Chương 48
Kaliarya Ignis bất tử - 8
Cuộc sống của tôi sau khi Emma qua đời chỉ là những ngày trống rỗng. Không chỉ thế, ngay cả cảm giác về thời gian của tôi cũng trở nên mờ nhạt và tôi không biết mình đã ở một mình bao lâu rồi. Trước khi nhận ra, những người có thể “nhìn thấy” tôi đã hoàn toàn biến mất. Cho đến bây giờ, dù hiếm hoi thì cũng vẫn có vài trường hợp nhìn thấy được tôi. Nhưng bẵng một thời gian không để tâm, không còn trường hợp nào như vậy nữa. Nói cách khác, tôi nghĩ điều đó có nghĩa là những người sở hữu ma lực đã không còn. Có thể không còn ai có thể sử dụng phép thuật nữa.
Trong khi nghề pháp sư vẫn còn tồn tại số ít, nó chỉ được coi như một nhà ảo thuật. Chỉ những đứa trẻ mộng mơ mới nói rằng chúng có thể sử dụng phép thuật. Nếu một người lớn công khai điều đó, mọi người sẽ cười nhạo anh ta với sự khinh miệt. Thế giới đã thay đổi như thế đấy. Thời đại đã thay đổi, giữa tôi và “thế giới” có một sự xa cách lớn. Có lẽ, ngay cả tôi, bản thân tôi, đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu nữa. Cuối cùng, tôi bắt đầu nghĩ về điều này. Khung cảnh tôi đang thấy, âm thanh tôi đang nghe, có lẽ mọi thứ chỉ là ảo ảnh, có lẽ suốt thời gian qua tôi đã mơ về chúng. Chắc chắn là như vậy. Nếu không phải, thì tôi đã trở thành “cái quái gì” vậy? ......Và khi tôi đang nghĩ về những điều như vậy…
Tôi bắt gặp “nó”.
Tại một thành phố lớn của một quốc gia nọ, khi đang bị chấn động bởi sự tấp nập, tôi chao đảo trong gió, tôi cảm thấy như có gì đó đang gọi mình và tôi bay vào cuối một con hẻm. Mặc dù tôi biết rằng không thể nào có ai đó đã gọi tôi, tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ không có hại gì nếu kiểm tra thử. Bởi vì tôi đã có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Con hẻm ảm đạm đầy rác và là một nơi hoàn toàn không có tí khái niệm sạch sẽ. Khi tôi căng mắt nhìn vào bóng tối, tôi nhận thấy một đôi mắt sáng rực lấp lánh trong đó.Nhìn chằm chằm vào cặp đồng tử màu vàng, một tiếng “meo” nhỏ vang lên. Cái đuôi dài của nó đang từ từ đung đưa từ bên này sang bên kia, như muốn nói rằng “cuối cùng thì bạn cũng đã đến đây”, nên theo phản xạ, tôi đuổi theo nó.
Mặc dù con người không thể cảm nhận được tôi, nhưng như dự đoán, động vật dường như có nhiều hơn năm giác quan. Từ lâu, chó và mèo đôi khi có phản ứng cho thấy chúng có thể nhìn thấy tôi. Không chắc liệu chúng có bất kỳ ma lực nào trong người, nhưng có lẽ chúng chỉ đơn giản nhạy cảm với sự hiện diện của tôi. Ngay từ ban đầu, thật khó để biết liệu tôi có được coi là “con người” hay không. Có lẽ, trong mắt họ, tôi chỉ như một đốm sáng lạ kỳ. Tôi nghĩ rằng giả thuyết thứ hai này có nhiều khả năng hơn.
Trong khi đi theo con mèo còm nhom, tôi cảm thấy mình đang bị dẫn đi đâu đó. Thực tế là nó liên tục nhìn lại, như thể để xác nhận rằng tôi đang đi theo nó hẳn có mang một ý nghĩa nào đó.
Nơi cuối cùng chúng tôi đến, là một cánh cửa cũ. Khi tôi lùi lại vài bước trên con đường tôi đến để quan sát toàn bộ tòa nhà, tôi nhận thấy một bảng quảng cáo nhỏ nằm ngang cạnh cửa. Các ký tự sơn đã phai màu đến mức chúng hoàn toàn không thể đọc được. Nó đã cũ nát và tưởng chừng như sẽ vỡ vụn nếu ta chạm vào, đến mức khiến tôi nghĩ rằng việc treo nó ở đó chẳng có ý nghĩa gì. Khi tôi đang đứng chân chân trước tấm biển hiệu đó, bản lề cửa phát ra tiếng cọt kẹt. Đoạn nhìn về hướng đó, một khuôn mặt của một bà lão đang ló ra khỏi cánh cửa mở.
