Chương 43
Kaliarya Ignis bất tử - 3
“Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu, cậu vẫn cứ như vậy. Khuôn mặt của cậu trông hệt như một cậu bé.”
Dấu hiệu giúp tôi nhận thấy sự bất thường thực sự là một điều gì đó quá bình thường. Đó là khi tôi bước vào chợ vì Emma nói rằng em ấy muốn ăn một ít trái cây. Bà chủ quầy hàng trên phố vừa nói câu đó vừa chăm chú nhìn mặt tôi. Khi tôi cúi đầu và hỏi, “… Vậy à?” bà ấy gật lia lịa, "Đúng vậy." Đó là một quầy hàng mà tôi thường xuyên lui tới. Trước khi nhận ra, tôi đã tới đây thường xuyên tới mức được coi là khách quen. Ban đầu, họ không mấy thân thiện vì thoáng qua họ có thể thấy tôi là một quý tộc, nhưng sau khi gặp tôi nhiều lần họ đã dần quen hơn. Vào thời điểm mọi người đều ngại ngùng, tôi đã nở một nụ cười với họ. Bây giờ, tôi đã quen biết với hầu hết các chủ cửa hàng và thân thiết với họ đến mức có thể trao đổi một hoặc hai lời ngay cả khi tôi không có việc gì làm ở đây.
Những lời nói không chứa đựng chút ác ý nào thả xuống vào giữa ngày bình thường lặng lẽ của tôi, đôi mắt tôi mở to vì kinh ngạc.
“Khuôn mặt của cậu vẫn giống như nhiều năm về trước,” người phụ nữ bán hàng vừa cười vừa nói. Bà ấy dùng ngón tay chọc vào má tôi, bà ấy nói khuôn mặt của tôi quá giống trẻ con. Sau đó, bà ấy trêu chọc tôi, với vẻ ngoài trẻ trung như vậy, không phải làm khó cho vợ cậu rồi sao? Phụ nữ nào chả luôn muốn trẻ mãi không già, nhưng chồng cô ấy lại giữ nhan tốt hơn.
“Chà, vợ cậu cũng là một người khá dễ thương đấy, nhưng cậu không hề thua kém cô ấy đâu!”
Những lời phát ra từ giọng nói vui vẻ của bà ấy vang vọng vào sâu trong tai tôi. Sau đó, toàn bộ cơ thể tôi kịch liệt run rẩy. Dù vẫn là lời chuyện phiếm như mọi khi. Phải chăng do tôi tưởng tượng ra sự khác biệt?
“… Này, đột nhiên có chuyện gì vậy? Mặt cậu trông tệ đi quá. ”
Người bán hàng nhìn tôi, nhíu mày lo lắng. Giọng nói tôi giả vờ bình tĩnh, tôi quay đầu đi tránh ánh mắt của bà. Tôi ghì chặt ngực, cố gắng kìm nén nhịp đập hoảng loạn của mình, và gượng cười. Tôi không nhớ mình đã nói gì và người bán hàng đã đáp lại ra sao. Dù sao tôi phải nói lời tạm biệt trước khi rời khỏi đây. Để chống trụ những bước đi loạng choạng của mình, tôi thận trọng bước từng bước một, vững vàng trên mặt đất. Nhưng cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa và bỏ chạy. Tôi bước lên chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ở gần khu chợ, hơi thở gấp gáp hoà cùng tiếng tim mình đập ngày một to hơn. Câu nói “Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu, trông cậu vẫn cứ như vậy” tiếp tục lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.
“… Một điều vô lý như vậy không thể nào…”
Giọng nói thủ thỉ run rẩy bất lực khi tôi tự thuyết phục bản thân mình. Các đầu ngón tay của tôi dần mất màu và trở nên cứng đờ vì lạnh mặc dù tiết trời chưa phải mùa đông. Tôi ngồi sụp xuống ghế, cong lưng, ôm lấy cơ thể bằng cánh tay mình. Tôi cảm thấy mình sẽ sụp đổ nếu tôi không làm điều đó. Tôi nghe người đánh xe hỏi liệu tình hình đã ổn định để có thể đánh xe đi, nhưng tôi không thể trả lời anh ta.
Những kỷ niệm thuở ấu thơ sống lại trong đầu tôi. Những kỷ niệm về thứ ấn chú không rõ ràng ấy được cha niệm lên người tôi. Các chú thuật và các biểu tượng ma thuật tràn ngập trong căn phòng được khóa chặt. Ngay cả cho đến bây giờ một số trong số chúng vẫn còn hằn sâu vào mắt tôi. Ngay cả khi tôi cố gắng để quên đi nó, tôi không thể. Vì những gì đã xảy ra giữa cha và tôi thật tệ hại, tôi muốn quên toàn bộ sự việc càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, tôi không bao giờ có thể.
