng tôi còn xa cách hơn cả trước khi tôi đảm nhận công việc người giúp việc này.
Tôi đã nói gì để khiến Hwi-min phải bắt đầu xa lánh mình chứ?
Ghép tất các tình huống lại với nhau, câu trả lời đã trở nên rõ ràng hơn.
Có lẽ…
Tôi có khả năng...
...Đ-đã thú nhận với cậu ấy.
Cho dù là say rượu đi chăng nữa, cũng không thể đối xử với một người mà mình đã từ chối một cách bình thường như trước được.[note61192]
Cậu ấy hẳn đã nảy sinh những cảm giác không thoải mái, khiến tôi khó có thể đối mặt…
Nhưng có một điều tôi không chắc chắn…
Nếu sự việc diễn ra như vậy thì... Liệu tôi có thực sự thích Hwi-min không?
'Khi đã uống rượu, khả năng tự chủ của bản thân sẽ giảm đi và những lời nói ẩn chứa trong lòng thường có xu hướng sẽ tuôn trào ra hết.'
Hình như So-hye đã nói điều gì đó giống như thế ở bữa tiệc rượu.
Có thực sự đúng như vậy không?
Những ý nghĩ như thế có thực sự ẩn chứa bên trong tôi không?[note61193]
Dù tôi có cố gắng nhìn vào trái tim mình, nó cũng tối đen như thanh sô cô la trước mặt tôi, và tôi chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Điều duy nhất mà tôi chắc chắn khi nhìn vào là nó đang tỏa ra nhiệt. [note61194]
"Haizz..."
Cảm thấy có hơi bực bội, tôi lại thở dài một lần nữa.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa…
Tôi cần phải bắt người đã khiến tôi phải thở dài nhiều như thế này chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, tôi tắt bếp gas với một tiếng "Hừ" rõ to.
—-----------------
Cốc cốc cốc.
Tôi gõ cửa và đứng chờ hồi âm.
Tôi đã từng gây ra một sự cố khi đi vào phòng mà không gõ cửa...
Vì vậy nên tôi quyết định sẽ không mở cửa và đi vào một cách bừa bãi nữa.
Bây giờ đã là 11:50 tối, còn mười phút nữa là đến sinh nhật của Hwi-min.
Trên tay tôi là món quà sinh nhật dành cho Hwi-min.
Ban đầu, tôi không có ý định sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.
Nhưng tôi đã nghe về chuyện đó ở buổi nhậu.
Sinh nhật của cậu ấy là một tuần sau đó, sẽ thật đáng thất vọng nếu tôi không tổ chức sinh nhật cho cậu ấy mặc dù mình đã biết về nó.
Đó là lý do đơn giản khiến tôi đã chuẩn bị thứ này... Và tôi không có bất kỳ động cơ nào khác hết.
Sau một hồi chờ đợi, tôi nghe thấy giọng nói từ bên trong vọng ra.
"Vào đi".
Tôi đã lo rằng Hwi-min có thể sẽ không cho tôi vào, nhưng may mắn thay, điều đó đã không xảy ra.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Sau đó, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, giấu túi socola ra sau lưng.
Qua cánh cửa mở, tôi thấy Hwi-min đang ngồi ở vị trí thường lệ trước màn hình máy tính.
Cậu ấy thậm chí còn không nhìn vào mắt tôi, rõ ràng là cậu ấy đang cảm thấy ngượng ngùng khi ở cạnh tôi.
Nhưng thậm chí ngay cả điều này cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường. [note61195]
Gần đây, chúng tôi không gặp nhau nhiều ngoại trừ giờ ăn.
"Tại sao cậu lại đến đây?"
Giọng điệu của cậu ấy có chút cảnh giác.
"Chỉ vì tôi muốn thôi."
Tôi trả lời một cách bình thản nhất có thể và đi về phía giường.
Thỉnh thoảng cậu ấy có liếc nhìn tôi nhưng cũng không phản ứng gì mấy, Có vẻ như cậu ấy không để ý đến thanh socola mà tôi đang cầm, thật nhẹ nhõm.
Sau khi tôi giấu thanh socola dưới chăn, Hwi-min khẽ hỏi.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Ngồi."
