My Housemaid Is The Most Beautiful Girl In School

chương 24: cảm xúc thật sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: Zepreni

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đàn ông thực sự là những sinh vật ngốc nghếch.

Chỉ là một cái chạm nhẹ vào cơ thể, chỉ là một trò đùa tinh nghịch.

Vậy mà những thứ ấy vẫn có thể làm chúng ta nảy sinh ra những cảm xúc kỳ lạ với một người mà từ trước đến nay vẫn không hề có trong tim của chúng ta.

Tôi thực sự không thể ngu ngốc hơn được nữa.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Si-eun có những hành động kỳ lạ khi nhậu say.

Si-eun, người đã lo lắng về những gì cô ấy có thể đã làm, đã gạt bỏ mọi sự nghi ngờ của mình sau khi nghe những lời của tôi.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy có một khoảng cách khá mơ hồ giữa và Si-eun.

Đặc biệt là sau một tuần không có Si-eun, những cảm xúc đó bắt đầu khẳng định chúng thực sự tồn tại một cách mạnh hơn nữa.

Vậy nên bây giờ nếu tôi thấy Si-eun ở trong phòng khách hoặc nhà bếp, tôi sẽ ngoảnh đầu lại và bước nhanh qua.

Trong lớp học, tôi thậm chí còn tránh giao tiếp bằng mắt với Si-eun khi cô ấy thỉnh thoảng nhìn lại phía tôi.

Và nếu tôi gặp Si-eun ở căng tin trường và cô ấy vẫy tay chào tôi, tôi sẽ lờ cô ấy đi và không đáp lại.

Tuy nhiên không có cách nào để tránh việc ăn uống cùng nhau ở nhà, vậy nên...

"Đồ ăn thế nào? Vị có ổn không?"

"...Ổn."

Tôi sẽ trả lời ngắn gọn để cuộc trò chuyện không tiếp tục nữa.

Tôi không nghĩ là mình đã phải lòng Si-eun... Hoặc ít nhất là chưa…

Tôi vừa mới bắt đầu nhìn Si-eun, người mà trước đây tôi chưa từng coi là một đối tượng tiềm năng, dưới góc độ đó.[note61104]

Tôi đã từng nói với Si-eun rằng, "Hãy cẩn thận vì cậu đang sống cùng với một người đàn ông đấy”.

Nhưng có vẻ như giờ đây chính tôi mới là người thiếu nhận thức.

Si-eun thật sự một người phụ nữ, và là một người phụ nữ rất xinh đẹp, với một vóc dáng quyến rũ. Đó chắc chắn là lý do khiến cho cô ấy được rất nhiều đàn ông yêu thích.

Và tôi đã nhận ra điều này một cách muộn màng.

Kể cả khi đây không phải tình yêu thì vấn đề vẫn còn đó.

Là một người đàn ông sống chung với một người phụ nữ, đây là cảm giác mà tôi không nên nuôi dưỡng.

Tôi cần phải dập tắt nó ngay từ đầu trước khi những vấn đề khác phát sinh, và tôi phải giữ kín nó để không có cơn gió nào có thể thổi bùng lên ngọn lửa nhỏ này được.

Vì vậy, tôi quyết định giữ khoảng cách với Si-eun.

Nhưng đương nhiên là...

Si-eun không muốn điều này tiếp diễn nữa….

Đêm đó, khi tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như thường lệ thì có tiếng gõ cửa.

Si-eun mang đồ ăn nhẹ đến đây khoảng ba ngày một lần, hoặc đôi khi là hai ngày, và cũng có khi là bốn ngày một lần, nhưng tần suất nó luôn là như vậy.

Có vẻ như ngày đó cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng thời gian hiện tại là 11:50 tối. Liệu có phải đã hơi muộn rồi không?

Tôi quay chiếc ghế mình về phía cửa và nói.

"Vào đi."

Khi tôi dứt lời, cánh cửa từ từ mở ra, và Si-eun đang đứng ở đó.

Tôi liếc nhìn cô ấy từ bên cạnh.

Si-eun hôm nay mặc áo một chiếc áo phông và quần jean dài, nhưng không hiểu sao cô ấy lại không mang theo đĩa thức ăn mà lại để tay ở phía sau lưng.

Cô ấy không mang theo đồ ăn nhẹ sao?

"Tại sao cậu lại đến đây?"

"Chỉ vì tôi muốn thôi."