Vì vậy, vài năm qua… tôi đã dành thời gian cố gắng xác định xem cha đã đặt chú thuật quái gì lên người tôi. Emma khá lo lắng khi thấy tôi vùi đầu vào nghiên cứu. Mang về những chồng sách từ thư viện, tôi khoá mình trong phòng khiến cho màu da của bản thân ngày tệ đi. Sự thật Emma không nói ra mong muốn ngăn cản tôi bởi vì em lo cho tôi. Hẳn tôi không nên tự miêu tả bản thân như thế này, nhưng chắc chắn tôi trông rất kinh khủng. Mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng nghiên cứu ma phương của cha…. Cảm giác không mấy tốt lành khiến tôi rùng mình.
Dù thế tôi vẫn có thể yên tâm phần nào vì tôi tin rằng câu thần chú của cha đã không hiệu nghiệm.
Không thể nhìn thấy một chút thay đổi nào trên cơ thể đã bị cha niệm chú. Tôi đã nghĩ rằng đây là bằng chứng chính xác cho việc nó đã thất bại. Tất nhiên, lúc đầu khi câu thần chú được niệm xong, tôi không thể cử động và các hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên da của tôi. Nhưng sau này tôi không còn thấy chúng nữa. Mặt khác, tôi chưa từng bị ốm dù chỉ một lần. Tôi chính là người khoẻ mạnh điển hình.
…… Nhưng những lời nói với tôi ở chợ… đã làm tôi mất tự tin. Liệu nó đã thành công? ...... Sự nghi ngờ đó đã chi phối mọi suy nghĩ của tôi. Vẻ ngoài của tôi trông trẻ hơn so với thực tế. Lẽ ra tôi phải cao lớn hơn nhưng tôi lại bị chững lại. Ngoại hình và chiều cao là do di truyền, và khi tôi nghĩ đến bố mẹ và ông bà của mình, dường như tôi là người duy nhất khác biệt. Nếu bình tĩnh suy nghĩ về nó, bùa chú của cha yểm trên người tôi, chắc chắn một sự biến đổi đã xảy ra. Một sự biến đổi mà không có gì sẽ thay đổi. Ngẫm lại, đối với một ma pháp sư tài ba như cha, liệu nó có thể không thành công sao? Trong trường hợp đó, tôi…
"…Chết tiệt. Ôi, Chúa ơi, sao người có thể, sao người có thể làm thế… ”
Tôi cố kìm nén ý muốn hét lên. Tôi miễn cưỡng nuốt xuống những lời mà tôi muốn được phun ra. Những từ ngữ không thể phát ra tựa như kim loại ghim vào cổ họng khiến tôi đau đớn. Trong khi răng tôi va vào nhau và môi tôi run lên, tôi mạnh mẽ nhắm mắt lại. Sau đó, tôi cố ép mình nhớ lại ma phương do cha tạo nên.
Ma pháp mà cha đã cố gắng niệm ngày hôm đó ……, ma pháp lưu trữ tuổi trẻ và sinh mệnh vĩnh hằng, hay còn được gọi là “phép thuật trường sinh bất lão”.
Cách đây không lâu, tôi đã có bằng chứng rõ ràng về nó. Khi tôi đang giúp một vị pháp sư nổi tiếng tiến hành nghiên cứu, tôi tình cờ nhìn thấy bộ sưu tập sách được quốc gia lưu trữ lại. Trong đó có ghi lại những phép thuật vẫn chưa hoàn thiện do tính phức tạp của chúng và một nghệ thuật bị cấm nghiên cứu sâu. Trong bộ sưu tập bí mật đó, một phần của câu thần chú mà không người bình thường nào có thể hy vọng được chạm tới đã được ghi lại. Vì nó chưa hoàn chỉnh nên chúng mới chỉ được viết ra một phần. Nhưng tôi biết câu thần chú đó và những biểu tượng này.
Ma phương của cha đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Câu thần chú này hệt như câu thần chú được viết trong đấy.
