My Fiance is in Love with My Little Sister

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 42

Kaliarya Ignis bất tử - 2

"Rya"

Chỉ có một người gọi tôi như thế. Tôi không biết vì sao cô ấy lại gọi tôi bằng cái biệt danh đó. Tôi không hỏi và cô ấy cũng không giải thích. Tôi nghĩ rằng có thể không vì lý do nào. Nhưng, lẽ ra tôi nên hỏi.

…… Cuộc gặp gỡ của chúng tôi đến cũng thật bất ngờ. Nó lạ kỳ nhưng cũng rất bình thường. Nói đơn giản thì sự cố này rất quan trọng với hai chúng tôi, nhưng đối với phần còn lại của thế giới, đó là một sự kiện hoàn toàn vụn vặt.

Tôi nhặt được cô ấy khi cô đang ngất xỉu bên vệ đường.

Chuyện xảy ra khi tôi đang trên đường trở về từ một chuyến mua sắm nhỏ ở một thành phố cách nhà tôi khá xa. Băng qua khu rừng, tôi phát hiện ra cô ấy đang được cỏ dại bao phủ. Hoàn toàn tình cờ, tôi thấy cô ấy đang cuộn mình thành một quả bóng dưới ánh sáng mờ nhạt. Bởi vì cô ấy đã bất tỉnh và bất động.

Hẳn một số người sẽ coi đây là cuộc gặp gỡ định mệnh. Nhưng tại thời điểm đó, tôi hoàn toàn không nghĩ thế. Có lẽ hầu hết mọi người sẽ nghĩ đến luôn, nhưng tôi nghĩ “số phận” là thứ mà sau này bạn mới nhận ra. Thực sự, nếu phải nói rằng lúc ấy mình cảm thấy thế nào khi nhặt được cô gái ấy, thì chỉ có thể nói rằng tôi đã nghĩ, “Ồ, sẽ thật thất đức khi bỏ mặc một người bất tỉnh gục ngã bên vệ đường.” Vì vậy, tôi đã làm những gì tự nhiên như một người phải làm. Đó là tất cả. Đó cũng là lý do tôi đưa cô ấy về biệt thự và chăm sóc cho người vẫn đang say giấc nồng ấy. Không có ẩn ý đặc biệt nào đằng sau nó…. Không nên có. Tôi sẽ làm thế bất kể người ấy là ai. Không, từ ban đầu, chính những người hầu sống tại biệt thự đã chăm sóc cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy luôn luôn muốn trả ân tôi.

“… Tôi rời quê hương để tới kinh đô cùng mẹ, nhưng mẹ… đã qua đời vì bệnh dịch.”

Sau khoảng thời gian mơ mơ tỉnh tỉnh, không lâu sau, cô ấy hoàn toàn tỉnh lại và kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của mình. Câu chuyện của cô ấy là một cuộc đời bình thường điển hình của xã hội thời bấy giờ. Trái ngược với kinh đô hoàng gia uy nghi lộng lẫy, các làng mạc nông nghiệp nằm rải rác ở nhiều vùng khác nhau đang phải vật lộn trong đói nghèo. Việc mọi người từ bỏ quê hương của họ và đến một vùng đất mới để tìm kiếm việc làm là điều không thể tránh khỏi, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra tốt đẹp. Có rất nhiều người, giống như cô ấy, dần dần cạn kiệt nguồn tài nguyên mang theo và đổ gục trước cả khi tới được vùng đất tốt hơn. Cô gái trẻ đã kể lại quá khứ của mình cũng biết vậy. Thay vì than khóc và thương cảm bởi mẹ đã ra đi, cô ấy chắc chắn đang chịu đựng cảm giác rằng cô ấy là người duy nhất sống sót. Tôi nhớ khuôn mặt của cô ấy nhợt nhạt và xám xịt như thế nào. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một “người sắp chết” và đó có thể là lý do tại sao biểu hiện của cô ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi.

