Chương 53
Kaliarya Ignis bất tử - 13
Sau đó, tôi ngay lập tức xuyên sang thế giới tiếp theo. Khối ma phương được khắc những hoa văn bí ẩn bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói lòa rồi biến mất. Trong bóng tối, cảnh tượng này đặc biệt rõ ràng. Nó chói lòa đến mức dù có nhắm mắt lại tôi vẫn cảm nhận được. Thật lạ kì. Trong khi đang nghĩ vậy, một vật gì đó rơi xuống chân tôi.
*tách tách*
Tôi từ từ mở mắt và phát hiện mình đang đứng trên một vũng nước. Vô số giọt nước tí tách từ trên đầu tôi rơi xuống, chạm vào bề mặt nước và biến mất. Trời đang mưa sao? Phát hiện ra rằng trong thâm tâm mình đã dần mất đi động lực tự bao giờ, tôi thở dài một tiếng.
Đây không phải là “ngày” tôi gặp Ilya. Nếu là ngày đó, tôi đã mang hình dáng một con chim, bay ngang bầu trời. Và tôi đã có thể nghe thấy một giọng hát vang lên từ xa. Nhưng không có một hình ảnh nào giống như thế. Nơi này hình như là một con hẻm nhỏ, nơi tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên. Một cửa hàng ăn có lẽ gần đây nhưng thức ăn thừa vương vãi khắp nơi khiến chúng bốc mùi khó chịu. Vì trời đang mưa nên không có chó hay mèo đi lạc, nhưng có một số loài côn trùng lạ không có chân và tay đang bò trên mặt đất.
Liệu đây lại là một thế giới nơi Ilya không tồn tại? Suy nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu tôi khiến tôi không thể bước tiếp được nữa. Đứng sững tại đó, cảm giác bất lực bao lấy tôi làm tôi thấy khinh bỉ chính mình.
Dù cho tôi thực lòng muốn tìm kiếm Ilya bằng mọi cách. Nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lồng ngực đang biến tôi thành một kẻ hèn nhát. Tôi nên làm gì nếu nàng ấy không còn tồn tại nữa? Tôi phải làm gì nếu lại mất đi nàng ấy một lần nữa? Tôi nên làm gì nếu bản thân bị bỏ lại một mình một lần nữa…….? Thật nực cười khi chùn bước chỉ vì tôi đang nghĩ đến những điều thậm chí còn chưa xảy ra, nhưng không phải là chúng không thể xảy ra. Thế rồi tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nó chắc chắn sẽ ổn thôi. Lần này sẽ ổn thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Hoàn toàn tốt đẹp cả.
Tôi vẫn ổn.
Thúc ép đôi chân run rẩy của mình, cuối cùng tôi cũng bước được một bước. Ngay lúc tôi làm vậy, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở khóe mắt tôi.
Đây là tà thuật.
Cuối cùng, tôi đã gặp phải thứ gì đó không thuộc về thế giới này sao? Hơn cả sự ngạc nhiên, có điều gì đó lạ kỳ hấp dẫn khiến tôi không thể rời mắt khỏi nó. Khi tôi nhìn chằm chằm vào nó, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ tà thuật đó. “…ư…” Tôi ngay lập tức nhận ra đó là tiếng rên rỉ. Đó là một giọng nói nhỏ khó có thể nghe thấy nếu tôi không căng tai lên khi những hạt mưa tí tách ngày càng lớn, nhưng rõ ràng chúng phát ra từ một con người. Khi đến gần, tôi thấy hai cánh tay dang ra. Theo phản xạ, tôi nhìn quanh nhưng chẳng có ai cả. Đầu tiên, bây giờ là mấy giờ rồi? Vì trời mưa nên bầu trời thật mờ mịt. Nhưng trời chưa tối hẳn nên có lẽ vẫn chưa phải là đêm. Dù sao đi nữa, mặc dù chúng tôi đang ở trong một con hẻm nhỏ nhưng nhìn vào sự im lặng bao trùm nơi này, tôi có thể biết đây không phải là khoảng thời gian mọi người hoạt động.
"... .... ứ"
Một người nằm ở một nơi như này vào khoảng thời gian này quả là không bình thường. Nhìn tình trạng của họ, người này không thể tự mình đến đây được nên hẳn họ đã bị vứt bỏ. Tôi đoán chắc hẳn người ấy có lí do riêng. Tiếp tục đến gần, tôi tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra với họ. Tiếng rên rỉ của họ hình
thành những lời rõ ràng và vang vọng trong tai tôi.
"...Cứu."
