Chương 54
Kaliarya Ignis bất tử - 13
Đắm chìm trong tuyệt vọng, tôi tu luyện ma pháp trong nhiều năm để có thể vẽ được trận đồ xuyên sang thế giới khác. Đó là quá trình tương tự mọi khi, không có gì thay đổi... đáng lẽ không có gì phải thay đổi.
Hòa với âm thanh dữ dội, vô số ánh sáng bắn lên từ vòng tròn ma thuật dưới chân tôi. Trong khi các hạt ánh sáng phân tán ra mọi hướng như những sinh vật sống đang quằn quại, cơ thể tôi nhanh chóng bị nó nuốt chửng. Cho đến lúc này, nó vẫn giống như lần trước, lần trước nữa và tất cả những lần trước đó. Nhưng rắc rối xảy ra sau đó. Có điều gì đó khác các lần trước. Đột nhiên, tất cả ánh sáng biến mất. Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi cố gắng phân tích tình hình thì nhận thấy việc phát động phép thuật đã bị ngừng giữa chừng. Ngay khi tôi phát hiện ra sự thật đó, bóng tối ập xuống đầu tôi và nhuộm đen mọi khung cảnh.
Da gà tôi nổi lên khi cảm thấy mặt đất như đang sụp đổ dưới chân mình. Tôi đang “ngã” thực sự chứ không phải chỉ là cảm nhận. Hay có thể nói tôi đang bị vòng tròn ma thuật hút mất? Đơn giản thì, tôi đoán có lẽ việc niệm phép đã thất bại. Và cứ thế này, tôi sẽ không thể xuyên sang một thế giới tiếp theo. Tôi đã tiên liệu một ngày nào đó việc này sẽ xảy ra, nhưng tại sao, tại sao nó phải xảy ra vào lúc này? Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu nó xảy ra sớm hơn, hoặc thậm chí có thể từ rất lâu về trước. Khoảnh khắc tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc và tâm trí tôi bị cảm giác cam chịu và chấp thuận chi phối ... ... tôi nghe thấy giọng nói của Emma.
“Ở nơi em sinh ra, chim đen được coi là mang lại cả điềm lành lẫn điềm xấu.”
Thay vì nói rằng tôi “đang hồi tưởng” lời của em ấy, tôi có cảm giác giống như giọng nói của em đang thì thầm đầy sống động bên tai tôi vào lúc này. Cổ họng tôi nghẹn lại. Hơi thở của em lướt qua tai gây nhồn nhột sau gáy tôi. Tôi biết em ấy không thể ở đây. Nhưng tôi vẫn quay đầu lại và tìm kiếm bóng dáng của Emma. Tất nhiên, xung quanh tầm nhìn của tôi chỉ có khoảng không vô tận.
... ... Điều này, nó có nghĩa gì?
Suy nghĩ của tôi không thể theo kịp những sự kiện đang xảy ra nối tiếp nhau. Khi tôi đang bất lực nhìn xung quanh, một thứ gì đó nhanh chóng vụt qua trước mắt tôi. Ngước mắt lên theo phản xạ, tựa như hành động này là một tín hiệu, tầm nhìn của tôi được mở rộng. Đó là một khung cảnh bí ẩn giống như một tờ giấy đen được tô vẽ bởi sơn trắng.
Màu đen đã được phủ lại thành màu trắng.
Tương tự như khi bình minh ló dạng, bóng tối tan biến. Tuy nhiên, nó không giống như mặt trời chiếu rọi. Không có ánh sáng hay bất cứ thứ gì có thể dùng làm nguồn sáng. Nó vượt ra khỏi khuôn khổ quy luật tự nhiên hay những thuyết học nhân loại.