"Tôi thấy rồi, hôm nay cậu không mang theo đồ ăn nhẹ à?"
"Dù sao thì cậu cũng không thích ăn nhẹ mà. Hơn nữa, ăn nhẹ vào lúc đêm muộn thế này sẽ khiến cậu béo lên đấy."
"Được thôi..."
Mặc dù tôi đã cố tỏ ra thờ ơ về vấn đề đó, Hwi-min cũng không tiếp tục hỏi thêm. Tôi không chắc đó là do cậu ấy thiếu kỹ năng giao tiếp hay là do cậu ấy đã hiểu ra mọi chuyện nữa.
Nói xong, Hwi-min quay người lại và tiếp tục làm việc, rõ ràng là không muốn nói chuyện thêm nữa.
Nhưng vẫn còn kha khá thời gian trước khi đến sinh nhật của Hwi-min. Vậy nên tôi vẫn chưa thể tặng quà cho cậu ấy được.
Tuy nhiên, nếu tôi chỉ ngồi im và chờ đợi rồi trao quà cho cậu ấy thì lý do tôi đến căn phòng này sẽ quá rõ ràng.
Vậy nên tôi cố gắng tiến lại gần Hwi-min và bắt chuyện.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Hwi-min quay đầu lại một cách tự nhiên, nhưng ngay lập tức cậu ấy lại tránh xa tôi ra như thể chúng tôi là hai cực của một cục nam châm vậy. [note61196]
Tôi không chắc là Hwi-min cảnh giác với tôi đến mức nào nữa, cơ mà đến mức này thì thật buồn cười…
"Nghiên cứu kinh tế."
"Ồ? Có rất nhiều những chữ cái ngoằn ngoèo này."
"Chúng không phải là những chữ cái ngoằn ngoèo đâu, chúng là các biến số Hy Lạp."
Tôi cố gắng câu giờ bằng những lời tán gẫu vô ích, nhưng không có tác dụng.
Đáng lẽ ra tôi nên đến trước nửa đêm một chút thôi chứ... Có một chút sự tự trách dâng lên trong tôi.
Sau đó tôi quay trở về chỗ ngồi của mình với một tiếng "Hừm".
Đột nhiên, có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Gần đây, Hwi-min thậm chí còn tránh nói chuyện với tôi. Nhưng vừa rồi, cậu ấy trả lời câu hỏi của tôi một cách bình thường.
Vậy thì nếu bây giờ tôi hỏi chuyện đó thì có được không?
Nghĩ vậy, tôi lập tức lên tiếng.
"Này, sao dạo gần đây cậu lại cư xử ngượng ngùng thế?"
Vai của Hwi-min có hơi giật giật sau khi nghe câu hỏi của tôi.
"Tôi đang nghĩ đến việc sẽ quay trở lại với khái niệm không giao tiếp với mọi người của mình."
"Cậu không cần diễn bản thân không thể giao tiếp được đâu, bởi vì thực sự không thể nói giao tiếp với mọi người được mà."
"Chà, đúng vậy nhỉ."
"Đừng đùa nữa và hãy nói cho tôi biết đi, tại sao dạo gần đây cậu đột nhiên lại xa cách tôi thế?"
"..."
Thật là một cái cớ nực cười.
Nếu là người khác, có thể họ sẽ hiểu là Hwi-min không muốn nói và bỏ qua, nhưng với tôi thì khác, cậu ấy không nên mong đợi sẽ nhận được sự khoan dung như vậy từ tôi.
Nhưng có vẻ như đó là cái cớ tốt nhất mà Hwi-min có thể nghĩ ra ngay lúc đó, vậy nên cậu ấy không có phản hồi nào khác nữa.
Nếu vậy thì tôi cũng không cần phải chờ đợi nữa, tôi chỉ cần thăm dò thêm thôi.
"Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi, nhưng..."
"Hửm?"
"Đêm chúng ta đi nhậu về, thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"
Tôi hạ giọng, mặc dù tôi biết là chẳng ai có thể nghe lén cả.
Và theo tôi đoán thì... Tôi đã thú nhận với Hwi-min.