Và, tôi nhớ đôi bàn tay của cô ấy. Nó đầy những vết thương khó ai tưởng tượng nổi. Móng tay khô nứt cho thấy cuộc đời khổ cực ra sao. Đôi mắt cô trống rỗng như một người già dù phản chiếu trong mắt tôi là một thiếu nữ. Không biết tại sao, theo bản năng, tôi tránh đi ánh mắt của mình. Đôi mắt tôi rơi trên đôi bàn tay trắng mềm mại của chính mình và tôi bất giác thở dài. Đôi bàn tay này chưa từng trải qua khó khăn nào. Có quá nhiều khác biệt so với của cô ấy. Sự khác biệt này dựa trên chính môi trường của chúng tôi. Dù cho phụ mẫu cả hai đều đã qua đời, nhưng chúng tôi không còn điểm chung nào khác. Nếu cố tìm điểm tương đồng giữa hai chúng tôi, chỉ có thể nói rằng chúng tôi ngang tuổi nhau. Khi cô gái trẻ bất tỉnh bên vệ đường, thì tôi đang sống một cuộc sống mà ai cũng phải ghen tị.

Người cha được gia nhập giới quý tộc nhờ kết hôn với mẹ tôi nay đã qua đời, và theo lẽ thường, người con trai độc nhất là tôi đã đứng lên kế thừa tước vị. Nhưng những điều mà một đứa trẻ như tôi có thể làm được là có giới hạn và thực sự thì cậu tôi mới là người gánh vác mọi công việc liên quan đến quản lý đất đai. Theo lời cậu tôi, cậu đã luôn làm việc này ngay từ thời bố tôi còn tại vị, nên cậu mong tôi đừng lo lắng về bất cứ điều gì. Nó đã được thống nhất như vậy. Có thể nói cha chỉ được gia nhập tầng lớp quý tộc nhờ hôn nhân với mẹ chứ không được thêm gì hơn. Tôi hiểu rằng trong xã hội có thứ bậc này, nơi dòng dõi có ý nghĩa tất cả, điều này không có gì khác thường. Cho dù đất đai hay con người, hay lợi nhuận thu được từ họ, tất thảy đều thuộc về nhà mẹ, họ chỉ trao cho cha tước vị quý tộc. Đó và không có gì khác. Vì vậy, về mặt logic, tôi là người kế nhiệm cha. Về mặt giấy tờ, tôi cũng được phong tước, tên của tôi chỉ đơn giản được viết ở cuối sổ phong tước quý tộc.

Nhưng lý do tôi có thể sống thoải mái như vậy mà không thiếu thứ gì là nhờ cha. Là một ma pháp sư đời đầu, cha đã sở hữu được một lượng tài sản lớn. Hơn nữa, trên hết, tôi có thể nhận được tiền bản quyền cho mỗi phép thuật được phát triển nhờ nghiên cứu của cha. Nhờ đất nước, một cá nhân giàu có hay quân đội đã trao cho tôi những tài sản này. Vì vậy, dù cho không còn ai thân thích, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống bình lặng và thoải mái.

Tôi nhận thức rõ được cuộc sống của mình may mắn ra sao khi có nhà để ở, có đồ để ăn dù cho cha mẹ đều đã qua đời. Nếu tôi là một đứa trẻ bình thường, ngay cả chứng kiến một người bất tỉnh ngay trước mắt, tôi cũng không thể cứu họ. Có thể tôi sẽ đi tìm giúp đỡ, nhưng đó là tất cả. Tôi sẽ tìm một người có thể cứu cô ấy và mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Vì những đứa trẻ bình thường chỉ có thể làm được tới vậy. Nhưng tôi cực kì sung túc. Ngay cả khi mang về một đứa trẻ bằng tuổi, nó hầu như không gây rắc rối cho cuộc sống thường ngày của mình. Ngay từ đầu, nếu không đủ tự tin, tôi sẽ không mang về nhà một người trông như sắp chết. May mắn thay, rất nhiều người hầu nhà tôi biết cách chăm sóc người bệnh, tôi không phải chịu mất mát gì.

Ngày ấy biệt thự nhà tôi có hàng tá người hầu. Họ được thuê sau khi cha qua đời. Đồng nghiệp cũ của ông ấy đã làm rất tốt. Ông đã lo liệu tất cả từ việc tập hợp mọi người đến tuyển chọn, chỉ tìm những người thật thà và đáng tin làm nô dịch.