“... Khách hàng sao?”
Giọng khàn khàn của bà vang vọng trong con hẻm ẩm thấp và tối tăm. Tôi không thể gật đầu trước câu hỏi của bà bởi vì mặc dù tôi hiểu đây là một cửa hàng, nhưng tôi hoàn toàn không biết họ sẽ bán cái quái gì ở đó. Tòa nhà cũ trông xuống cấp đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào không mang nét riêng biệt gì. Sau đó, tôi nhớ về con mèo đã đưa tôi đến đây, ánh mắt của tôi nhìn quanh, nhưng nó đã biến mất không một vết tích.
A, lại là cậu nhóc này này. Có vẻ như là một rắc rối khác. Lần nào cậu cũng đều mang về một thứ như thế.
Lạy chúa tôi, bà lão vừa nói vừa lắc đầu thở dài. Sau đó, bà ấy hỏi, “Vì cậu đã cất công tới đây, cậu có muốn vào trong nhìn ngó một chút? Đây chỉ là một cửa hàng búp bê nhỏ thôi nhưng… cậu có hứng thú với chúng không?” Đó là lúc tôi nhận ra rằng bà cụ này đang “nhìn thấy” tôi. Nếu tôi đang thở, chắc chắn tôi sẽ hít một hơi mạnh. Cú sốc tôi nhận được quá lớn. Tuy nhiên, bà cụ đang chờ tôi đáp lại với ánh mắt thúc giục chỉ nghiêng đầu và hỏi: “Sao cậu đần ra như thế làm gì? Có vấn đề gì sao?" Không thể thốt ra một âm thanh nào, thật tình tôi rất khó trả lời. Dù hoài nghi, bà ấy vẫn tiếp tục, “Chà, tôi đoán rồi sẽ ổn thôi. Nào, lại đây, lại đây,” và bà ấy mở cửa để tôi bước vào quán.
Tôi không biết liệu người phụ nữ đó có biết rằng bà ấy có sở hữu ma lực hay không. Trước hết, tôi trông như thế nào trong mắt bà ấy? Mặc dù tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng sự thật một số người vẫn còn mang trong mình ma lực khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. “Đây có thể là một nơi nhàm chán đối với những người không hứng thú với búp bê.” Trong khi đó, bà lão có vẻ là chủ cửa hàng nói chuyện bình thản như không có gì bất thường. Từ thái độ của bà, tôi nghĩ rằng có lẽ, tôi trông giống như một người bình thường trong mắt bà chứ không phải một bóng ma lập lờ. Nghĩ là như vậy, nhưng tôi không có cách nào để xác nhận nó. Tuy tôi không có bất kỳ xúc cảm nào, nhưng khi môi tôi mấp máy để cố nói điều gì đó, nó hãm trong không khí.
Tôi không có lý do gì để quan tâm bà lão này, tôi có thể rời khỏi đó ngay bây giờ. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi lại không cảm thấy như vậy và sau khi được đề nghị, tôi bước vào cửa hàng. Hành động này có thể bởi đã lâu rồi tôi mới gặp một người có ma pháp. Tôi hẳn đã mong muốn được tương tác với những người khác nhiều hơn mà tôi đã nghĩ. Bên cạnh đó, óc tò mò của tôi với những gì bà ấy đang bán đột nhiên tăng lên.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, khó có thể coi là nó sạch sẽ, giống như bên ngoài. Đây và kia lỗ chỗ những cái lỗ trên sàn. Một đứa trẻ nhỏ có thể không gặp vấn đề gì khi đi trong này, nhưng nếu một người trưởng thành không cẩn thận khi bước vào đây, sàn nhà chắc chắn sẽ sập. Nhưng người chủ cửa hàng này vẫn ổn. Tôi không có cân nặng nên vấn đề này không liên quan đến tôi, nhưng giờ nghĩ lại, đã lâu lắm rồi tôi mới có suy nghĩ như vậy. Từng chút một, cảm giác như sương mù trong đầu tôi tan biến và tôi trở nên minh mẫn hơn.
“Tôi không có thứ gì mới cả.”
