Chương 47
Kaliarya Ignis bất tử - 7
"... Biến đi! Biến mất đi! Biến đi, biến đi, biến đi! Hãy biến đi! Đừng xuất hiện nữa!
Khi tôi thấy Emma vừa la hét vừa khóc, cuối cùng tôi cũng nhận ra. Rằng tôi đã lầm tưởng hão huyền tới cỡ nào. Tôi tin rằng dù lúc đầu em có khước từ thế nào thì cuối cùng em cũng sẽ chấp nhận sự tồn tại của tôi. Và tôi đã hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ có thể hiểu nhau mà không cần dùng đến lời nói. Tôi tin rằng giữa chúng tôi có một mối liên kết sâu đậm tới mức vậy vì đã ở bên nhau từ thuở ấu thơ.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là sự tự phụ hão huyền. Emma vẫn tiếp tục chối bỏ sự tồn tại của tôi.
Thực tế tôi vẫn ở bên cạnh em bất chấp điều này hẳn chỉ đơn giản là cố chấp. Sẽ ổn thôi, chắc chắn rồi sẽ ổn thôi. Em ấy cuối cùng sẽ chấp nhận tôi. Tôi tự thuyết phục, động viên bản thân bằng những lời này. Tôi ở trong tầm mắt của em càng nhiều càng tốt, và thỉnh thoảng tôi còn cố gắng giao tiếp với em. Tôi biết tôi không thể chạm vào Emma, nhưng tôi vẫn làm. Tôi nghĩ rằng có thể, em cũng sẽ làm như vậy và đưa tay về phía tôi. Rồi một ngày nọ, khi tôi chạm thử vào em tới lần thứ mấy cũng không thể nhớ được nữa, em, người vẫn tiếp tục phớt lờ tôi cho đến tận bây giờ, đột nhiên hét lên.
Em đối mặt với tôi và hét lên, "Biến đi!" Emma lặp đi lặp lại nó cho đến khi giọng em khàn đi, một lần nữa và một lần nữa. Người phụ nữ tiếp tục la hét với vẻ mặt khá hung dữ, chắc chắn rất ghét tôi. Đến mức tôi nghĩ cái nhíu mày hằn học của em sẽ đập tan tôi thành từng mảnh.
Rồi, kể từ đó, em không bao giờ quay lại nhìn tôi nữa. Một lần cũng không. Nhưng ngay cả khi em giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi vẫn chịu đựng. Ngay cả khi cơ thể tôi đã mất dạng từ lâu, một lần nữa, cảm giác như cơ thể tôi lại từ từ tan biến bắt đầu từ đầu ngón tay. Thật ra, có lẽ tốt hơn nếu tôi không tồn tại. Có lẽ mình vừa nhìn thấy một giấc mơ, tôi nghĩ khi môi khẽ vểnh lên. ... bằng cách nào đó, tôi mỉm cười bất lực.
Đến khi Emma bắt đầu bán đi dinh thự nơi chúng tôi đã từng sống với nhau, tôi thậm chí không cảm thấy thất vọng. Ngay từ đầu, tôi đã biết em đang sắp xếp để bán nó đi, vì vậy tôi không còn ngạc nhiên. Tôi chỉ lần nữa nhận thấy rằng, em đã thực sự buông bỏ những kỷ niệm của chúng tôi dành cho nhau.
Bán đi căn nhà và em bước lên xe ngựa mà không mang theo bất kì đồ gì dù chỉ một thứ trong căn nhà của chúng tôi, em không bao giờ quay lại dù chỉ một lần. Em kiên quyết nhìn chằm chằm về phía trước, thậm chí không thèm để lại một ánh nhìn tiếc nuối. Từ vẻ ngoài của em, tôi có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Emma trông quá bình tĩnh, thậm chí có phần lãnh đạm. Nhìn người phụ nữ xa lạ này khiến tôi nghĩ bao nhiêu năm tháng đã trôi qua trước khi tôi nhận ra. Suốt thời gian qua, em đã “sống đúng nghĩa” không có tôi kề bên.
Đó là lý do tại sao sau đó khi Emma bắt đầu sống với người đàn ông mà tôi không biết, tôi không thể chấp nhận được. Ngay từ ban đầu, tôi thậm chí còn không biết họ đã gặp nhau ở đâu.
Lúc nào không hay, vợ tôi đã dành thời gian của em với những người mà tôi không biết.
Cách đây rất lâu, cô ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh khi tôi nói muốn sống bình lặng bên nhau không người hầu hạ và vun đắp cuộc sống gia đình. Giấc mộng phù hoa này đã biến mất mà không được chạm tới... hoặc lẽ ra nó phải như vậy. Em nhận ra điều đó với một người đàn ông khác.