Cậu tôi đánh giá tính cách và năng lực hành vi dựa vào sự trung thực và tâm huyết, lòng yêu nước, không phải dạng du côn và sự tận tâm với nghề của họ . Ngay cả khi thỉnh thoảng họ khuyên tôi không nên làm điều gì đó, họ không bao giờ thẳng thừng từ chối. Họ tôn trọng mối quan hệ người hầu và chủ nhân này và luôn tuân theo quyết định của tôi. Nhờ có họ mà tôi, người vẫn có thể được gọi là "cậu bé" đã không bị rơi vào tình huống khó khăn, không biết phải làm gì. Tôi đã rất may mắn khi có thể gặp những người này.

Nhưng những gì tồn tại giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ chủ tớ mà không có bất kì ràng buộc tình cảm nào. Mối quan hệ được phân chia rõ ràng "người cho đi" và "người nhận" đã tạo ra sự công nhận rằng "việc cho đi là chính đáng" và "việc nhận lại là điều tự nhiên” dựa trên tài sản mà tôi trả cho họ. Dù có thân thiết tới mức nào, mối quan hệ cũng chỉ giới hạn ở đó khiến cho tôi thấy thật khó diễn tả và buồn rầu. Điều đó không có nghĩa là tôi không hài lòng với trạng thái này, nhưng tôi cũng không thích. Tôi nghĩ rằng có gì đó thiếu trong căn nhà này, nhưng tôi không hiểu nó là gì. Khi tôi đang ấp ủ những suy nghĩ u ám tới mức…… Tôi đã tìm thấy cô gái đó.

"Thật tốt khi cậu là người cứu tôi."

Ngại ngùng cười, Emma hết lời bày tỏ lòng biết ơn của mình. Kể ra cũng khá sảng khoái. Bởi vì xung quanh tôi chỉ toàn những người phục vụ tôi. Bởi họ là người hầu hạ. Họ có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình, thậm chí là quá mức cần thiết, nhưng đó chỉ là cách vòng vo để thể hiện phép lịch sự đạo đức giả và không có sự chân thành trong đấy. Dù có hiểu rằng tôi đang được cảm ơn, tôi cũng không thể thành thật chấp nhận cảm xúc ấy. Hầu như không chỉ có đơn giản một lời nói “cảm ơn”. Tôi không biết liệu một câu từ ấy bao hàm bao nhiêu ẩn ý.

Nhìn cô gái vừa khóc vừa lặp đi lặp lại “… Cảm ơn vì đã tìm thấy tôi,” không hiểu sao khiến ngực tôi như thắt lại.

Tôi thấy bối rối nhiều hơn là hạnh phúc. Nhưng tôi không ghét nó. Một cảm xúc không tên dần lan tỏa trong sâu thẳm lồng ngực. Khi ấy, tôi không biết tên cảm giác này. Một ngọn lửa được thắp sáng ở phần sâu nhất trong cơ thể băng giá này. Trong khi cảm giác đó làm tôi nóng lên cho đến tận đầu ngón tay, tôi chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy. Đối diện với một tôi như thế, cô ấy một lần nữa nói “cảm ơn” đi kèm một nụ cười. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng lời nói có thể lay chuyển cảm xúc của một con người đến vậy.

Tôi có thể cần một người không hành động theo lợi ích của họ. Một mối quan hệ được ràng buộc bởi tiền bạc có ưu điểm và khuyết điểm, điểm mạnh và điểm yếu. Hiện tại những người hầu đang tận tụy làm hết sức mình để phục vụ tôi, nhưng nếu tôi không còn một xu dính túi, họ chắc chắn sẽ rời đi. Mặc dù hiểu rõ, nhưng những mối quan hệ như vậy thật phù phiếm và trống rỗng.

"Nhân tiện ... cậu không muốn biết tên tôi sao?"

Qua đôi môi nhợt nhạt, cô ấy nghi ngại hỏi. Dù câu hỏi ấy hẳn không quan trọng đối với tôi nhưng hẳn rất quan trọng đối với cô ấy. Điều đó làm tôi ngạc nhiên và tôi cúi đầu bối rối. Có phải vì ở tại biệt thự này, tôi chỉ tiếp xúc với một số người nhất định? Hay vì tôi vô thức sợ dính sâu đến một ai đó? Tôi không thể hiểu cô ấy đang suy nghĩ điều gì, tại sao cô ấy lại làm vẻ mặt lo lắng như vậy. Thấy thế, cô ấy nhẹ nhàng giải thích rằng trong mối quan hệ của con người, không có gì bắt đầu cho đến khi cả hai bên đều biết mặt và tên của nhau. Theo lời cô ấy, việc gọi tên nhau mang một ý nghĩa.