Tôi đã tự mình nghiên cứu trong nhiều năm và sử dụng cả những cuốn sách còn lại được cha sử dụng trong phòng nghiên cứu kèm các ký hiệu được viết trong bộ sưu tập bí mật, tôi đã tiến tới một kết luận rằng cha chắc chắn đã sắp hoàn thành câu thần chú “trường sinh bất lão”. Phép thuật sinh mệnh vĩnh hằng được cho là chỉ tồn tại về mặt lý thuyết. Và câu thần chú lưu giữ tuổi trẻ được coi như một nghệ thuật có thể đạt được về mặt kỹ thuật nhưng bị cấm. Bằng cách kết hợp hai phép thuật này, ông ấy đã tạo nên một ma pháp được cho là không thể xảy ra. Cuối cùng tôi rút ra một đáp án, cha tôi đã dùng chính con trai mình làm vật thí nghiệm.
Ban đầu khi nhận ra điều này tôi đã cười khinh thường. Rằng ông ấy có thể là một pháp sư vô song, nhưng ông cũng hoàn toàn ngu ngốc. Lúc đó, tôi có đủ bình tĩnh chế giễu sự nực cười này. …… Tôi móc mỉa ông ta vì muốn hoàn thành nghiên cứu của mình đến nỗi ông thậm chí còn sử dụng con trai của mình như một con chuột lang, nhưng nó không thành công. Tôi thậm chí đã cười lớn nhưng bây giờ …
“Cha, cha…”
… Người thực sự không yêu thương con một chút nào, tôi gằn ra những lời thì thầm này nhưng chúng tan biến theo âm thanh của chiếc xe ngựa đã bắt đầu chuyển động.
*
“Anh đã về.”
Khi tôi trở về biệt thự, Emma tươi cười chào đón tôi. Như thường lệ, khóe mắt hiền từ của em khẽ nheo lại. Môi em được vẽ theo hình vòng cung mềm mại. Em phát ra một âm thanh đáng yêu nho nhỏ nhưng không quá ngắn. Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt Emma và chầm chầm thở ra một hơi. Đôi mắt nâu tro của em phản chiếu khuôn mặt tôi. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng. Đương nhiên, ngoại hình của em ấy không thay đổi. Khi tôi hôn vào má em ấy, em ấy cười và nói rằng nó nhột.
Hồi còn ở với cha, trang viên luôn mang một bầu không khí u ám, nhưng từ khi em ấy đến, không khí đã hoàn toàn thay đổi. Vì lợi ích của cô gái nhỏ tuổi và lẻ loi đó, những người hầu bắt đầu trang trí nội thất bằng hoa. Emma nhận ra và khi lớn lên, em bắt đầu tự mình chọn hoa và loay hoay đặt chúng vào lọ. Tuy chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng nó ảnh hưởng đến mọi thứ. Chỉ được trang trí bởi hoa mà căn nhà trở nên tươi sáng và có sức sống hơn. Như thể, chính sự tồn tại của em ấy là một phần lý do khiến mọi thứ trở nên tươi sáng. Sau đó, kể từ khi tôi và Emma kết hôn, một sự thay đổi nhỏ khác đã xảy ra. Tiếng cười sẽ vang vọng mọi nơi bên trong biệt thự. Ngay cả những người hầu chỉ chăm làm việc của họ cũng vẻ thầm kín trò chuyện với Emma. Không biết từ khi nào, mối quan hệ có phần căng thẳng trước khi tôi đến học viện đã được cải thiện tốt hơn. Dù chúng tôi đã kết hôn, nhưng không phải chúng tôi đã làm điều gì đó đặc biệt. Chúng tôi không thay đổi cách sắp xếp của ngôi nhà và cũng không mua đồ nội thất mới. Tuy nhiên, gió thổi qua các hành lang như tươi mới và dồi dào sức trẻ hơn. Người sống sao thì nhà như vậy. Tôi biết rằng nghe có vẻ vô lý nhưng thật kỳ lạ khi tôi thấy nó thực sự như vậy.
“Rya? Chuyện gì đã xảy ra sao?"
Tôi không biết liệu mình có thể duy trì điệu bộ hay không nhưng tôi đã cố gắng hành động như bình thường. Tôi nói với em ấy “Anh về rồi”, dùng bữa với cô ấy, kể lại các sự kiện của ngày hôm nay và thỉnh thoảng cười rộ lên. Khi cuộc trò chuyện kết thúc, chúng tôi từng người đi tắm. Sau đó chúng tôi lại trò chuyện vui vẻ một lúc trước khi vào phòng ngủ. Mọi thứ diễn ra như thường lệ.
"Rya?"