Bà lão đi trước trong cửa hàng chật hẹp quay đầu lại. Có vẻ như cửa hàng này chuyên kinh doanh búp bê sứ, những mô hình với nhiều kích cỡ khác nhau được đặt ngẫu nhiên trên kệ và ghế. Tuy nhiên, có vẻ những con búp bê đắt tiền hơn được xử lý cẩn thận và được cất giữ trong các hộp riêng lẻ. Những chiếc hộp này được làm bằng thủy tinh và tỏa ra ánh sáng lấp lánh mờ nhạt nhờ các nguồn sáng từ bên ngoài. Bên trong thậm chí còn có những con búp bê kích thước thật, và nếu không để ý kĩ, ta sẽ tưởng nó là người thật đang được trưng bày trong đó. Chúng cầu kì đến vậy đấy. Ở mỗi con búp bê, màu tóc hoặc màu mắt đều khác nhau. Mỗi một con đều mang biểu cảm khác nhau.... cảm giác chúng thực là như thế. Sau khi chăm chú nhìn chúng một lúc, tôi bắt đầu tự hỏi liệu chúng sẽ bắt đầu nói chuyện không, tôi gần như bị mê hoặc bởi những vật vô cơ không có sự sống này đến khi...
...... Nó đó lọt vào tầm mắt của tôi.
Ánh sáng nhẹ của chiếc đèn độc nhất ở giữa phòng phả ánh đỏ rực lên làn da trắng nõn của nó. Khiến hai má của nó hồng rực. Trong một giây, ngay cả tôi, một con ma, cũng giật mình bởi khuôn mặt sống động của nó. Khi đến gần, tôi nhận ra đó là một con búp bê. Lông mi đen bóng trên mí mắt, bên dưới là tròng mắt màu đen. Nó có một cái mũi thẳng và đôi môi nhợt nhạt yếu ớt. Dù không có gió, tóc mái của nó vẫn nhẹ nhàng đung đưa. Ở phía bên kia của tủ kính, “nó” dường như đang nhẹ nhàng mỉm cười như thể đang thở.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó, ngay khi tôi cảm nhận một cảm giác quen thuộc, thế giới rung chuyển và biến dạng. ...... Con búp bê đó đã gây cho tôi một cú sốc lớn.
À, tôi biết rồi. Tôi chắc chắn biết khuôn mặt đó. Tất nhiên. Nó đã từng là thứ xuất hiện quá tự nhiên mỗi khi nhìn vào gương...đó chính là khuôn mặt của tôi.
“Ồ, cái này à? Đó là một con búp bê rất đẹp, phải không? Thực ra, nó là một con búp bê cơ khí nhưng cậu thấy đấy, có vẻ như nó đã bị hỏng từ lâu rồi. Tôi ước chúng tôi có thể sửa nó, nhưng không ai có thể tháo ráp một con búp bê tinh xảo như vậy. Nên, tôi đã để nó như vậy nhưng…”
Bà lão dường như đã trông theo ánh mắt của tôi và bà ấy giải thích tất cả những điều đó bằng một giọng nhỏ nhẹ. Đương nhiên, tôi không thể trả lời. Tuy nhiên, giọng nói khàn khàn của bà ấy đã kéo những suy nghĩ vẩn vơ của tôi trở lại hiện tại. Trong kính, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão đứng phía sau tôi phản chiếu. Nhưng khuôn mặt của tôi thì không. Thay vào đó, con búp bê tóc đen dường như đang nhìn lại tôi từ phía bên kia của tấm kính phủ đầy bụi.
Trông nó già hơn vài tuổi so với khuôn mặt mà tôi nhớ.
“Tôi không rõ nghệ nhân là ai. Đó hẳn là một nghệ nhân tận tâm. Thật dễ dàng để thấy họ đã nghiêm túc như thế nào khi thực hiện nó.”
Có lẽ bà ấy không thấy sự im lặng kì lạ của tôi, nhưng người chủ cửa hàng thở dài thán phục và tiếp tục,
“Thông thường, những con búp bê như vậy đều có tên. Nhưng cậu thấy đấy, con này lại không. Chỉ có bức thêu này ở đó, cậu có thấy không?