Và từ đây, chắc chắn Emma sẽ sống đến hết cuộc đời này mà không cần đến tôi.
Giữa Emma và “anh ấy” chắc chắn có một số ràng buộc, cảm giác như không ai có thể chen vào giữa họ. Ngay cả khi cô ấy giả vờ không nhìn thấy tôi, sự tồn tại của tôi dường như làm tăng thêm sự khủng hoảng cho em và thỉnh thoảng, Emma tỏ ra cáu bẳn như một đứa trẻ. Khi em trở nên như thế, anh ta sẽ nhẹ nhàng ôm em ấy vào lòng. Mối quan hệ của họ dường như đang đậm sâu theo từng phút, từng giây. Nhìn anh ấy dang rộng hai tay như muốn nói rằng anh ấy rất quý trọng Emma, tôi nhận ra mình không thể làm gì được.
Tôi có thể hình dung rõ ràng tương lai khi một ngày nào đó, họ sẽ trở thành vợ chồng, sinh con, nuôi nấng chúng, xây dựng gia đình. Đó là lý do tại sao, tôi nhận ra mình đã trở thành một sự tồn tại không cần thiết.
Và, tôi quyết tâm giữ khoảng cách với Emma.
...... Như em ấy đã ước, tôi biến mất khỏi tầm mắt em.
Trong tâm trí tôi có thể hình dung ra khuôn mặt nhẹ nhõm của Emma khi tôi không còn xuất hiện nữa. Đôi mắt xám của cô ấy hẳn đã xao động vì nhẹ nhõm, rồi em sẽ thở dài một hơi. Cuối cùng, em sẽ nói điều gì đó như, thật hạnh phúc vì nó đã biến mất. Tôi rất muốn khóc, nhưng không một giọt nước mắt nào có thể trào ra. Tôi muốn hét lên, nhưng không âm thanh nào có thể cất lên được.
Với cơ thể nhẹ bẫng không xác thịt, trước tiên, tôi rời khỏi đất nước.
Một lần, tôi cố gắng đến gặp vị bác sĩ đã yểm bùa chú ma pháp lên tôi, nhưng phòng khám của anh đã hoàn toàn trống rỗng. Tôi nghe một số tin đồn nói rằng rõ ràng anh ấy đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo từ vài năm trước. Có lẽ, anh ấy đã qua đời. Anh, người đã dốc hết mọi sức lực để yểm phép cho tôi.
Tôi thậm chí không thể nói vài lời tạm biệt với anh.
*
*
Sau đó, lang thang đây đó,tôi dành một khoảng thời gian dài tới mức ngớ ngẩn cho riêng mình. Vì cơ thể tôi không phải thực thể nên tôi không cần chuẩn bị chỗ ở cũng như không cần chi phí sinh hoạt. Vì tôi cũng không cần ăn, nên tôi thực sự chỉ lang thang quanh quẩn. Tôi đã đến thăm một số quốc gia, lướt qua nhiều thị trấn, qua nhiều người. Trong số họ, có một số người thể hiện phản ứng sau khi nhìn thấy tôi. Nhưng tất cả họ đều có vẻ mặt giống như người đã nhìn thấy ma. Có người thẳng thừng gọi tôi là ma nên tóm lại là tôi không hữu hình trong mắt ai cả. Có phải câu thần chú của bác sĩ đã thất bại? Hay nó vốn dĩ là loại phép thuật như thế ngay từ đầu? Không có cách nào để tìm câu trả lời cho những câu hỏi này, và trước khi nhận ra, tôi đã ngừng quan tâm. Đó là cách mà sự tồn tại bé nhỏ của tôi được ghi nhận trong mắt mọi người.
Nhiều năm qua đi, số người có thể “nhìn thấy” tôi giảm dần.
Nói một cách đơn giản, nó cho thấy số lượng người có sức mạnh ma thuật đã giảm đi. Những người như tôi hoặc cha tôi, những người sở hữu lượng ma pháp khổng lồ đã trở nên khan hiếm. Trước khi tôi nhận ra, nghề "pháp sư" đã không còn được để tâm nhiều. Nhưng cũng không có nghĩa nó hoàn toàn bị xóa xổ. Nó tiếp tục tồn tại như một nghề, nhưng đã trở thành một thứ gì đó hiếm có và dành riêng cho một số người đặc biệt.