"Thông thường, đó là điều đầu tiên cậu hỏi", cô ấy nói với một nụ cười. Nhưng không ai trong chúng tôi bắt đầu, cô ấy nói thêm. “Tôi nghĩ rằng cậu không quan tâm đến tôi. Nhưng hóa ra tôi nhầm. Cậu chỉ không biết. …… Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về ai đó, trước tiên, cậu phải hỏi tên của họ. ”

Cô gái nhìn tôi cười gượng gạo. Tôi cảm thấy mình bắt đầu thấy tầm quan trọng của thứ mà tôi đã quên và tôi im lặng.

"Tên tôi là Emma."

Còn cậu? Cô ấy hỏi, nhưng thời điểm đó tôi thật khó trả lời. Bởi vì tôi đã luôn là “chủ nhân”, hay “thiếu gia” hoặc thậm chí là “truyền nhân của người đó”.

“… Kaliarya Ignis.”

Câu giới thiệu tên của tôi được nói ra lần đầu tiên sau vài năm nghe thật khô khan. Chúng là những câu từ tôi không hay nói ra. Tuy nhiên…… “Vậy thì, Rya” cô ấy nói đoạn mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng mình. Ngay lúc này, lần đầu tiên, tên tôi nghe thật ý nghĩa.

Giờ nghĩ lại, tôi nhận ra rằng cha không hay gọi tên tôi. Nhưng tôi cũng nghĩ nó không còn quan trọng nữa. …… Nó không còn là mối quan tâm. "Cậu thấy đấy, Rya nghe có vẻ dễ thương." Trước đôi mắt cong cong của cô ấy, mối bất hòa giữa cha và tôi dường như trở thành vụn vặt.

“Một lần nữa, rất vui được làm quen, Rya.”

Và như thế này, chúng tôi thu nhỏ khoảng cách giữa hai đứa. Chúng tôi biết tên của nhau và bằng cách nói chuyện, chúng tôi thấu hiểu về nhau ngày một sâu sắc. Đó là cách ở cùng với một người không phải là người hầu. Tôi phải cố gắng học hỏi để biết đối phương muốn gì và làm gì. Tôi không thích sống trong lo lắng nhưng tôi rất vui.

…… Rồi, một vài năm trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau.

Emma quyết tâm theo học tại học viện. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sẽ trả lại tiền cho tôi vào một ngày nào đó và mong muốn được phép ghi danh. Tiếc rằng cô ấy có lượng ma lực dưới trung bình. Ít nhất thì tôi cũng muốn nâng cao kiến thức của mình, cô ấy khẩn cầu tôi với sự kích động. Khi tôi bối rối không hiểu tại sao cô ấy lại khẩn thiết như vậy,

“Tôi muốn có ích cho cậu,” cô nói, đôi mắt cụp xuống chán nản.

Cho tới bây giờ, tôi nghĩ rằng mình đã vắt óc để hiểu Emma. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Dù sao ít nhiều tôi có thể đoán được. Tôi không biết có thực sự như vậy không, nhưng dường như cô ấy đã tự so sánh mình với những người hầu sống trong nhà. Có lẽ bởi lý do đó. Những người hầu coi Emma như một đứa trẻ không thể làm gì. Họ không bao giờ chế nhạo cô, nhưng chắc chắn họ vẫn tiếp tục coi cô như một đứa nít ranh. Hẳn vì sự thực Emma từng là người ở giữa ranh giới sự sống và cái chết đã đóng một phần lớn trong thái độ của họ. Không có gì ngạc nhiên khi những người xung quanh chúng ta trở nên bao bọc quá mức. Nhưng Emma không thể chấp nhận nó.

Tôi rất thích tính cách đó của cô ấy.

Lúc đầu khi đến biệt thự, cô ấy khiến tôi cảm thấy như “đến đâu thì đến”, bởi Emma đã sống sót hoàn toàn nhờ vào may mắn. Bây giờ cô thấy xấu hổ bởi sự thiếu thốn của bản thân. Điều này giống như một bằng chứng cho thấy cô ấy đang cố gắng phát triển ……. Thật nhẹ nhõm khi thấy cô ấy đang hướng tới tương lai.