Nói một cách đơn giản, giọng nói này tôi quá rõ ràng mà không cần nhìn thấy mặt. Chỉ một lời nói thôi cũng đủ khiến trái tim tôi xao động. Như bị đập bởi một cái búa. Ngay lập tức, môi tôi mấp máy như nhai không khí, lưỡi tôi vặn xoắn lại khiến lời nói không thể phát ra rõ ràng. Tiếng mưa rả rích trong khoảng lặng ấy và vang dội trong màng nhĩ của tôi. Tôi không biết phải mất bao lâu, nhưng việc phát âm từng từ đó cực kỳ khó khăn.
".... Được rồi."
Cuối cùng, câu từ quá cộc lốc ấy thoát ra khỏi đôi môi run rẩy của tôi. Cảm giác như giọng nói của tôi vang lên trước khi trái tim tôi kịp bắt nhịp. Tuy nhiên, cẳng chân tôi, bàn chân tôi, bàn tay tôi vẫn tự di chuyển tới ôm chặt tấm lưng quằn của nàng ấy. Tôi đã nhớ đôi vai run rầy này. Nhìn thấy những vết bầm tím trên chiếc cổ thon dài của nàng ấy, tôi ngưng thở không biết chuyện gì đã xảy ra. Chiếc cằm gầy gò, hốc hác và đôi môi nứt nẻ. Đôi mắt đờ đẫn của nàng đã thấy gì vậy ? Nó đảo quanh như nàng đang kiếm tìm thứ gì. Tôi có cảm giác déjà-vu, có lẽ vì nàng ấy rất giống người con gái mà tôi từng ở cùng trong nhà thổ. Nhưng “người thiếu nữ ấy” đã không còn là người của thế giới này nữa. Đầu tiên, “người thiếu nữ ấy” không thuộc về “thế giới này”.
Tôi đang thấy buồn, hay trái tim tôi đang xao động trước cuộc hội ngộ với “một cô gái khác có khuôn mặt giống nàng ấy”?
"....Crow....?"
Trong khoảnh khắc, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. Một lời thoáng qua như vậy đã đảo lộn hoàn toàn thế giới của tôi. Nó chiếu rọi một tia sáng cô đơn trong bóng tối sâu thẳm và vô tận này. Đó là một tia sáng nhỏ, nhỏ đến mức tôi có thể mất dấu nó dù cho có quan sát kĩ đến mức nào, nhưng nó đi kèm với một sức mạnh đủ lớn để tỏa sáng khắp nơi. Tên tôi vừa được gọi. Chỉ có vậy thôi, nhưng...
"Crow,"
Đầu tiên tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng lần này tôi nghe rõ nàng ấy gọi tên mình. Ánh mắt nàng tràn đầy cảm xúc khó đoán nhìn chằm chằm mặt tôi. Có vẻ như nàng ấy biết rõ người đang ôm mình là ai.
".... Cuối cùng tôi đã tìm thấy người,"
Tôi tự hỏi ai trong chúng tôi đã thì thầm ra câu ấy. Là tôi? Hay là nàng ấy? Ai là người kiếm tìm và ai là người được tìm thấy? Tôi ôm chặt lấy cơ thể dường như sắp vỡ vụn của nàng. Mặc dù tôi đã cẩn thận để không làm đau nàng, nhưng rõ ràng, Ilya khẽ kêu lên một tiếng đau đớn cùng với tiếng thở dài đầy thắc mắc, “...Anh... đang tìm tôi....?" Tôi chỉ gật đầu và quan sát nàng ấy. Bọng mắt trũng sâu của nàng ấy đen lại một cách bất thường. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì.
...... Vì sao ư? Bởi vì đó là màu sắc riêng biệt chỉ có ở những người đang cận kề cái chết. Hay còn gọi hình bóng tử thần.
Ilya đã ở trong vòng tay của tử thần. Mặc dù tôi không thể đoán rõ được có gì bất ẩn, nhưng mũi của tôi rất nhạy cảm với mùi hôi thối của cái chết, và đôi mắt của cô ấy đang phản chiếu rõ ràng sắc màu của ngưỡng tử.
"Em đã luôn kiếm tìm anh...."
Có lẽ nàng ấy trở nên mất kiên nhẫn vì tôi không trả lời nên nàng nghiêm túc chia sẻ suy nghĩ của mình.
“Kiếm tìm rồi lại tìm kiếm nhưng vô ích… Luôn luôn, nhưng thật vô vọng… Rồi em từ bỏ… Bởi vì, em đã cô đơn, sợ hãi và buồn bã… Em không thể tiếp tục.”
Giọng nói khàn khàn, hổn hển xen lẫn những tiếng động lạ cho tôi biết nàng ấy đang trách cứ tôi. Tôi hiểu rất rõ nỗi đau của nàng ấy. Bởi vì tôi cũng vậy. Mặc cho sự thật rằng nàng không tồn tại nhưng tôi đã tìm kiếm khắp các vũ trụ, đuổi theo những bóng ma của Ilya. Nỗi đau đớn, buồn tủi ấy, ai có thể hiểu được?