Cuối cùng, mọi người sẽ hoàn toàn không thể nhìn thấy tôi? Lúc nào nó sẽ tới, trong khi tâm trí tôi đang bị chi phối bởi những suy nghĩ đành phải chấp nhận nó, thì đồng thời cảm giác luyến tiếc cũng bao lấy tôi. Những kỉ niệm thời thơ ấu lại ùa về trong tâm trí. Đó là những ngày tôi ở bên Emma. Tôi không còn nhớ mặt cha, ngay cả màu rèm cửa trong căn biệt thự tôi sinh ra và lớn lên cũng rất mơ hồ. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ vẻ trang nhã của những bông hoa mà em trang trí cho biệt thự, mặc dù tôi không biết tên của chúng.
Tôi muốn gặp Emma. Tôi không thể ngăn cản được bản thân. Tôi có thể bị khước từ một lần nữa hoặc có thể, em sẽ không chịu nhìn tôi. Dẫu thế, tôi vẫn vô cùng muốn nhìn thấy khuôn mặt của em. Tôi muốn gọi em.
Một từ. Một từ thôi là đủ, nhưng có một điều tôi muốn nói với em ấy. Tôi không thể nói, vì vậy tất nhiên Emma sẽ không thể nghe thấy. Tuy nhiên, tôi vẫn có điều muốn nói.
“...Ahh, anh đã đến…”
Tôi cưỡi trên gió và bay đi. Sau đó, nơi cuối cùng tôi đến, là ngôi nhà có thể là nơi Emma đang sống cùng với “anh ta”. Đấy là nếu em ấy vẫn còn sống ở đây. Thấy vậy, lòng tôi trào dâng bao cảm xúc khó tả. Ngôi nhà trông cũ kỹ hơn nhiều so với lúc đó, và dù không có khứu giác, tôi vẫn ngửi thấy mùi của “một gia đình”. Nói cách khác, đó là bằng chứng họ đã sống ở đây. Khi tôi đi quanh ngôi nhà để quan sát, tôi nhận thấy rằng một trong số những căn phòng dường như thuộc về trẻ con, nhưng nó đã hoàn thành vai trò của nó. Tôi có thể thấy dấu vết của những món đồ chơi bị bỏ rơi ở góc hay một bộ sưu tập truyện cổ tích trên giá sách dường như đã lâu không được sử dụng. Thay vì lẻ loi, căn phòng yên tĩnh gợi lên một cảm giác thanh thản. Toàn bộ ngôi nhà giống như nơi mà một cặp vợ chồng già đang sống thoải mái.
Em ấy đang ở trong phòng ngủ.
Em đang thoải mái chợp mắt trên chiếc giường rộng. Có thể “anh ta” ra ngoài mua ít đồ, nhưng dù sao thì em cũng chỉ có một mình. Khi tôi đứng bên giường và nhìn xuống Emma, em mở mắt ra. Trên khuôn mặt hằn lên những vết nhăn, một tia sáng nhỏ đang lấp lánh trong đôi mắt hẹp của em. Đó là đôi mắt màu tro mà tôi trân quý. Thứ gì đó giống như thuốc được đặt trên bàn cạnh giường. Emma dường như đang mắc một loại bệnh nào đó. ......Không biết đó có phải là một căn bệnh nghiêm trọng không? Khi tôi cảm thấy bất an và sững sờ, em nhẹ nhàng mỉm cười.
“Rya. Anh đã ở đâu?
Trong một giây, nghe em hỏi tự nhiên như vậy khiến tôi bối rối. Tôi biết cố gắng nói chuyện với em là vô nghĩa, nhưng tên bật thốt trên môi tôi.
“Emma.”
Khi tôi làm vậy, em mỉm cười với một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Sau đó, em nói với tôi, "Mừng anh đã về."
“Có một điều em muốn nói với anh, bất kể thế nào. Nên em đã cầu nguyện với Chúa. Rằng anh sẽ tới gặp được em. Em nghĩ anh có thể sẽ không đến kịp. Nhưng điều ước của em đã được thực hiện,” em ấy nói khi đưa tay về phía tôi.
Mặc dù tôi không thể nắm lấy tay Emma, nhưng tôi đã tiến lên một bước và rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Bàn tay không thể chạm vào nhau của chúng tôi lơ lửng trong không trung. Tuy nhiên, em không quan tâm. Như thể tay chúng tôi đang thực sự chạm vào nhau, em nhẹ nhàng bao những ngón tay quanh tay tôi.
“Này, anh có nhớ không? Ngày chúng mình cưới nhau… Bởi vì chúng ta thấy không thoải mái khi tổ chức hẳn một buổi hôn lễ nên chúng ta đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong khu vườn của dinh thự.”