Trả lời một cách đơn giản như vậy, Si-eun tiến đến và ngồi xuống giường tôi.

Đây cũng là cách mà cô ấy làm khi lần đầu tiên cô ấy đến phòng tôi.

Cô ấy luôn hành động theo ý mình, cả lúc đó và bây giờ.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Ngồi."

"Tôi thấy rồi, hôm nay cậu không mang theo đồ ăn nhẹ à?"

"Dù sao thì cậu cũng không thích ăn nhẹ mà. Hơn nữa, ăn nhẹ vào lúc đêm muộn thế này sẽ khiến cậu béo lên đấy."

"Được thôi..."

Đúng là tôi không thích đồ ăn nhẹ lắm, và tôi cũng biết nếu ăn khuya bản thân sẽ tăng cân.

Nhưng…

Nhưng nếu vậy thì cô ấy đến đây để làm gì?

Tôi có hơi tò mò, nhưng cũng không có ích gì khi hỏi vì cô ấy cũng đã đi vào và ngồi xuống giường tôi rồi mà.

Vả lại chắc chắn cô ấy cũng sẽ không chịu rời đi một cách bình thường, vì vậy tôi quyết định sẽ lờ cô ấy đi và tiếp tục tập trung vào công việc mà bản thân đang làm.

Khi tôi quay ghế lại hướng mắt về màn hình...

"Cậu đang làm gì vậy?"

Tôi quay đầu về phía giọng nói gần đó, Si-eun đã nghiêng người từ trên giường về phía bàn làm việc của tôi, mặt cô ấy tiến gần lại.

Có phải vì cô ấy đã ở quá gần không?

Mùi hương của Si-eun thoang thoảng bay tới. Nó không phải nước hoa hay dầu gội, mà là mùi hương của riêng Si-eun.

Tôi quay mặt sang hướng khác và trả lời.

"Nghiên cứu kinh tế."

"Ồ? Có rất nhiều những chữ cái ngoằn ngoèo này."

"Chúng không phải là những chữ cái ngoằn ngoèo đâu, chúng là các biến số Hy Lạp." [note61105]

Tại sao cô ấy lại không biết điều này trong khi cô ấy cũng học khoa học máy tính giống như tôi cơ chứ?

À… Tôi đoán rằng phương trình và tích phân không hữu ích lắm đối với những người chuyên ngành khoa học máy tính, vậy nên chắc cũng không có gì lạ khi cô ấy không biết.

Với một Si-eun đang nghiêng người đến chỗ tôi, tôi không thể đưa cơ thể lại vị trí ban đầu được.

Tuy nó có chút không thoải mái, nhưng tôi vẫn bắt đầu làm việc trở lại, chỉ là tư thế ngồi có hơi nghiêng người…

Si-eun kêu lên một tiếng "Hừm" rồi trở về vị trí ban đầu.

Đúng lúc tôi đang bắt đầu cảm thấy có một luồng khí ớn lạnh chạy dọc sống lưng thì Si-eun lên tiếng.

"Này, sao dạo gần đây cậu lại cư xử ngượng ngùng thế?"

Câu hỏi mà tôi không muốn nghe nhất cuối cùng cũng đã được nói ra.

Tôi nên trả lời thế nào bây giờ?

Nếu tôi nói, "Bởi vì tôi đã bắt đầu thực sự coi cậu là một người phụ nữ," thì không phải tôi sẽ ăn tát ngay sao? Hoặc cũng có thể là bị đá.

Tôi không biết chính xác mình sẽ bị Si-eun xử lý như thế nào, nhưng tôi chắc chắn rằng mình không thể nói sự thật với cô ấy.

"Tôi đang nghĩ đến việc sẽ quay trở lại với khái niệm không giao tiếp với mọi người của mình." [note61106]

"Cậu không cần diễn bản thân không thể giao tiếp được đâu, bởi vì thực sự không thể nói giao tiếp với mọi người được mà."

"Chà, đúng vậy nhỉ."

"Đừng đùa nữa và hãy nói cho tôi biết đi, tại sao dạo gần đây cậu đột nhiên lại xa cách tôi thế?"

"..."

Vì tôi đã không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, vậy nên Si-eun chỉ đành thở dài, có vẻ hơi bực bội.

"Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi, nhưng..."

"Hửm?"

"Đêm chúng ta đi nhậu về, thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"

Si-eun hỏi nhỏ.