Nhưng ngay cả khi tôi đã nói, Hwi-min vẫn không trả lời. Cậu ấy có vẻ đang suy nghĩ sâu xa về điều gì đó, nhưng đôi môi vẫn không có dấu hiệu chuyển động.
Cảm thấy bực bội, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
"Nếu, nếu tình cờ… Nếu tôi có nói điều gì đó..."
Nếu tôi thú nhận...
"Tất cả chỉ là lời vô nghĩa mà tôi đã thốt ra lúc say, tôi chắc chắn không nói bất cứ điều gì thật lòng cả. Vậy nên, xin cậu hãy quên hết đi..."
"..."
Điều đó không hề chân thành, vậy nên tôi hy vọng cậu ấy có thể quên hết nó đi.
Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc là nó có chân thành hay không, nhưng... Nếu tôi khiến Hwi-min, một người không có hứng thú với phụ nữ, cảm thấy có những bối rối không cần thiết… Và nếu đó là lý do khiến cậu ấy trở nên ngại ngùng như thế, thì những cảm xúc đó không cần thiết…
"Được rồi."
Cuối cùng Hwi-min gật đầu và trả lời.
Tôi có thực sự đã thú nhận với cậu ấy không?
Nếu vậy thì… Những cảm xúc đó của tôi có thực sự chân thành không?
Đúng lúc đó, một tiếng bíp điện tử rẻ tiền vang lên trong phòng Hwi-min.
Tôi mở điện thoại ra kiểm tra thì thấy đã 12 giờ đêm, có vẻ như đó là một chiếc đồng hồ được cất ở đâu đó trong phòng đang báo hiệu đã nửa đêm.
"Haa, thật vậy sao…"
Cảm thấy một cảm giác bực bội không thể giải thích được, tôi thở dài lần nữa.
Sau đó tôi tự vò đầu mình một cách dữ dội.
"Huh, sao thế?"
Hwi-min hỏi tôi với một vẻ mặt ngạc nhiên, tôi ngước nhìn lên cậu ấy với đôi lông mày đang nhướng lên.
Tôi lục tung chiếc chăn lên và lấy ra thanh socola.
"Nó đây, nhận lấy."
"...Hôm nay ăn nhẹ bằng socola à? Tôi tưởng cậu bảo rằng ăn đêm sẽ béo mà?"
"Gì chứ? Không phải vậy!"
Tôi khịt mũi như thể điều đó thật vô lý, rồi quay mặt đi và nói.
"Đây là món quà, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của cậu mà."
"Ồ..."
Miệng Hwi-min há hốc, như thể cậu ta chỉ vừa mới nhận ra điều đó vậy.
"Tôi không biết cậu có thích socola hay không vì trông cậu ăn thứ gì cũng đều có vẻ ngon miệng... Nhưng nếu tôi đoán đúng thì cậu có khẩu vị của trẻ con, vậy nên tôi nghĩ cậu có thể sẽ thích nên đã làm một ít."
"Tôi không cho rằng khẩu vị của tôi giống trẻ con đâu."
Chà, cũng đúng. Bởi vì cậu ấy luôn ăn hết bất cứ thứ gì tôi nấu một cách thích thú, bất kể đó là món ăn kèm hay món ăn chính, tất cả đều như nhau.
"Cậu nói là cậu làm nó… Cậu đã tự tay làm chúng à"
"Ừm."
Nói chính xác hơn, tôi đã đun chảy socola mua ở cửa hàng, đổ vào khuôn và sau đó để nó đông lại, cuối cùng là thêm chữ vào, nhưng...
"Tôi đã bí mật mua nguyên liệu và dụng cụ để cậu không thể phát hiện, nhưng rồi cậu đột nhiên trốn trong phòng suốt nên tôi đã làm một cách công khai mà vẫn không bị phát hiện."
"Tôi hiểu rồi."
Tôi hiểu rồi? Cậu chỉ muốn nói thế thôi à?
Cậu đã làm tôi lo lắng quá nhiều khi đã tránh cả việc nhìn vào mắt tôi.
Cậu có biết tôi đã thở dài bao nhiêu lần không? Tuổi thọ của tôi hẳn đã bị rút ngắn đi vài phút vì cậu đấy?