“Việc ghi danh cậu khá rắc rối, nên có lẽ tôi sẽ đi cùng cậu.”

"…Hở? Cậu cũng tham gia? Nhưng, cậu không cần phải học tại học viện, phải không? "

“Không cần đi và không muốn đi là hai chuyện khác nhau. Tôi muốn cùng cậu học tại học viện.”

Hiển nhiên, tôi có vẻ được sở hữu một lượng ma lực khổng lồ giống cha. Người ta nói rằng tôi có thể sẽ vượt qua cha tôi, người muốn được tôn là thiên tài. Vì vậy, theo lẽ thường tôi dự định trở thành một ma pháp sư giống như cha. Tôi đã đề nghị được học gia sư riêng và không cần tới học viện. Tuy nhiên, để chính thức trở thành một ma pháp sư, bạn cần phải tham gia kỳ kiểm tra quốc gia. Nó có giới hạn về độ tuổi và tôi cần phải chờ vài năm trước khi tôi có thể tham gia. Vì vậy, gia nhập học viện không phải là một ý tưởng tồi để giết thời gian cho đến lúc đó.

Ngoài ra, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng sẽ rất vui khi được đi học cùng với cô ấy. Không có vấn đề gì với phụ phí và học phí khi đăng ký học tại đây và thật là một cơ hội hoàn hảo cho tôi, người đã quá nhàm chán với cuộc sống ẩn dật trong căn biệt thự này.

"Cậu đã thay đổi rồi. Nhưng không sao cả. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ rất vui. ”

Emma cười nhẹ. Những người hầu đang dõi theo chúng tôi từ xa cũng mỉm cười. Đó là một cảnh không thể nào thấy được khi tôi sống với cha. Chỉ với một cô gái tên Emma ở cùng biệt thự, tôi đã cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và các người hầu đang thay đổi.

…… .. Những ngày tháng đó để diễn tả bằng lời, tôi nghĩ rằng lúc đó chắc chắn chúng tôi đang đắm chìm trong thứ ánh sáng gọi là “hạnh phúc”.

Tôi không bao giờ cảm thấy lo lắng về tương lai, trái lại tôi đã có những hy vọng và kỳ vọng tràn đầy tươi sáng.

Và tôi cũng đã có niềm tin, chưa từng hoài nghi khả năng thực hiện được lý tưởng mà tôi đã vẽ lên.

*

*

Đương nhiên, cuộc sống ở học viện không phải lúc này cũng vui vẻ. Đặc biệt đối với tôi, người không mấy khi tiếp xúc nhiều với những người cùng thế hệ cho đến bây giờ. Tất nhiên, học viện được xây dựng như một trường học, nhưng đồng thời nó cũng là nơi mà con trai và con gái của các gia đình quý tộc có thể gia tăng mối quan hệ của họ. Để mà nói ngay từ ban đầu, một trường học với mức phí ghi danh khổng lồ chỉ có thể được theo học bởi những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Vì hầu hết những người đó đều là quý tộc, nên chắc chắn trong trường sẽ xuất hiện sự phân chia giai cấp. Việc ghi nhớ những mối quan hệ phức tạp giữa con người với nhau đòi hỏi một nỗ lực rất lớn.

Nhờ dòng máu quý tộc của mẹ chảy trong mình, mọi thứ đối với tôi thật bình thường. Tôi hẳn đã từng có những lúc có thái độ thiếu tôn trọng đối với các quý tộc có cấp bậc cao hơn, nhưng điều đó không thành vấn đề và tôi đã được tha thứ. Tôi chắc chắn rằng đó đều nhờ người cha pháp sư vĩ đại đến mức được gọi là “một anh hùng”. Chính nhà vua đã thừa nhận điều đó. Tôi nghĩ rằng vị trí của mình trong học viện khá là cao. Trong việc này, không có gì lạ khi một thường dân như Emma không thể hy vọng được đứng ngang hàng với tôi. Tôi thực sự không biết cô ấy cảm thấy thế nào về điều này vì Emma rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Tôi chưa bao giờ hỏi vì sao cô ấy lại làm thế. Trong khi chúng tôi gần như bằng tuổi nhau, Emma có thể đã cảm nhận được điều gì đó từ tôi, người đã hành động như thể tôi là người giám hộ của cô ấy. Giờ tôi nghĩ lại về điều đó… Tôi tự hỏi liệu Emma có phải không đơn giản chỉ muốn đứng cùng vị trí với tôi, ngang hàng với tôi.