Thay vì gọi nó tia sáng, sẽ hợp lý hơn nếu gọi nó là màu trắng. Trên, dưới, bên phải hay bên trái đều trắng, màu trắng ở khắp nơi. Tôi cảm thấy choáng ngợp trước thế giới trắng xóa mờ ảo này. Khi nhìn xung quanh, có cảm giác như ngay cả hình bóng của tôi cũng dần trở nên mờ nhạt. Liệu cuối cùng tôi cũng sẽ trở thành một phần của thế giới màu trắng này không? Ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi một lúc thì đột nhiên, “một chấm đen” xuất hiện.
Nó trông giống như một vệt đen bình thường, nhưng khi tôi nhìn kỹ vào nó, tôi nhận thấy nó đang chuyển động. Nó đang từ từ đi xa dần. Có lẽ, thứ vụt qua trước mắt tôi lúc trước chính là thứ này. Khi tôi cố gắng cử động cơ thể, tôi cảm thấy có lực cản như thể tôi đang bơi trong nước. Tuy nhiên, không hẳn tôi không thể di chuyển được nên tôi cố gắng đuổi theo “cái chấm đen” ấy như bị cuốn hút vào nó.
Khi tôi dần dần lại gần thứ đó, kích thước của cái chấm đen to dần và nó có đường nét thuôn dài. Không mất nhiều thời gian trước khi tôi có thể phân biệt được nó là cái gì. Cùng lúc đó, bên trong lồng ngực tôi đột nhiên đập dữ dội.
Đôi ánh. Nó trông có vẻ thuôn dài vì “nó” đang dang rộng đôi cánh. Nói cách khác, đó là “một con chim đen”.
Con chim đen không hiểu nỗi bất an trong lòng tôi đang vội vàng vỗ cánh hướng về một nơi nào đó. Nó muốn đi đâu trong thế giới vô tận tưởng như không có hồi kết này? Khi tôi mở miệng định gọi nó, con chim đen đột ngột quay đầu lại và hướng về phía tôi. Cánh đen, mắt đen. Ngay cả cái mỏ của nó cũng đen như mực. Màu mắt của chúng tôi khác nhau, nhưng nó gần giống với hình dáng của con chim mà tôi hay biến thành. Như thể tôi đang đối đầu với chính mình.
Chúng tôi chỉ nhìn nhau một lúc thì đột nhiên nó mở cái mỏ sắc nhọn ra. Khi tôi vẫn đang ngây ra bất động, nó hỏi tôi một câu hỏi.
"... ... Anh mong muốn cái gì?"
Nó nói bằng ngôn ngữ của loài người như thể đó là một điều tự nhiên không đi ngược lại luân lý nào.
Để nói về điều tôi khao khát thì có rất nhiều thứ. Đó là lý do tại sao, mặc dù tôi đã cân nhắc việc đáp lại, nhưng thời điểm ấy tôi lại chẳng thể thốt ra được lời nào. Thay vào đó, tôi nhớ lại câu chuyện cổ tích mà Emma kể cho tôi nghe trong lúc hấp hối.
“Một ngày nọ, đột nhiên, một con chim đen xuất hiện bên cửa sổ…” Sau đó, nó nói như một con người và hỏi mình một câu. Trên tất cả, nó còn mang lại niềm hạnh phúc cho người trả lời đúng và nỗi bất hạnh cho người trả lời sai. Đó là những gì em ấy nói với tôi. Nó là một câu chuyện dân gian đã dạy cho tôi loài chim đen không hẳn chỉ mang đến điềm xấu. Nó kiêu kỳ và cao quý hơn, một sự tồn tại mạnh mẽ. Mang danh sứ giả của Chúa trời.
Liệu con chim đen này cũng như vậy?
Không nhưng. Emma ... “Tôi” là người duy nhất em từng gọi là chú chim đen của em. “Rya, chú chim đen của em.” Thế nên, thứ trước mặt tôi bây giờ chỉ có thể là hàng nhái. Vậy có phải tôi đã trở thành sứ giả của Chúa mà chính bản thân cũng không nhận ra? Liệu nó có khả thi? Một lý luận cực đoan như vậy khiến tôi bật cười. Dù chỉ là một câu đùa, tôi cũng không nghĩ mình có thể trở thành một sự tồn tại thần thánh đến thế.