Tôi định yêu cầu cậu ấy chịu trách nhiệm với việc đó, nhưng Hwi-min lại tiếp tục với một nụ cười nhẹ trên môi.
"Vậy cuối cùng thì cậu đã làm những thứ này cho tôi phải không?"
Đúng vậy.
...Đó là điều tôi nên nói, nhưng nhìn thấy nụ cười của Hwi-min khiến tôi cảm thấy có cảm giác muốn trả đũa những gì cậu ấy đã làm với tôi.
Tại sao cậu ấy lại mỉm cười như thế sau khi đã khiến tôi cảm thấy bực bội như vậy chứ?
"...Không."
"Không?"
"Đúng vậy... Tôi vừa làm cho người khác và nó còn thừa một ít."
"Ở đây có dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' này..."
"Cậu nghĩ có bao nhiêu người trên thế giới này có cùng ngày sinh với cậu chứ?"
Nghe vậy, Hwi-min chỉ im lặng, cậu ấy thực sự rất yếu về mặt tranh luận với người khác.
Nhưng ngay sau đó, Hwi-min lại bật cười, dù tôi không chắc rằng cậu ấy thì buồn cười vì điều gì nữa.
"Sao cậu lại cười?"
"Không có gì."
Nếu không có gì thì tại sao cậu ấy lại cười? Khi tôi nhìn với vẻ bực bội, Hwi-min đưa tay ra và nhận lấy thanh sô cô la.
"Cảm ơn nhé."
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi với một nụ cười và nói những lời đó.
Hwi-min chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi cảm thấy một góc trong trái tim mình tan chảy.[note61197]
Không thể diễn tả được cảm giác đó, vậy nên tôi chỉ đành đứng dậy nhanh và chóng quay đi.
"Cậu định đi à?"
Hwi-min hỏi khi tôi bước về phía cửa.
"Cậu muốn tôi ở lại lâu hơn sao?"
"Không, không phải vậy. Cậu đến đây chỉ để đưa cho tôi cái này thôi sao?"
Tại sao Hwi-min lại hỏi tôi một câu hỏi hiển nhiên như vậy chứ?
Thiếu động lực, ý chí, lúc nào cũng cười như thằng ngốc, và lúc nào cũng thua trong những cuộc tranh luận. Tại sao cậu lại chỉ nhạy bén vào những lúc như thế này vậy?[note61198]
Thật là bực mình, ngay bây giờ đây tôi thực sự chỉ muốn bày tỏ hết tất cả sự tức giận nhỏ nhoi này của mình lên cậu ấy.
Nghĩ vậy, tôi quay đầu lại và nói.
"Tự đi mà tìm hiểu đi, đồ ngốc."
Tôi đã cho Hwi-min nếm trải một chút sự tức giận của mình, sau đó tôi nhanh chóng trở về phòng.
Khi đã về đến phòng mình, tôi dựa người vào cửa.
Mặc dù Hwi-min đã hành động không bình thường trong vài ngày qua, nhưng khi tôi đến nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy vẫn không có gì khác biệt so với trước đây.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy vui lên một chút.
Nếu chỉ là ngượng ngùng thì giải quyết nguyên nhân đã gây nên là đủ. Và hôm nay tôi đã nói rõ ràng với cậu ấy rồi, vậy nên tôi hy vọng ngày mai cậu ấy sẽ trở lại bình thường như trước đây.
Cuối tuần trước thì không có Hwi-min bên cạnh, và tuần này thì Hwi-min lại xa lánh tôi.
Không hiểu sao tôi lại thấy mình có một cảm giác cô đơn đến lạ.
Tôi đã quen với việc cô đơn từ khi còn nhỏ, có những tôi ngày thậm chí còn không gặp bất kỳ ai.
Nhưng kể cả thế tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Thật kỳ lạ khi cuối cùng tôi lại có cảm giác như vậy vào lúc này.
Một cảm giác buồn bã vì không có ai bên cạnh.
Một cảm xúc mà từ trước đến giờ tôi vẫn chưa từng có.
Tôi tự hỏi…
Nếu tôi phải đặt cho cảm giác này một cái tên đặc biệt.
Nó sẽ như thế nào...