Đó là cách chúng tôi trải qua những ngày tháng thăng trầm trong học viện. Sau đó không lâu, chúng tôi tốt nghiệp. Như mọi khi, chúng tôi tiếp tục sống cùng nhau trong căn biệt thự, nhưng chúng tôi bắt đầu có công việc riêng của mỗi người.

Tôi đã trở thành một ma pháp sư như tôi mong muốn, và Emma trở thành người điều khiển rối. “Người điều khiển rối” là nghề chế tạo búp bê để kiếm sống, nhưng tất nhiên nó không chỉ là những con búp bê bình thường. Bằng cách truyền một phần ma lực khan hiếm của cô chảy vào búp bê, cô có thể làm cho chúng di chuyển như thể chúng thực sự sống. Nhưng vì không có ý chí của mình nên chúng chỉ có thể di chuyển theo một chỉ dẫn cố định. Ví dụ, chúng có thể thực hiện một số hành động đơn giản như đứng lên, ngồi xuống hoặc cúi đầu chào. Chúng phản ứng với giọng nói của chủ nhân, tựa búp bê cơ khí. Sự khác biệt chỉ là chúng di chuyển nhờ phép thuật chứ không phải thiết bị máy. Một số kẻ đã mỉa mai chế giễu, nói rằng mặc dù cô ấy đã rất vất vả để ghi danh học viện, vậy mà những kiến thức cô ấy học được ở đó không có đất dụng võ, nhưng cô ấy không để điều đó ngăn cản mình. Cô ấy cười, “Đến học viện là để khơi mở nhiều lựa chọn, để sống cậu cần có nhiều tri thức nhất có thể. Tôi đến học viện để học những cách tồn tại khác ”. Lời cô ấy nghe khá triết lý. Đúng là cô ấy đã học được nhiều điều ở học viện, và bởi vì nơi này giống như một bản sao thu nhỏ của xã hội, tôi nghĩ rằng mình gặt hái được rất nhiều từ nó. Tôi nhận ra rằng để trở thành một ma pháp sư, chỉ có sức mạnh phép thuật thôi là chưa đủ. Để làm việc và kiếm sống, bạn phải mời gọi được khách hàng. Dựa vào đó, chúng ta cần phải mở rộng mối quan hệ cá nhân. Điều đó là không thể nếu chúng tôi mãi ở trong biệt thự.

Có thể Emma đã tự tin hơn một chút sau khi có việc làm, cô ấy bắt đầu tích cực, chủ động tương tác hơn với người hầu. Cuối cùng, cô ấy đã đảm nhiệm công việc quan trọng nhất của nhà chúng tôi… đó là, cô ấy trở thành người phụ trách quản lý tài sản và các thủ tục giấy tờ đi kèm. Cô ấy trở thành "phu nhân của căn nhà." Vì vậy, có thể nói rằng các sự kiện này như một lẽ tự nhiên để tiến tới hôn nhân. Không một ai phản đối. Nó được chấp nhận như một điều hiển nhiên, và chúng tôi không ai khó chịu với suy nghĩ trở thành vợ chồng. Nhìn cô ấy cười và nói, "hãy cùng nhau hạnh phúc nhé", tôi nghĩ thật lạ kỳ khi mong ước vậy. Bởi lẽ tôi đã rất hạnh phúc rồi …… vô cùng hạnh phúc.

Nếu có thể quay ngược thời gian, thì tôi sẽ quay trở lại những ngày tháng cùng cô ấy, khoảng thời gian nào cũng được. Tại bất cứ thời điểm nào, tôi sẽ quay ngược thời gian mà không chút do dự. Ngay cả một ngày cũng không sao. Không, chỉ một giờ là đủ. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có thể trở lại khoảnh khắc cùng cười với Emma.

Nhưng, tôi biết rằng thời gian không thể đảo ngược.

Tôi đã nhận ra điều đó một cách sâu sắc, đầy đau đớn.

Truyện Chữ Hay