Emma đang ngồi trên giường. Em ấy ngước với vẻ lo lắng khi tôi đứng bất động ở lối vào phòng. Khi em vừa mới tới biệt thự, tôi nhớ tôi có dáng người to hơn và cao hơn. Nó đặc biệt dễ nhận thấy vì em ấy bé hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi, sự khác biệt về tầm vóc của chúng tôi là rất rõ ràng. "Rya?" Từng bước, tôi rút ngắn khoảng cách với em, người đang bối rối khó hiểu, rồi tôi chạm vào má Emma. Vẫn ngồi đó, em nhìn thẳng vào tôi. Như thu được ánh sáng mờ nhạt bên trong căn phòng vào trong mắt, đôi mắt long lanh của em thật đẹp.
"Em đã trở nên cao hơn rất nhiều so với trước đây."
Hiện giờ em đã khá cao. Em không cần phải ngước nhìn tôi nữa. Nhưng, em ấy không đặc biệt cao lớn đến thế. Ngược lại, vóc dáng của em còn bé hơn mức trung bình. Và tôi thậm chí còn thấp hơn người phụ nữ trung bình này. Trước giờ tôi luôn cười về nó. Ngay cả khi tôi bị trêu chọc, chúng tôi đã đùa và nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ lớn lên.
“Uhm? ……Sao thế? Sao lại nhắc đến chuyện này sau ngần ấy thời gian. ”
Em cười khúc khích và nắm lấy cánh tay tôi. Tay em đan vào tay tôi. Cảm nhận được hơi ấm của Emma truyền qua lòng bàn tay, tôi thở dài một hơi. Thông thường, chỉ cần nắm tay em, sự khó chịu của tôi sẽ bay biến đâu đó …… Chúng luôn là như vậy nhưng…
"Emma, em biết đấy, anh muốn có một gia đình."
Ngón tay em đang siết lấy tay tôi hơi giật giật. Sau đó, với đôi mắt mở to vì bất ngờ, Emma hạnh phúc đáp lại, "Vâng" và biểu hiện rất vui vẻ. “Em luôn biết điều đó.” Thật vậy, chúng tôi đã thề nguyện. Để tạo nên một gia đình đông đúc với thật nhiều đứa trẻ. Có thể bởi cả hai chúng tôi đều mồ côi. Chúng tôi muốn xây dựng một gia đình, nuôi dạy con cái, sống hạnh phúc. Mặc dù chúng tôi đã thề sẽ tạo ra một tương lai bình thường và theo lẽ dĩ nhiên như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy khao khát mãnh liệt như thể tôi đang đói khát một điều gì đó. Nếu hạnh phúc có thể thành hình, thì tôi dám chắc rằng nó đã được cấu tạo sẵn trong chính những ngày tôi đã trải qua cùng cô ấy. Giờ dù bao nhiêu năm trôi qua, những ngày tháng này sẽ không bao giờ phai nhạt trong ký ức tôi. Ngay cả những sự kiện vặt vãnh tưởng chừng dễ quên lãng cũng là trân quý đối với tôi.
…… Vì thế, tôi không thể buông đôi tay mà tôi đang nắm chặt này.
“Rya. Anh chắc chắn chúng ta sẽ tạo nên một gia đình tuyệt vời. ”
Emma cười ngượng ngùng, tôi ôm lấy em ấy. Tôi không muốn em ấy nhận ra sự lạ kì trong tim tôi, nhưng tôi không thể không ôm cô ấy. "Tại sao anh lại căng thẳng như vậy?" Emma thì thầm vào tai tôi. Giọng nói nhẹ nhàng của em khẽ khúc khích. Đó là giọng nói luôn ủng hộ tôi. Vậy mà giờ đây, nghe thấy nó khiến trái tim tôi bủn rủn bất lực và dường như đôi chân tôi sẽ ngã khuỵu. Với những ngón tay run rẩy, tôi nhẹ nhàng vuốt ve vai Emma. Tôi không muốn em phát hiện ra nỗi bất an trong lòng tôi. Nhưng mặt khác, tôi đã nghĩ đến việc thành thật nói với em ấy tất thảy mọi thứ.
"Anh khá mệt rồi phải không?"
Tôi không thể đáp lại câu gì trước giọng nói ân cần quan tâm và thông cảm của em ấy. Tôi chỉ đơn giản nuốt lấy hơi thở và nhắm chặt mắt lại. Nếu cất lời bây giờ, chắc chắn tôi sẽ khóc. Tôi hẳn rất rõ ràng. Điều đó gần như chắc chắn, chúa sẽ không ban phước cho chúng tôi một đứa trẻ. Nếu lý do con người sinh ra con cái là để duy trì hậu duệ của họ. Để không tuyệt dòng máu, thành công tạo ra một con người và để lại điều gì đó có ý nghĩa. Và, tôi không nên cần những thứ này.