Trông đôi mắt mảnh nhỏ mà tôi nhớ da diết kia, tôi chỉ gật đầu. Thấy vậy, em thở ra một hơi hài lòng và tiếp tục. Ngày hôm đó, thời tiết thật sự tuyệt vời. Em nhớ bầu trời trong xanh biết bao, như thể ai đó đã treo một tấm màn lụa màu xanh nhạt ngay trên đầu chúng ta. Khi ấy, lần đầu tiên em biết bầu trời đầu xuân tuyệt vời ra sao, và em cười. Chúng ta không mời nhiều khách lắm. Chỉ có vài người bạn ở trong học viện và vài quý tộc. Vì họ không phải là những quý tộc mang tước vị cao nên chúng ta đã không cần phải quá cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhoi. Chúng ta đã chỉ đơn giản dùng bữa trưa với nhau và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
Em có thể tự tin nói rằng bất kể anh chọn khoảnh khắc nào trong ngày hôm đó, em đều rất thích.
"Đúng rồi. Hôm đó, chúng mình nhận được một món quà kỳ lạ.”
Emma nheo mắt và nhìn vào khoảng không. Một người bạn thời đi học của chúng tôi đã tặng một chiếc hộp nhỏ cho Emma.
“Bên trong, có một con chim gỗ mun.... Vâng, một con chim đen.”
Ở đất nước nơi cậu ấy lớn lên, những con chim đen được cho là mang lại bất hạnh. Tuy nhiên, nhiều người đã chọn để tặng nó như một món quà trong lễ cưới. Bởi vì trao một con chim đen trong đám cưới của ai đó mang một ý nghĩa khác. Trước đây, người ta tặng lồng chim thật bên trong, nhưng chim đen đã tuyệt chủng nên có thời điểm chúng được thay thế bằng một con chim trang trí.
“Bằng cách mời mời vận rủi nhỏ đến, ta có thể tránh được vận rủi lớn. Anh nói với em đó là ý nghĩa của nó. ... Ah ah, mặc dù anh chưa từng hứng thú với bất kì cái gì liên quan đến nó. Anh đã nghe được chúng từ đâu vậy?
Tôi đã không nghe nó từ một ai đó, tôi đã tự mình tìm hiểu về nó. Một lễ cưới bình thường nên diễn ra ra sao? Emma cũng nói rằng em ấy muốn trải nghiệm “sự bình thường” đó, vì vậy tôi đã mày mò trong sách. Bây giờ tôi nghĩ lại, thay vì nghiên cứu về nó, tôi nên nhờ ai đó. Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng lúc đó tôi cảm thấy rằng việc tự mình nghiên cứu cũng có ý nghĩa. Làm điều gì đó vì lợi ích của Emma khiến tôi hạnh phúc. Nó chỉ đơn thuần là để tôi tự thỏa mãn.
“Phong tục ở đất nước này đã thay đổi, phải không?”
Một lần nữa, Emma khẽ mỉm cười.
“Sau đó, không có chuyện gì không may đã xảy ra cả. Em thậm chí còn hạnh phúc hơn trước khi chúng mình kết hôn. Không có một điều đau buồn nào... ...Đó là lý do tại sao... anh biết không, khi em mất anh ... "
Em thở ra một hơi nặng nề như phải chịu đựng. Với bàn tay không chìa về phía tôi, em ấn xuống ngực mình.
“Này, Rya.”
Đầu vẫn đặt trên gối, em nhìn về hướng tôi. Khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Emma, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt em. Với ánh mắt mạnh mẽ đó, em nhìn thẳng vào tôi.
“Ở nơi em sinh ra, những con chim đen được cho là mang lại cả may mắn và xui xẻo cùng một lúc.”
Có một ngày, đột nhiên, một con chim đen sẽ xuất hiện ở bậu cửa sổ. Sau đó, nó sẽ hỏi ta một câu bằng ngôn ngữ của con người. Đối với người trả lời đúng, nó sẽ mang lại hạnh phúc. Đối với những người trả lời sai, nó sẽ mang lại bất hạnh. Em thuật lại một câu chuyện như vậy.
“Rya. Anh có nhớ những gì đã xảy ra khi thu nhặt em về? Anh đã hỏi em một điều.
“…”
"Anh hỏi, em có muốn sống cùng với nhau kể từ bây giờ không?"
Đáp lại, tôi nói có. ... Chắc chắn rồi, đó là câu trả lời đúng.
Emma thì thầm với một giọt nước mắt lẻ loi rơi từ khóe mắt em.