Thế nhưng. Nhưng. Nếu tôi thực sự tin vào lời của Emma...
Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đứng trên cửa sổ... ... và xuất hiện trước mặt Ilya.
Tôi nói bằng ngôn ngữ loài người và hỏi nàng ấy. “Liệu tôi có nên giúp em một tay?” Gần giống như truyện cổ tích do Emma kể.
Nghĩ lại thì tôi vẫn luôn hỏi Ilya câu hỏi tương tự mỗi lần gặp nàng ấy cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, tôi không nghĩ nàng ấy đã từng cho tôi một câu trả lời rõ ràng và dứt khoát. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Mặc dù tôi đã nói sẽ giúp nàng ấy nhưng nàng ấy lại tránh né trả lời và chuyển chủ đề. Một thời gian sau đó, nàng ấy mới nói với tôi “Ta muốn anh bảo vệ em gái ta.” Đó thực sự không phải là lời phản hồi cho câu hỏi của tôi.
Chắc chắn, một cuộc trao đổi mơ hồ như vậy thật vô nghĩa.
Sứ giả của Chúa và một câu hỏi thôi thúc lựa chọn số phận, người trả lời và đáp án chính xác. Nói tóm lại, chỉ khi có đủ các điều kiện cần thiết thì điều ước đó mới có thể được thực hiện. Vậy đây không phải là thế sao?
Nói như vậy, ngay từ đầu “câu hỏi” của tôi có phải là đúng? Và câu trả lời của nàng ấy thì sao? Tôi không rõ phải hỏi nàng ấy câu gì. Và, nàng ấy phải trả lời ra sao? Khi những suy nghĩ của tôi đang xoay vòng, điều duy nhất chuyển động chỉ có thời gian.
Cuối cùng khi tôi nhận ra... ... xung quanh tôi đã không còn thứ gì nữa. Con chim đen đã rời đi, và dường như tôi bị bỏ lại một mình.
Tôi đã thất bại trong việc trả lời? Hoặc ngay từ đầu câu trả lời của tôi vốn không cần thiết? Cảm giác như tôi vừa đang nắm bắt được gì đó đồng thời cũng mơ hồ vì mọi chuyện. Bực tức, tôi gào ầm lên. Tôi phải ở lại ‘ở đây’ bao lâu? Ngay khi tôi hét lên, tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh.
"Crow!! ... Crow!!!! Anh đang ở đâu vậy...!!!”
Đó là một tiếng kêu đau lòng. Âm thanh đầy đau khổ đó xuyên qua tai tôi, tôi chắc chắn nhận ra nó.
“Ilya!!”
Tôi ngạc nhiên vì đã lớn tiếng như vậy và hít nhẹ một hơi. Vào lúc đó, tầm nhìn của tôi bị chia làm hai. Bức tường chắn như bị cắt đôi bởi 1 con dao. Tựa như thế giới đang bị chia làm hai.
“Ilya!!!”
Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến điều đó. Cho dù thế giới có hủy diệt hay bị hủy diệt, tôi cũng phải đến nơi có nàng ấy. Tiếng hét vẫn còn vang vọng của Ilya tiếp tục gọi tên tôi. Nếu tôi đuổi theo những câu từ đó, tôi biết mình sẽ chạm tới được nàng ấy. Tôi không còn cần một con chim đen làm người dẫn đường cho mình nữa.
“Ilya, tôi muốn cứu em.”
Những lời cuối cùng thoát ra khỏi miệng tôi đã tan biến đi đâu đó.
“Tôi muốn bảo vệ em, muốn trân trọng em. Tôi muốn luôn luôn, luôn luôn ở bên em. Tôi muốn sống với em."
“Vậy nên xin em hãy ở bên cạnh tôi. Từ nay về sau hãy luôn ở bên cạnh tôi nhé.”