Liệu mọi thứ có tốt hơn nếu tôi ngừng tìm kiếm nàng ấy?
“Nhưng, anh đã làm được… Anh đã tìm thấy em.”
Ừm, ừm, tôi trả lời một cách máy móc. Khi tôi cố gắng nói, những câu từ không thoát ra, thay vào đó là tiếng nức nở. Mặc dù tôi không khóc, nhưng vì lý do nào đó mà nó lại giống như vậy.
“Crow này…”
Anh có biết không? Nàng ấy kề sát tai tôi hỏi. Mặc dù nàng ấy sắp chết, hơi thở ngắt quãng nhưng những ngón tay của nàng vẫn nắm chặt lấy áo choàng của tôi. Chúng đang rướm máu. Những chiếc móng bị gãy cho tôi biết rằng nàng ấy không được sống trong một môi trường đủ tốt để mài giũa chúng.
“Có, có một lý giải. Một... một lý do... tại sao em không được yêu thương”
Tôi không hiểu ý nàng ấy là gì. Nàng ấy đột ngột mở ngang câu chuyện này mà không có bất kỳ bối cảnh logic nào. Nhưng nàng ấy tiếp tục như thể chúng tôi thực sự vừa mới nói về tình yêu.
“Vâng, em chưa từng được ai yêu thương… Em không được yêu thương… bởi vì… có lý do…”
“Kể từ bây giờ, chắc chắn mọi chuyện sẽ vẫn như thế này… đó là những gì em đã nghĩ…”
Em sai rồi. Tôi mở miệng định phủ nhận, nhưng nàng cụp mắt ngăn cản tôi. Dù đang không có ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nàng vẫn rạng ngời đoạn nàng ấy tiếp tục.
“Nhưng bây giờ thì ổn rồi.”
Tiếng nàng lẫn trong tiếng thở dài, rồi nàng chăm chú nhìn tôi. Những hạt mưa rơi vào đôi mắt to của nàng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như hai viên ngọc lấp lánh dưới đáy sông.
"Bởi vì anh..."
"...yêu..."
"...em đúng không?"
Mưa trở nên mạnh hơn và tiếng giọt nước va chạm vào mặt đất ngày càng lớn. Bầu trời tối hơn trước và phủ lên một màn đêm sâu thẳm giữa chúng tôi. Trừ khi phải dí sát mặt vào nhau nếu không chúng tôi không thể đọc được biểu cảm của nhau. Khi tôi cố kề sát mặt mình lại gần nàng ấy, hơi thở của nàng phả vào má tôi. Dù cho bề ngoài Ilya hiện giờ hoàn toàn khác biệt nhưng với tôi nàng ấy vẫn như thuở ban đầu. Mặc dù nhân phẩm của nàng đã bị chà đạp vẻ đẹp của nàng vẫn vẹn nguyên không ai có thể tước đoạt.
“Chờ chút, Ilya…”
Nếu là bây giờ, nếu nó xảy ra ngay lúc này, thì cũng chẳng sao nếu đôi mắt nàng biến thành hai viên thủy tinh. Ngay cả khi chúng hoàn toàn mất hết ánh sáng, tôi vẫn có thể cười. Tôi không muốn nhớ bất tới cứ điều gì khác, vì vậy hãy để khuôn mặt của Ilya là thứ duy nhất khắc sâu trong tâm trí tôi. Để từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là điều duy nhất tôi nhớ đến.
Bằng cách này, tôi vẫn sẽ có thể mơ ngay cả khi khi lạc lối trong khoảng thời gian vô tận kéo dài mãi mãi này.
Bởi vì tôi sẽ gặp em trong giấc mơ ngay cả vào ban ngày. Tôi sẽ không phải đi tìm em nữa.
“….Chờ đã...đợi đã, xin hãy đợi đã…”
"Crow..."
“Chưa được, chờ đã... chờ đã... Ilya... Ilya...."
Chỉ vài phút nữa thôi, không, thậm chí vài giây cũng được. Xin em một chút nữa thôi, hãy ở bên anh thêm một chút nữa thôi.
Bất chấp khát vọng này, nàng ấy đang chết dần.
“Xin lỗi, Crow…”
Hơi thở của nàng phả vào sâu trong tai tôi. Tôi biết thần chết sắp mang nàng đi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục lặp lại từ “đợi đã” như một kẻ khờ. Dù tôi biết đó là một điều ước không thể thực hiện được nữa.
“Đống thuốc... mặc dù... anh đã chịu khổ... để mang cho em một ít... nhưng... có vẻ như đã... đã... quá muộn đối với em..."
“…C-cái gì…?”
“Nhưng, em...em sẽ ổn thôi miễn là... có anh ở đây... đó là sự thật............ Cr...ow ..........”