Cái nhíu mày của Si-eun thể hiện một sự chắc chắn với điều ấy.[note61112]

Đây có phải là thứ mà người ta thường gọi là trực giác của phụ nữ không?

Nhưng tôi đoán là không,

Không phải từ sau thời điểm đó những hành vi của tôi bắt đầu thay đổi sao? Vậy nên câu trả lời chắc chắn sẽ được suy ra nếu cô ấy chịu suy nghĩ một chút.

Tôi có nên thành thật không? Khi tôi còn đang do dự, Si-eun đưa tay lên vuốt tóc và tiếp tục nói.

"Nếu, nếu tình cờ… Nếu tôi có nói điều gì đó..."

Sau đó, cô ấy cúi gằm mặt xuống.

"Tất cả chỉ là lời vô nghĩa mà tôi đã thốt ra lúc say, tôi chắc chắn không nói bất cứ điều gì thật lòng cả. Vậy nên, xin cậu hãy quên hết đi..."

"..."

Hmm.

Tôi cảm thấy trái tim đang bối rối của mình dịu lại một chút khi nghe những lời đó.

Có lẽ có một chút gì trong đó… Sâu thẳm bên trong, tôi đã có một chút hy vọng rằng nó là sự thật...

Nhưng làm sao có thể như vậy được?

Một người phụ nữ như Si-eun có thể thích một người đàn ông ấn tượng hơn tôi nhiều.

"Được rồi."

Tôi trả lời ngắn gọn rồi chìm vào suy nghĩ.

Tôi không nên có những cảm xúc kỳ lạ này với Si-eun.

Si-eun đến đây chỉ để làm người giúp việc, và mối quan hệ của chúng tôi chỉ bị ràng buộc bởi tiền bạc.

Chúng tôi có thể đang sống cùng một nơi, nhưng chúng tôi không sống cùng nhau. [note61120]

Những ảo tưởng không cần thiết ấy chỉ làm tổn thương tôi, và sau đó sẽ là Si-eun.

Vậy nên, tôi...

Đúng lúc đó, một tiếng bíp điện tử rẻ tiền vang lên trong phòng tôi.

Đó là tiếng chuông báo hiệu đã 12 giờ của chiếc đồng hồ đeo tay điện tử (có lẽ là được cất ở đâu đó sau giá sách).

Tôi không biết nó đã có ở đó từ khi nào, nhưng nó cứ reo vào mỗi nửa đêm.

Nhưng tôi cũng không bận tâm đến việc tháo nó ra lắm vì nó không thực sự khó chịu, dù sao thì tôi cũng luôn thức vào lúc nửa đêm mà.

Nghe thấy tiếng đó, Si-eun thở dài một hơi, rồi lập tức vò đầu bứt tóc dữ dội.

"Haa, thật vậy sao..."

"Huh, sao thế?"

Tôi ngạc nhiên hỏi, và Si-eun ngước nhìn tôi với đôi lông mày nhướng lên.

Cô lục tung chiếc chăn của tôi lên và lôi ra thứ gì đó.

"Nó đây, nhận lấy."

Nhận nó sao?

Nghe những lời đó, tôi chuyển ánh mắt của mình đến tay Si-eun. Cô ấy đang đưa cho tôi một chiếc túi trong suốt.

Bên trong túi, tôi có thể nhìn thấy nhiều hình dạng khác nhau của socola.

"...Hôm nay ăn nhẹ bằng socola à? Tôi tưởng cậu bảo rằng ăn đêm sẽ béo mà?"

"Gì chứ? Không phải vậy!"

Si-eun khịt mũi như thể điều đó thật vô lý, rồi quay mặt đi và nói.

"Đây là món quà, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của cậu mà."

Sinh nhật sao?

Nghĩ lại thì, sinh nhật tôi là ngày mai... À không, vì đã quá nửa đêm rồi nên đó là hôm nay.

Mmm.

Có vẻ như Si-eun đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho tôi.

Si-eun vừa nói vừa dùng ngón tay xoắn tóc của mình.

"Tôi không biết cậu có thích socola hay không vì trông cậu ăn thứ gì cũng đều có vẻ ngon miệng... Nhưng nếu tôi đoán đúng thì cậu có khẩu vị của trẻ con, vậy nên tôi nghĩ cậu có thể sẽ thích nên đã làm một ít."