Em sẽ hứa với tôi chứ? Giọng tôi thì thầm run rẩy bất lực. Nó khá yếu ớt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình không tìm được thêm từ ngữ nào cần truyền tải nữa. Tôi nín lặng chờ đợi câu trả lời. Tim tôi như bị xé nát bởi sự im ắng sâu thẳm vượt quá cái tĩnh lặng đơn giản. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, vài câu chữ được nói khẽ khàng.
"... .... Em muốn sống với anh."
Giọng nói đã truyền tới như thế. Đột nhiên, một âm thanh rộn ràng mãnh liệt như tiếng chuông vang lên. Ngay khi tôi xác định được âm thanh, chính giữa nơi bóng tối chia đôi thế giới, một hình bóng lẻ loi xuất hiện. Không có một đồ trang sức nào trên chiếc váy đen nàng đang mặc. Tóc nàng được búi cao, mang ánh bạc nhàn nhạt. Đột nhiên, nước mắt từ đôi mắt đang hướng về phía tôi ấy rơi tí tách.
Người đó lại gọi một lần nữa “... Crow!”
Người con gái áy vừa khóc vừa dùng hết sức lực hét gọi. Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thấy nàng ấy đang đứng đối diện với Soleil và Silvia. Hai người họ quấn quýt nhau như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Trước mặt họ, Ilya đang gào khóc gọi tên tôi. Có phải đằng sau nàng ấy có một chiếc quan tài? Tôi không rõ tình hình ra sao. Tất cả những gì tôi biết là nàng ấy đang đau buồn. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng vươn tay ra, nhưng ngay khi tôi bắt đầu cử động, hình bóng của họ tan biến.
“Đợi đã, làm ơn, đợi đã, Ilya!!”
Ngay cả khi tôi tiếp tục hét lên, tôi vẫn tự hỏi liệu nàng ấy có phải là Ilya đến từ thế giới mà tôi chưa xuyên đến. Nếu đúng như vậy thì không gian này có thể là lãnh địa của thần. Nơi mà tất cả các thế giới xen lẫn vào nhau. “Ilya!!!” Xin hãy trả lời tôi. Khi tôi hét lên tên nàng với mong muốn van nài như vậy, không khí bắt đầu rung chuyển, như thể phản ứng lại với giọng nói của tôi. Thế giới bị tách đôi sắp hợp lại thành một. Tôi có linh cảm mình sẽ bị mắc kẹt trong đó nên theo bản năng, tôi nhảy vào khe nứt giữa các thế giới.
Trạng thái không gian hoàn toàn có thể dùng từ “hỗn loạn” để mô tả. Gió thổi mạnh dữ dội. Tiếng sấm rền vang dội, kèm theo tiếng la hét. Tôi cảm thấy một áp lực khủng khiếp, như thể tứ chi của tôi có thể bị gãy dập bất cứ lúc nào. Khi tôi đang vô thức vùng vẫy, không một báo hiệu, một luồng sáng bạc xuất hiện giữa bóng tối. Nó có thể là lối vào một thế giới khác. Đoạn tôi cố vươn cánh tay ra, đầu ngón tay tôi chạm vào ánh sáng và da tôi cảm thấy đau đớn. Cùng lúc đó, tầm nhìn của tôi bị bóp méo. Rồi...
"... Eh?"
Tôi đang quỳ trên mặt đất. Ở trong một khu rừng. Những hàng cây cao um tùm đang rủ xuống như đang quan sát tôi. Vùng đất rộng lớn, mọc đầy cỏ dại và những cây lá rộng cao, gió nhè nhẹ thổi, và mùi ẩm ướt của những chiếc lá mục rữa bay trong không khí. Những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, nhưng có lẽ bình minh đang đến gần vì chúng có vẻ như sẽ biến mất sớm. Mọi thứ đều có hình dáng mơ hồ, tôi không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Tuy nhiên, sau khi chớp mắt vài lần, thế giới này đột nhiên bắt đầu có xúc cảm thực tế. Bởi vì cuối cùng tôi đã có thể nhận ra thứ mà mắt tôi đang hướng xuống.