Nhưng, nếu suy luận của tôi chính xác, huyết mạch tôi sẽ không cạn. Tôi, sẽ không chết. Đó có lẽ là ý nghĩa của việc trở nên bất tử.
"… Anh nên đi ngủ bây giờ." Khi tôi nghe vợ nói vậy, chúng tôi lên giường. Hai tay vẫn đan vào nhau, chúng tôi chăm chú nhìn nhau không nói câu gì trong một lúc. Chúng tôi biết cả hai đều đang tìm kiếm những từ phù hợp. Nhìn thấy tôi trong trạng thái khác thường lệ, Emma lúng túng, nhưng cuối cùng dường như em đã quyết định dõi theo tôi. Đó có phải là cái gọi là bản năng làm mẹ? Trong thời thơ ấu của chúng tôi, tôi đã giống như người cha, người anh hoặc là một người già đời trong cuộc sống của em ấy. Nhưng theo những năm tháng trưởng thành, nhưng tâm trí chúng tôi tựa như đã đảo ngược. Có lẽ, em đang nghĩ rằng nếu là tôi, thì dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ổn. Bởi vì thực tế, đó là cách mọi thứ hoạt động cho đến bây giờ. Đối với hầu hết mọi thứ.
Nếu theo bình thường, tôi cũng sẽ nghĩ như em ấy. …… Rằng tôi chắc chắn sẽ ổn. Tôi có thể tự tin khoe rằng tôi có vị trí xã hội, tài sản và tài năng để làm vậy. Nhưng những vấn đề vượt quá sự tưởng tượng của chúng tôi, những vấn đề không thể giải quyết vẫn tồn tại trên thế giới này. Một trong số chúng có thể là sự tồn tại của bản thân tôi. Ma phương của cha đã biến mất từ lâu, câu thần chú khắc trên cơ thể tôi đã lu mờ. Nói cách khác, tôi không thể vẽ lại “một ma phương chuẩn xác” của cha. Đó là lý do tại sao không có biện pháp nào để phá vỡ ma thuật này. Tôi không biết bất kỳ câu thần chú nào để chống lại nó. Bên cạnh đó, không có pháp sư nào có thể phá vỡ phép thuật của cha. Bởi số phận trớ trêu, phép thuật này đã được hoàn thành sau khi cha chết. Cha chết rồi,
chìa khóa để xóa bỏ ma pháp này vĩnh viễn bị chôn vùi trong bóng tối. Tóm lại, câu thần chú đã trở thành vĩnh cửu. Đó không phải là điều mà cha đã nhắm tới suốt thời gian qua sao?
Một cuộc sống vĩnh hằng. Một đường sinh mệnh sẽ không bao giờ kết thúc.
"Dù chỉ một bài hát ru, anh có muốn em hát một bài gì đó không?"
Có phải em đã mệt mỏi vì chờ đợi tôi, người dường như nhất quyết không chịu ngủ, nhưng em hỏi tôi với một giọng nói nhỏ nhẹ. Tôi cá rằng em ấy định nói nó như một câu bông đùa. Nhưng khi tôi gật đầu, Emma tỏ ra hơi ngạc nhiên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một nụ cười khó xử nở trên môi em, sau đó em vòng tay ôm tôi và bắt đầu hát. Đó là một giai điệu tôi không quen thuộc lắm. Mặc dù em ấy đã hát nó vài lần, nó hơi khác so với những bài hát ru lâu đời trên đất nước này. Mang theo chút vấn vương lạ kỳ. Emma đã chật vật rời khỏi một nơi xa rất xa để tới đây. Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi em ấy chi tiết về những ngày xưa cũ. Có lẽ em đã đến từ một nơi còn xa hơn tôi tưởng tượng. Tôi có nên hỏi em ấy khi tôi thức dậy vào ngày mai? Nhưng tôi có thể làm thế luôn bây giờ, đó là điều tôi đã nghĩ khi nhận ra tiếng hát của em đã dừng lại, và tôi mở mắt ra. Emma nằm ở một khoảng cách đủ gần để đầu mũi chúng tôi chạm vào nhau, đang chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy có chút thương tâm khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của em. Hơi thở mệt mỏi của tôi rung lên rồi biến mất.
Rồi sẽ có một ngày em ấy sẽ bỏ tôi lại và ra đi? Sau đó, tôi sẽ là người duy nhất còn lại, hoàn toàn một mình?
Tôi sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được điều đó. Hoàn toàn không thể.