"Tôi không cho rằng khẩu vị của tôi giống trẻ con đâu."

Có vài món tôi không thể ăn, nhưng tôi không nghĩ mình là người kén ăn như lời Si-eun nói, có lẽ nó cũng không đến mức bị gọi là trẻ con…

Mà không, quan trọng hơn thì.

"Cậu nói là cậu làm nó... Cậu đã tự tay làm chúng à?"

"Ừm."

Nhìn kỹ thì, các hình dạng không được tạo hình quá hoàn hảo. Chúng hẳn đã được tạo ra trong một cái khuôn nào đó, nhưng chắc rồi, chúng không thể nào đẹp bằng những sản phẩm được làm trong nhà máy được.

"Tôi đã bí mật mua nguyên liệu và dụng cụ để cậu không thể phát hiện, nhưng rồi cậu đột nhiên trốn trong phòng suốt nên tôi đã làm một cách công khai mà vẫn không bị phát hiện."

"Tôi hiểu rồi."

Thật là may mắn nếu có thể nói như vậy.

Tôi mỉm cười và nói.

"Vậy cuối cùng thì cậu đã làm những thứ này cho tôi phải không?"

"...Không."

"Không?"

"Đúng vậy… Tôi vừa làm cho người khác và nó còn thừa một ít."

"Ở đây có dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' này..."

"Cậu nghĩ có bao nhiêu người trên thế giới này có cùng ngày sinh với cậu chứ?"

Vâng, tôi nghĩ là không có nhiều người như vậy trong số những người mà cậu biết.

Tại sao cô ấy lại tỏ ra ngại ngùng sau khi đã mạnh dạn tặng tôi socola chứ?

Tôi không thể không bật cười trước cảnh tượng thú vị này.

"Sao cậu lại cười?"

"Không có gì."

Sau khi trả lời như vậy, tôi vui vẻ nhận lấy những thanh socola mà Si-eun đã làm.

"Cảm ơn nhé."

Ngoại trừ gia đình và một người bạn của tôi ra, chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho tôi trước đây.

Đối với một người như tôi, khi được nhận một món quà như thế này, tôi thực sự cảm thấy rất biết ơn cô ấy.

"Được rồi, vậy tôi đi đây."

Tôi định nói thêm vài lời cảm ơn với Si-eun, nhưng cô ấy ngay lập tức đứng dậy khỏi giường và đi ra cửa.

"Cậu định đi à?"

"Cậu muốn tôi ở lại lâu hơn sao?"

"Không, không phải vậy. Cậu đến đây chỉ để đưa cho tôi cái này thôi sao?"

Trước câu hỏi của tôi, Si-eun dừng lại và quay đầu về phía tôi.

"Tự đi mà tìm hiểu đi, đồ ngốc."

Nói xong, cô ấy thè lưỡi rồi bước ra ngoài.

Sau khi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa được đóng lại thì cuối cùng căn phòng cũng đã trở về trạng thái yên tĩnh.

Tôi mở chiếc túi mà Si-eun đưa cho tôi.

Có sự kết hợp giữa sô cô la hình ngôi sao, ô tô, đám mây và trái tim.

Mặc dù có cho mình kỹ năng nấu nướng, nhưng cô ấy có thể không có kinh nghiệm làm socola, vì hình dạng của chúng không đồng đều cho lắm.

Nhưng rõ ràng chúng được làm rất cẩn thận.

Tôi cắn một viên và ngay lập tức cảm nhận được từng vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.

Trái ngược với lời nói của Si-eun, tôi không thích socola cho lắm.

Nhưng bằng cách nào đó, loại socola này lại có vị rất ngon.

Đến nỗi tôi muốn ăn hết tất chúng vào tối nay, ngay cả khi việc đó có làm tôi tăng cân đi chăng nữa.

Mùi hương còn vương lại của Si-eun…

Và hương vị của món socola trong miệng tôi…

Tôi thật sự rất vui vì có người vẫn còn quan tâm đến mình.

Một cảm giác mà từ trước đến giờ tôi vẫn chưa từng có.

Nếu tôi đặt cho cảm giác này một cái tên đặc biệt.

Thì nó chắc chắn là...

Yêu.

Như vậy là tôi đã có thể nhận ra một sự thật, mặc dù có hơi muộn.

Đó là…

Tôi đã bắt đầu thích Si-eun.

Truyện Chữ Hay