“Người con gái” được ánh trăng chiếu rọi đang nằm đó một cách lặng lẽ và dịu dàng. Đôi má trắng nõn của nàng vẽ một đường cong. Nhưng đôi mắt trũng sâu không còn sức sống và đôi môi bợt bạt. Đó là một khuôn mặt mà tôi đã biết quá rõ. Ngay cả khi không cần kiểm tra mạch đập, tôi cũng biết nàng ấy đã tắt thở. Nói cách khác, nàng ấy không còn sống nữa. Nhưng bằng cách nào đó, nó lại không đúng cho lắm. Gọi tên nàng, tôi nhận ra tay phải của mình đang nắm chặt thứ gì đó ở giữa ngực Ilya. Thứ tôi chạm vào thật cứng và lạnh. Nói chính xác hơn, tôi không chạm mà là giữ chặt lấy nó.
"Cái gì...?"
Tôi hít một hơi thật sâu, vì vùng xung quanh tay phải của tôi đã nhuộm đỏ. Mặt khác, trên mặt đất nơi nàng ấy nằm có một vũng máu đen lớn.
“Ilya…”
Thứ tôi đang nắm rõ ràng là cán dao.
"Tại sao? Lần nữa ư, tại sao...?" Tại sao em lại chết một lần nữa? Ngay lúc tôi định hỏi nàng ấy điều đó, một âm thanh lớn vang lên và thứ trong lòng bàn tay tôi vỡ vụn. Mở tay ra theo phản xạ… những mảnh bạc và gỗ vụn dính đầy trong lòng bàn tay tôi. Khi tôi vẫn còn khá ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một cơn gió nhẹ thổi qua. Tôi trố mắt nhìn khung cảnh như trong truyện cổ tích này lúc chợt nghe thấy tiếng ai đó hít một hơi thật sâu.
...Tôi bối rối nhìn về hướng của nó...
“…ah…” Cùng với tiếng rên rỉ đó, cơ thể mảnh khảnh của Ilya di chuyển lên xuống với một khoảng cách rộng, như thể bị đẩy lên bởi một lực nào đó. Sau đó, “... khụ khụ! ahh ahh... !" nàng thở hổn hển nhiều lần, tiếng khò khè phát ra từ ngực nàng. Trong khoảnh khắc tôi không thể xác định được điều gì đang xảy ra. Ilya đang thở.
Một lúc sau, đôi mắt nàng mở to. Màu xanh nhạt dưới lông mi của nàng đang cháy rực lấp lánh. Sự sống đã trở lại với đôi mắt vốn nhìn thẫn thờ vào vực sâu của cái chết chỉ vài giây trước đó. Vô số ngôi sao phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhấp nháy.
“...Ilya…”
Tôi đỡ lưng nàng khi nàng đang cố gắng đứng dậy, tôi chắc chắn rằng nàng ấy không phải là một bóng ma, nàng ấy thực sự có thật.
"Công chúa của tôi."
Giọng nói khô khốc của tôi hòa tan vô lực. Ilya phản ứng bằng một tiếng hít mạnh ngạc nhiên và chớp mắt vài lần. Sau đó, đối mặt với tôi, nàng ấy hỏi, "Tại sao?"
"Tại sao anh lại khóc?" Ngay cả cử chỉ khẽ nghiêng đầu bâng quơ của nàng ấy cũng là một cảnh tượng hoài niệm khủng khiếp mà tôi đã vô cùng khao khát. Và tôi dùng ngón tay lau vết bẩn trông như máu đang lấm lem trên má nàng, làn da nàng thật mềm mại. Vài năm mới qua đi kể từ khi tôi rời xa nàng ở thế giới trước. Tuy nhiên, tôi có cảm giác như đã không gặp nàng ấy hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm. Thực ra, tôi cảm thấy ấn tượng ấy không hề sai.
"... Crow?"