Khi tôi nhìn theo hướng mà bà ấy chỉ, tôi chú ý đến những ký tự được thêu bằng chỉ vàng trên bộ quần áo đen mà con búp bê đang mặc. Thật ra, hình thêu ở bên trong bộ đồ, chỉ cần xắn gấu áo lên một chút là có thể che được nó. “Chà, vì nó tồn tại từ thời đại khác, sợi chỉ có vẻ như bị đứt mất một số chỗ. Tôi hầu như không thể đọc được một số ký tự. Hơn nữa, những chữ cái này là ký hiệu cổ đại, vì vậy chỉ có mỗi bà già là tôi mới có thể đọc được chúng. Sau đó, bà ấy nói thêm rằng không còn cách nào khác nên bà ấy đã đặt tên cho con búp bê bằng cách nối các chữ cái có thể nhìn thấy được còn lại.
“Ka..rya, đó, cậu thấy không? Hình như đó là cách nó được đọc? Không à, tôi đoán dù sao thì một người trẻ tuổi như cậu cũng không biết.
Hi hi hi, bà lão cười một tiếng lạ lùng. Khi tôi nghe điều đó, một lần nữa tôi cảm thấy một cú sốc mạnh chạy qua đầu mình. Nếu tôi có thể phát ra âm thanh, tôi chắc chắn rằng mình sẽ khóc.
Thứ mà con búp bê đó đang mặc, là quần áo đi làm của tôi. Nói cách khác, đó là chiếc áo choàng tôi hay mặc khi tôi còn là pháp sư. Tôi nhớ hình thêu được khâu trong quá khứ nhất định có ghi “Kaliarya Ignis.” Vì vậy, tôi chắc chắn rằng nó là của tôi.
Vậy thì, điều đó có nghĩa là... người làm ra con búp bê đó, là Emma.
Không ai khác cố tình làm một con búp bê mặc áo choàng của tôi. Ngay từ đầu, chỉ có Emma biết nơi cất giữ chiếc áo choàng của ấy. Em ấy đã không mang theo bất cứ thứ gì khi rời khỏi dinh thự của chúng tôi. ...... Em không nên mang. Hành lý em mang theo trong ngày ra đi thật ít ỏi. Tôi nhớ nó nhẹ như thế nào, như thể em chỉ đi du lịch vài ba ngày. Trên thực tế, tôi chắc chắn rằng em ấy đã làm vậy, chỉ lấy quần áo dùng ít ngày.
Có phải áo choàng của tôi cũng được đặt bên trong nó? Và, liệu em đã làm con búp bê trông giống tôi mặc nó?
“Bây giờ nhìn nó, nó trông hệt như cậu. Đúng rồi. Đây có lẽ là một loại định mệnh. Cậu sẽ mang nó theo chứ?”
Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, theo phản xạ tôi quay lại nhìn người bán hàng.
"Ah. Nếu đó là về chi phí, không cần phải lo lắng. ...... Loại chuyện này không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn xảy ra.”
“Búp bê chọn chủ.”
Bà cười hiền dịu, như một cô gái trẻ. Nét mặt của bà trông thật dịu dàng và nhân từ. Bà ấy dường như coi sự im lặng của tôi là một sự tán thành. “Nhưng, cậu sẽ cần một cái hòm nào đó để mang một con búp bê lớn như vậy. Làm ơn đợi một chút,” bà lão nói thêm trước khi biến mất ở phía sau cửa hàng. Khi tôi chăm chú nhìn vào tấm lưng cong, nhỏ bé của bà ấy, tôi cảm thấy như con búp bê đã thực sự gọi tôi. Một lần nữa, tôi nhìn về phía con rối rất giống tôi.
Mặc dù lẽ ra nó phải được mô phỏng theo tôi, nhưng nó trông già hơn so với những ngày tôi còn sống cùng Emma. Điều này khiến tôi nghĩ rằng em ấy chắc hẳn đã cố tưởng tượng tôi trong hình dạng người lớn vì tôi không bao giờ già đi được. Vì tôi không thể già đi sau khi được sức mạnh huyền bí ban cho thời gian vĩnh cửu. Tôi đoán bà ấy cũng vậy, bà ấy chỉ có thể coi tôi là một người khoảng hai mươi tuổi. Thay vì là một chàng trai trẻ, tôi có khuôn mặt của một cậu bé vẫn chưa bước qua tuổi thiếu niên, và đôi mắt vẫn còn nguyên nét ngây thơ non dại. Tôi có một niềm tin kỳ lạ rằng con người tôi phản chiếu trong mắt bà đang có biểu hiện như vậy. Khi tôi đưa tay ra, “tôi” trên tấm kính dường như chớp mắt một cái.
Vừa nghĩ như vậy, một lực hút mạnh mẽ kéo tôi vào.