Từng giọt từng giọt, nước mắt lăn dài, rơi khỏi khóe mắt. Xuôi theo trọng lực, chúng rơi xuống. Hoặc không. Có lẽ, đó chỉ đơn giản là những giọt mưa trượt dài trên má tôi mà thôi. Vào đúng thời điểm Ilya ra đi, mưa dường như càng lúc càng lớn. Sau một tia sáng xé toạc bầu trời, sấm sét vang lên từ xa.
“Ilya…”
Tôi nghĩ tôi đã nghe nhầm. Vì vậy, vừa khóc, tôi vừa ngỡ ngàng và chờ đợi những lời tiếp theo của nàng ấy.
Em nói gì? Vừa rồi, cái gì....?
Miệng cô ấy bật mở như thể sắp cho tôi thông tin quý giá. Tuy nhiên, cô ấy đã ngừng thở vào lúc nào đó. Đôi mắt cô ấy đang nhìn tôi dường như muốn nói với tôi điều gì đó. Đôi đồng tử đã mất đi ánh sáng đang phản chiếu bóng tối sâu thẳm.
“Ilya, vừa nãy em vừa nói gì thế?”
.......... Thuốc....? Đống thuốc đó, ý em là…”
"Em nhớ sao?"
Nơi thế giới khép kín nhỏ bé đó? Khoảng thời gian quá ngắn ngủi chúng tôi ở cùng nhau trong cái nhà thổ ? Tôi nhớ dù có đút bao nhiêu thuốc cho nàng ấy vẫn yếu tới mức không thể cứu chữa được. Đống dược liệu ấy rất đắt đỏ. Mặc dù nó không thể kéo dài tuổi thọ của nàng nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp Ilya ngủ ngon một chút.
Người con gái khi ấy lẽ ra phải là một Ilya khác. Liệu nàng đã nói sảng trong lúc hấp hối? Nhưng dù thế nào đi nữa...
"Tàn nhẫn."
Quá tàn nhẫn. Lời nói muộn màng như thế. Nàng ra đi mà không cho tôi một câu trả lời. Bỏ lại tôi phía sau một lần nữa.
"Giết tôi đi..."
Ai đó làm ơn chấm dứt tôi đi. Vặn cổ, lấy dao đâm vào tim, mọi cách đều được. Nếu ai đó giúp tôi điều này, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng...
“...... Tôi không muốn chết.......”
Tiếng nức nở vụng về thoát ra khỏi miệng tôi đã bị tiếng sấm ập đến lúc này nhanh chóng át đi. Tôi không muốn chết, vì nếu thực sự làm vậy, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy Ilya nữa. Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể chết được. Thế nên tôi phải sống.
Tuy nhiên, sống thật đáng sợ.
Một lần nữa tôi ôm lấy Ilya, người đã không còn hơi thở. Tôi chỉ có thể nhìn hơi ấm đang thoát ra khỏi đôi chân gầy gò của nàng ấy. Mặc dù cuối cùng tôi đã tìm thấy nàng ấy. Ấy vậy. Nàng đã chết.
“Tôi nên làm gì đây, để cứu em……? Tôi nên làm gì đây, để em có thể sống…?”
Tôi nhận thấy mình đang khóc rất to, nức nở co giật như một đứa trẻ. Tôi đặt bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của Ilya lên má mình. Mặc dù tôi là người ôm lấy cơ thể nàng ấy nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình là người được ôm vậy.
........ Anh, yêu em, phải không?
Ilya, người luôn khao khát tình yêu, người luôn mong mỏi được ai đó yêu thương đến mức như vậy. Người con gái ấy, người không thể tin vào ai, người mang đầy cảnh giác và nghi ngờ. Khi nói những lời đó, nàng tin chắc mình được yêu. Tuy nhiên, tôi biết tình cảm tôi dành cho Ilya không thể tóm tắt bằng một thuật ngữ đơn giản và đẹp đẽ như vậy. Chấp niệm này chắc chắn là một thứ gì đó rất kinh tởm và xấu xí đến mức không ai muốn nhìn vào nó; đó là một nỗi ám ảnh điên rồ vượt qua cả lí trí và bình tĩnh. Mặc dù tôi nói rằng tôi sẽ cứu nàng ấy nhưng thực ra tôi chẳng thể cho giúp được gì cho nàng. Ngược lại, tôi mới là người mong cầu được cứu rỗi. Để rồi, tôi lại tiếp tục mong muốn nhiều thứ hơn nữa.
Đừng chết. Hãy sống. Hãy ở bên cạnh tôi. Đừng rời bỏ tôi.
Đừng khóc, hãy cười, hãy hạnh phúc.
Tôi cứ mong muốn nhiều hơn nữa vậy mà em lại không yêu cầu bất kỳ điều gì từ tôi.