Như thể câu từ này là một tín hiệu, một cơn đau đớn dữ dội tấn công tôi. Nó không phải là nỗi sầu khổ. Tôi cũng không bị thương. Tuy nhiên, cảm giác của cơn đau này hệt như thế. Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, tôi đã chờ đợi giây phút này từ bao giờ?
Ilya đang ở trong vòng tay của tôi. Nàng ấy đang gọi tên tôi.
"... Chuyện gì đã xảy ra với ta...? Ta chắc chắn rằng… mình đã chết, vậy mà…”
Tôi ôm nàng ấy thật nhẹ nhàng, giọng nói của nàng vang vọng bên tai tôi. Tôi biết nàng ấy đang bối rối. Ngay cả tôi cũng vậy. Tuy nhiên...
"Cuối cùng..."
“Cuối cùng, tôi đã tìm thấy em. Công chúa của tôi."
Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi thật ấm áp. Cuối cùng, bản thân tôi đã có thể trải nghiệm cảm giác được khóc.
“Ta có cảm giác mình đã nghe thấy giọng nói của anh lúc trước. Vậy là ta đã đúng. Anh gọi ta là công chúa của anh. Nhưng tại sao? Ta chưa bao giờ là công chúa. Ta đã luôn luôn…”
... là một vai phụ trong câu chuyện, nàng ấy nói trong khi tôi lấy tay bao lấy mặt nàng. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đi kèm đôi mắt to và đầy nghị lực.
"... Đúng thế. Nhưng em thấy đấy, tôi cũng vậy. Nhân vật chính trong cuộc đời tôi không phải là tôi. Tôi sống cuộc sống của riêng mình nhưng... dù thế, tôi không phải là nhân vật chính trong cuộc đời này của mình…”
"Ý anh là gì?"
“Nhân vật chính của cuộc đời tôi luôn là.... Em.”
Tôi nhớ đến bài hát ru mà Emma thường hay hát. Nghĩ lại tôi thấy bài hát này rất giống với truyền thuyết về con chim đen mà em đã dạy cho tôi. Bài hát ru đó có giai điệu huyền bí, giống như một bản nhạc trong một câu chuyện dân gian xa xưa.
Đó là một bài hát đặc biệt và bí ẩn, miêu tả cô công chúa của một quốc gia nào đó chỉ đơn giản ngắm nhìn bầu trời từ cửa sổ lâu đài của mình. Một ngày nọ, một con chim xuất hiện trước mặt cô gái. Trong mỏ nó ngậm một bông hoa màu trắng. Cô gái vui vẻ nhận bông hoa, thân hoa dài của loài hoa vô danh này mang đầy gai nhọn.
Sau đó, cô gái bị thúc giục phải đưa ra lựa chọn. Phải làm gì với bông hoa này?
Thế nhưng, bài hát đã kết thúc tại đây. Một câu chuyện không hoàn chỉnh, nhưng thế là đủ cho những đứa trẻ con. Chúng như vừa mang ý nghĩa lại vừa không. Lần đầu tiên nghe, tôi chỉ bị ấn tượng bởi giai điệu đẹp đẽ và u sầu.
Nhưng nếu là bây giờ thì tôi đã nhận thấy sự khác biệt.
Đây chắc chắn là bài hát của Ilya và của tôi. Vai trò của tôi là giao hoa cho nàng ấy. Tôi chỉ tồn tại vì nhiệm vụ đó.
“Tôi không phải nhân vật chính. Đó là lý do tại sao tôi không thể cứu được em. Mỗi lần, rồi lại một lần, tôi đều không thể…”
... cứu em. Khi tôi nói lời cuối cùng, Ilya nghiêng đầu.
"... Không, không phải là như thế. Điều này hoàn toàn sai rồi. Bởi vì anh thấy đấy, khi anh xuất hiện trước mặt ta, ta luôn được cứu. Mọi lần, lần nào cũng vậy.”
"Tôi không tin..."
“Kể cả bây giờ, thấy không?”