Vì con búp bê đang kéo tôi về phía nó, theo bản năng tôi nghiêm mình chịu cú va chạm vào tấm kính. Đó là một phản xạ có điều kiện. Tuy nhiên, vì không có thực thể nên không có gì tác động vào người tôi. Tôi dễ dàng xuyên qua cái tủ chứa con búp bê và khuôn mặt của “tôi kia” sát gần ngay trước mắt tôi. Sau đó, khoảnh khắc tiếp theo, tôi chớp mắt.
Đúng vậy, tôi đã chớp mắt.
Khi tôi giơ lòng bàn tay ra, tôi đâm sầm vào một thứ gì đó. Tôi nhận ra đó là bức tường kính đã ở trước mặt tôi tới tận bây giờ. Điểm khác biệt duy nhất là tôi không ở bên ngoài mà ở bên trong. Để dễ hiểu thì, tôi dường như bị hút vào bên trong con búp bê. Người chủ đoán rằng con búp bê này là một con rối máy đã hỏng bởi nó không hoạt động được, nhưng sự thật lại khác. Có lẽ bởi vì những người mang trong mình ma lực gần như đã biến mất, khiến thông tin về những con rối này bị thất truyền.
Năng lực giúp búp bê cử động do Emma tạo ra là “ma pháp thuật” của em. Có vẻ sức mạnh ấy đã hoàn toàn tan biến. Tuy nhiên, đối với tôi, với cơ thể giống một viên ma thuật di động, tôi có thể điều khiển con búp bê đó.
Bàn tay đang chạm vào tấm kính chắc chắn phải là bàn tay của con búp bê, vậy mà nó chẳng khác bàn tay con người là bao. Nó không có các khớp nối. Những ngón tay thực sự là ngón tay của con người. Khi tôi cuộn chúng lại, các khớp phát ra tiếng động nhỏ và tôi sững sờ bởi cảm giác quen thuộc này. Lúc ấy, tôi mới biết tiếng thở của mình đang phả vào mặt kính, rung rung trong cổ họng. Khi tôi đặt tay lên ngực, tôi cảm thấy một nhịp đập. Đó không phải là nhịp của mạch máu mà là động cơ cơ thể con búp bê di chuyển. Bí thuật làm búp bê chỉ được truyền lại qua các đời nghệ nhân, nó tuyệt đối không bao giờ được tiết lộ cho người ngoài. Vì vậy, tôi cũng không biết con búp bê này được tạo ra như thế nào.
Tuy nhiên, ít nhất tôi cũng biết rằng con búp bê này... ...vượt quá tầm hiểu biết của con người. Tôi không thể đoán liệu Emma tiên liệu trước tình huống này có thể xảy ra hay em chỉ đơn giản muốn làm một con búp bê trông giống tôi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng chắc chắn em đã để lại con búp bê này vì tôi.
Đúng như dự đoán, Emma đã tin rằng sau khi mất đi cơ thể, tôi vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới này. Tôi nhớ rất rõ dáng vẻ của em khi em chạy quanh thị trấn, cố gắng tìm tôi sau khi tôi biến thành cát. Tôi tò mò liệu em đã làm con búp bê này ngay sau sự kiện ấy?
“Emma.”
Giọng tôi thoát ra khỏi môi nghe hơi khàn. Tuy nhiên, nghe nó thực quá quen thuộc. Thật kỳ lạ khi tôi vẫn nhớ giọng nói của mình.
“Emma.”
Thực sự không biết phải nói gì, tôi chỉ tiếp tục gọi tên người đã từng là vợ tôi ngày xưa. Nhận thức rằng giờ em đã không còn nơi đây. Tôi cảm nhận rõ ràng nỗi cơ đơn này. Nếu Emma ở đây, tôi sẽ biết chính xác những lời mình cần nói với em.
Sau đó, mở cửa tủ kính. Cùng với cơ thể mới của mình, tôi bước ra ngoài thế giới.
Bước chân đầu tiên, tôi không thể nắm được cảm giác và suýt ngã, nhưng bằng cách nào đó tôi đã lấy lại được xúc giác và ở bước thứ hai, tôi đã vững vàng bước đi trên mặt đất. Tiếp tục với bước thứ ba, thứ tư, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cơ thể này, lẽ ra chỉ là một cái vỏ tạm thời, đã hoàn thành xuất sắc vai trò của nó như một cơ thể thật. Trong khi chú ý để chiếc áo choàng dài không vướng vào mắt cá chân, tôi bước đi. Nhận lấy lòng tốt của bà lão nói rằng sẽ tặng tôi con búp bê đó, tôi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng. Khi bà ấy phát hiện ra khách hàng của mình đã đi, hẳn bà sẽ ngạc nhiên và nguyền rủa sự thô lỗ của tôi. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi cảm thấy bà lão sẽ đơn giản chỉ cười và nói, “Chà, chà.”