“...Rya. Chú chim đen của em.”
"Anh đã mang lại cho em hạnh phúc như vậy."
Sau đó, em nhắm mắt lại.
"Em đã hạnh phúc. ... Sau khi mất anh, tưởng như em không thể sống được nữa. Nhưng bởi vì anh đã mang lại cho em niềm hạnh phúc như vậy.... niềm vui anh trao cho em không bao giờ rời xa em, nó luôn luôn ở bên cạnh em.”
“Emma”
“Vì thế, đó là lý do tại sao… em xin lỗi.”
“Emma”
"Em đã hạnh phúc. Ngay cả sau khi mất anh, em vẫn có thể tiếp tục sống và hạnh phúc.”
“Em đã làm vợ, làm mẹ, xây dựng một gia đình, em không cô đơn. ...Nơi cuộc sống không có anh, em đã sống hạnh phúc. Em xin lỗi, Rya.”
“Em, đã rất, rất hạnh phúc…….”
Mi mắt em mở ra một lần nữa và đôi mắt ẩm ướt của em nhìn về phía tôi, như thể chúng thực sự nhìn vào mặt tôi. Em chớp mắt vài lần, rồi em lặng lẽ nhắm mắt lại một lần nữa. Tựa như sự lặng yên và thanh tịnh đã khắc sâu trên khuôn mặt em. Vẻ mặt của giờ đây trông cực kỳ dịu dàng và thanh thản. Nó dường như cho thấy em ấy đã có một cuộc sống hạnh phúc như thế nào.
Em đã hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không còn gì hối tiếc nữa. Em thỏa mãn với nó, ngay cả khi cuộc sống của em kết thúc ngay bây giờ, em không hối tiếc, đó là những gì mà hô hấp yếu ớt của e dường như đang nói. Hơi thở của em, ngừng lại.
Tôi sững sờ cúi xuống nhìn em, không thể cử động. Tôi chỉ có thể đứng nhìn. Mặc dù đó là người mà tôi rất muốn gặp lại trong suốt những năm qua. Tôi bắt đầu hối hận vì đã đến đây. Dẫu rằng tình cờ được chứng kiến giây phút cuối cùng của người mình yêu. Dù cho tôi có thể dành thời gian ở bên em. Tất cả điều này, gần giống như một cơn ác mộng đối với tôi.
“……Anh đã cô đơn.”
Emma không còn nghe thấy tôi nữa, nhưng tôi vẫn cố nén giọng nói của mình bằng cách đưa cả hai tay lên miệng. Tôi cảm thấy như mình sắp thú nhận một tội lỗi. Điều tôi vô cùng muốn nói với em ấy là... Ngay cả khi tôi sống đơn độc, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngay cả bây giờ, Emma vẫn vô cùng trân quý đối với tôi. Tuy nhiên, tôi không thể truyền đạt bất cứ điều gì tôi muốn nói với em dù chỉ một lời.
"Anh đã, cô đơn, kinh khủng."
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi một cuộc sống không có Emma. Tôi đã nghĩ ở bên cạnh em là điều tự nhiên nhất, sống bên nhau là lẽ đương nhiên. Tôi thường nhớ lại khoảng thời gian tôi đã từng nghĩ như thế
Sau đó, khi nghĩ về cuộc sống hạnh phúc mà tôi không thể có được, tôi đâm ra chán ghét mọi thứ và bất cứ thứ gì, tự hỏi tại sao nó lại trở nên như thế này. Mặc dù không thể làm bất cứ điều gì, tôi vẫn muốn làm một cái gì đó. Nhưng, tôi vẫn không có biện pháp.
“Cuộc sống thật vô nghĩa khi không có em. Không có em, anh không có được hạnh phúc.”
Chắc hẳn em ấy cảm thấy tội lỗi vì đã sống hạnh phúc dù không có tôi. em chắc chắn muốn xin tôi tha thứ. Tuy nhiên, tôi không thể cho em bất kỳ lời an ủi nào. Tôi cảm thấy thất vọng với phần nào đó trong bản thân mình, người đã hi vọng rằng bằng cách nào đó Emma cũng như tôi. Tôi muốn em nói rằng em thấy cô đơn khi không có tôi. Rằng em không thể hạnh phúc khi thiếu vắng tôi.
Tôi chưa bao giờ mong em bất hạnh. Tuy nhiên, tôi không thể nói với em rằng tôi rất vui vì em hạnh phúc. ... ... Bất kể thế nào, tôi cũng không thể.
“Emma.”
“Đừng đi.”
“Đừng đi.”