"... Bây giờ?"
“Khi ta sắp chết, anh đã gọi ta.”
“Không, không phải vậy, không phải vậy. Em không chết. Em đã... đã... chết. Nhưng..."
"Nhưng?"
“Một phép lạ đã xảy ra.”
Khi tôi cố gắng giải thích những gì đã xảy ra bằng lời nói, đó là điều duy nhất tôi có thể đưa ra. Tuy nhiên, điều kỳ diệu này đã xảy ra không phải vì Ilya may mắn hay ai đó đã ban tặng cho nàng. Để đến được đây, nàng đã phải vượt qua quá nhiều gian khổ. Bị giới hạn bởi những bức tường cao ngất ngưởng mà không người nào có thể vươn qua, không thể nhìn thấy gì ngoài bức tường đó, thậm chí nàng chỉ có thể quỳ gục thay vì đứng dậy.
Dù vậy, nàng vẫn sống.
Chính là bởi vì nàng đã sống qua nhiều vũ trụ, qua các địa ngục trần gian và nếm trải nỗi tuyệt vọng không hồi kết. Nhờ thế, có thể nói rằng phép màu đã xảy ra. Những thành tựu được tạo ra bởi “ một Ilya duy nhất” tồn tại ở mỗi và mọi thế giới có thể ảnh hưởng đến “thế giới chính”. Bởi vì các thế giới ảnh hưởng và
can thiệp lẫn nhau.
Ở bên trong thế giới vô tận đó, Ilya và tôi đã gặp được nhau.
"... Là vậy sao... ?"
Ilya dường như không hiểu ý tôi, nàng đột nhiên chạm vào má tôi. Với đôi tay lạnh ngắt thường ngày và nụ cười nhạt, nàng thở dài, “Nếu như là Crow nói, một phép màu đã xảy ra…” "Đúng thế?" “Vậy thì không phải thần linh đã tạo ra nó.” "... Hở?" Bây giờ đến lượt tôi hoang mang. Tuy nhiên, nàng tiếp tục. "Đó là anh." Ngoài anh ra, còn ai có thể làm nên điều kỳ diệu cho em? Nàng ấy nói với một nụ cười nhẹ hiện trên môi. Nhìn thấy nụ cười khiêm nhường của nàng, tôi cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Nụ cười của Ilya chưa bao giờ thay đổi kể từ xưa. Nó nhẹ nhàng, u sầu và thoáng qua. Tôi chưa bao giờ muốn đánh mất nụ cười ấy. Vậy mà tôi đã để mất nó rất nhiều lần. Nhưng lần này, tôi sẽ không làm thế.
“Thật đau đớn, thật tuyệt vọng, thật đau buồn, nhiều chuyện đã xảy ra khiến em không thể hồi phục và đứng dậy được, em đã mất đi lý do để sống từ lâu rồi… Nhưng bất chấp tất cả, em vẫn khát khao với cuộc sống. ”
"Vâng tôi biết."
“Em đang thắc mắc tại sao, nhưng em biết rằng…”
“...?”
“Chắc chắn, mọi thứ đều dành cho thời điểm này.”
Ánh nắng ban mai chiếu vào đôi mắt ngọc lục bảo nhạt màu của Ilya, và giọt vàng bên trong đôi mắt ấy dần tan biến. Đôi mắt nàng dường như bao trùm toàn bộ thế giới. Thế giới của tôi tồn tại bên trong nàng. Đôi con ngươi đó đang bình tĩnh và dịu dàng nhìn tôi.
"Em sẽ sống cùng anh."
Ilya, người tuyên bố điều này một cách chắc chắn như thể nó đã được quyết định, vòng tay qua lưng tôi.
“Anh và em, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tự tin của nàng đã làm rung động trái tim tôi.
Luôn luôn, bất cứ lúc nào, anh cũng đi tìm em. Khi bàn tay anh chạm tới em, anh đã cứu em.
“Đó là lý do tại sao, em sẽ không đi đâu cả.”