Bởi vì, chính bà ấy đã nói điều, búp bê chọn chủ. Đành phải vậy thôi.
*
*
Nếu ta có một khối nguyên liệu thô, thật dễ dàng để dùng ma thuật thay đổi hình dạng của nó. Vì thế, tôi đã thay đổi cơ thể của con búp bê thành một loài thú hoặc mang hình dáng của một đứa trẻ để dạo chơi xung quanh. Phần lớn ma lực của tôi được dùng để cử động cơ thể, phần còn lại chỉ có thể được sử dụng cho việc này. Tôi đã không còn dùng được những ma pháp tấn công yêu cầu một lượng lớn ma lực. Nhưng đó chỉ là một vấn đề vặt vãnh. Trong một thời gian dài, tôi đã bị trói buộc với thế giới này như một sự tồn tại mà người khác không hề hay biết. Theo một nghĩa nào đó, bây giờ tôi đã có thể tồn tại như một con người bình thường, tôi hài lòng với nó. Tôi thỏa mãn với cơ thể có thể đi lại bình thường này. Vì được ban cho thứ mà tôi đã đánh mất bấy lâu nay, tôi vô cùng xúc động.
Cảm giác gió thổi vào má chỉ những ai đã từng trải qua mới biết được. Dù gió không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng chắc chắn có thể cảm nhận được. Chắc ai cũng biết “cảm giác gió” từ khi mới sinh ra đời. Nhận ra tôi đã quên mất nó bấy nay. Một lần nữa, trái tim tôi lại rung động.
Tôi như một đứa trẻ vừa được sinh ra trên cõi đời này.
Những thứ tôi có thể nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, sờ bằng tay, mọi thứ và mọi vật đều mới. Nói cách khác, thế giới của tôi hoàn toàn mới. ... ... hoặc tôi cảm thấy vậy. Với cơ thể mà Emma đã ban cho tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Ngực tôi chứa đựng thứ gọi là “hy vọng”. Cảm giác phấn khích trào dâng cùng với nó khiến tôi thấy mọi thứ thật vui tươi. Tôi không thể không mỉm cười. Tôi bật cười vì dù tôi đã mất tất cả nhưng được ban lại một thứ thôi mà cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều.
Cuộc gặp gỡ của tôi với nàng ấy xảy ra vào khoảng thời gian đó.
Tôi không ngờ rằng mình đã trở nên kiêu ngạo tự cao, tự đại bởi sự tồn tại của bản thân. Có thể nói rằng tôi đã trở nên ngạo mạn khi nghĩ rằng mình là một sự tồn tại khác với những con người khác. Tôi cảm thấy một niềm vui không thể tin được khi, từ phía bên kia thanh chắn cửa sổ làm bằng sắt, nàng nhìn thấy tôi, người đã biến thành hình dạng của một con chim. Tôi thuyết phục bản thân rằng hẳn nàng đang muốn mình giúp đỡ. Đó là lý do tại sao, đứng trên cao và nhìn xuống, và tôi cố gắng đưa tay về phía nàng ấy.
Tôi làm thế trong khi mang cho nàng cảm giác, “Nàng hẳn mong muốn sự giúp đỡ của tôi.”
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không biết nàng ấy muốn gì và nàng đang cố gắng đạt được điều gì. Liệu nàng có vui khi có tôi giúp một tay? Dù, tôi lúc đó thực sự có ý định giúp đỡ nàng ấy. Đó là lý do tại sao tôi nói với nàng,
“...tôi có thể giúp sức cho em?”
Đôi khi, tôi cảm thấy nhàm chán với cuộc sống quá dài của mình. Có lẽ, tôi kiếm tìm lại một ý nghĩa nào đó trong cuộc sống không có mục đích này, cuộc sống mà tôi chỉ đơn giản là tồn tại. Tôi đoán đó là một cách để giết thời gian.
Nhưng, không có lời nói dối nào trong lời nói của tôi.
“… Nói đi, công chúa. Em muốn tôi giúp em chứ?"
Tôi đã thề với nàng ấy.
Tôi đã thề, nhưng...