My Daughter, My Angel

chương 47: thâm ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếp tục giật điện một người đã hôn mê có ý nghĩa gì không? Nó đã không thể cảm thấy thấy đau nhức, thậm chí sắp đã tiếp cận tử vong. Nhưng kỳ quái là, hiệu trưởng Kampa dường như hoàn toàn không thèm quan tâm tới điều này. Lão vẫn để dòng điện chui vào mỗi ngóc ngách trên người Bạch Si, mỗi một bắp thịt, mỗi một đoạn kinh mạch, mỗi một tấc xương cốt...

Những dòng điện này di chuyển trong cơ thể Bạch Si. Bọn chúng ma sát với mỗi tế bào trong cơ thể đứa trẻ này, kích thích thân thể nó bằng thứ sức mạnh nhìn có vẻ thô bạo, nhưng thực chất lại vô cùng tinh xảo. Những vết thương được tạo ra do công việc ban ngày nhanh chóng hư thối, rơi xuống bởi tác động của dòng điện, lộ ra những tấc da thịt vừa mới cấp tốc đổi mới nhờ sự kích thích. Dưới sự kích thích đó, nội tạng nó càng thêm hoạt tính, mỗi một sợi kinh mạch và mạch máu đều bị dòng điện đả thông một lần. Điện giật phân giải bất kỳ thứ trở ngại và rác rưởi nào tồn tại trong mạch máu.

Nhìn từ ngoài vào, thân thể Bạch Si đã bị bỏng thành màu đen đặc, khói bốc lên, còn tản mát ra từng đợt mùi thịt cháy khét. Nhưng trong thân thể nó, thậm chí mỗi một sợi tóc đều đang trải qua sự ma sát và "tra tấn" lặp đi lặp lại của những dòng điện kia. Những tế bào trì độn được kích hoạt, cải biến, phân chia một lần lại nối tiếp một lần.

“Ha ha ha, thì ra là thế, cái này thật đúng là thú vị!”

Ám Diệt không mở mắt, lời của nó cũng không thể truyền vào cái đầu đã hôn mê mất của Bạch Si. Thế nhưng nó vẫn đang nói ——

“Thật sự là quá thú vị! Lão già loài người, thì ra đây chính là việc ngươi muốn làm sao? Rất thú vị, thật là thú vị phi thường! Tốt thôi, nếu đã biết đây là đáp án, thì ta còn lý do gì để ngăn cản đây? Tới đi, làm nhiều một chút! Để thằng nhãi đầu óc chậm chạp này chịu khổ nhiều vào, trừ thân thể này ra, nếu có thể cho điện giật luôn cái não úng nước của nó thì tốt nhất!”

Ánh trăng non chiếu xuống từ bầu trời bao la, lẳng lặng quan sát mọi sự thay đổi trên thế giới này. Bầu trời mỹ lệ phản chiếu trên mặt hồ, ở cái nơi không có người thứ tư nhìn thấy này, hết thảy, cứ lặng lẽ tiến hành như thế...

Phù phù.

Thân thể Bạch Si bốc khói lên, da thịt bên ngoài hoàn toàn bị đốt thành màu than đen. Hiệu trưởng Kampa buông tay ra, mặc cho đứa trẻ này ngã xuống đất, điện quang còn sót lại kích thích phản xạ thần kinh của nó, khiến nó run rẩy.

“Đây là sự trừng phạt đầu tiên dành cho ngươi. Do đây là ngày đầu tiên ngươi làm việc, nên ta sẽ tha thứ cho ngươi, đồng thời cho ngươi cơ hội. Hiện tại là tháng sáu, trước khi tháng chín tới, ba tháng này là thời gian bể bơi được sử dụng nhiều nhất. Trong ba tháng này, ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lấp đầy bể bơi trong 16 giờ, ít nhất một lần. Trước lúc ngươi hoàn thành, ta sẽ không ngừng thi hành trừng phạt lên ngươi, thẳng đến ngươi làm được mới thôi.”

Hiệu trưởng Kampa chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng di qua bên cạnh Bạch Si. Trước khi rời khỏi phòng tắm, lão dừng bước, quay đầu lần nữa, nhìn đứa trẻ đang nằm trên mặt đất kia bằng ánh mắt băng lãnh mà vô tình, lạnh lùng nói ——

“Nhưng mà nếu suốt cả ba tháng này ngươi không thể hoàn thành dù chỉ một lần, trong ngày đầu tiên của tháng chín, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi học viện. Nhớ kỹ, nếu muốn có chỗ ở, muốn có cơm ăn, muốn có nước uống, thì nhất định phải hoàn thành những công việc này. Hiện tại, ngươi có thể cút về nghỉ.”

Lời nói băng lãnh đập xuống đất tựa như búa sắt. Hiệu trưởng Kampa quay người bỏ đi, ném lại Bạch Si và Bánh Mì đang nằm trên ghế. Chỉ còn có ánh sáng của ba vòng trăng non là vẫn lặng lẽ chiếu xuống bể bơi như cũ...

Bạch Si nằm sấp, không động đậy. Dường như đã phát giác được có chuyện gì vừa xảy ra, Bánh Mì mở to mắt, tuyệt không dám khóc. Con bé cứ chờ đợi như vậy, chờ một phút, hai phút... Đến phút thứ mười, Bạch Si đang nằm trên sàn... Cử động.

“Ô...”

Nó cử động, vươn hai tay ra chống đất, chậm rãi đứng lên. Động tác của nó rất chậm, nhưng không có một chút rã rời, chỉ cho người ta cảm thấy có chút do dự. Nhưng... Việc này có thể sao? Sau khi làm việc cực lực cả ngày rồi còn phải chịu lấy trận điện giật vừa nãy, nó vẫn còn nhiều thể lực như vậy? Việc này có thể sao?

Dù không thể thì hiện tại cũng là có thể. Bạch Si chậm rãi đứng lên, những mảng da và thịt cháy đen trên người nó tróc ra. Dưới ánh trăng, nó giơ hai tay lên, ngơ ngác ngắm nhìn da thịt trên tay mình. Nắm tay, buông ra, rồi lại nắm tay...

(Cảm giác này là gì? Thân thể của mình giống như…… Hoàn toàn thay đổi? )

Bạch Si giơ tay phải lên, lật tay một cái, rút Ám Diệt ra, nắm trong tay. Không phải lần đầu nó làm động tác này, nhưng lần này so với trước kia thì có vẻ thuận tay hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn? Chuyện này... Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?

Đồng tử máu mở ra, nhìn qua Bạch Si rồi cười lạnh. Thanh kiếm này không giải thích cái gì, chỉ nhìn Bạch Si bằng ánh mắt đang xem kịch vui. Nhìn thấy

ánh mắt này của Ám Diệt, Bạch Si cũng thừa biết là Ám Diệt sẽ không trả lời mình cái gì. Buông tay, để thanh kiếm này tự động rút vào trong xiềng xích, nó đi đến chỗ cái ghế nằm bên cạnh, ôm Bánh Mì lên.

Ánh trăng bạc chiếu lên Bánh Mì, chiếu sáng gương mặt bởi vì sợ, muốn khóc lại không dám khóc của con bé. Bạch Si ôm con bé, nhàn nhạt thở ra một hơi. Sau đó, nó giơ tay trái ra, để đôi tay nhỏ kia nắm chặt ngón trỏ của mình...

“Ta không sao. Yên tâm đi.”

“Ô... Ô oa a!”

Một câu an ủi bình thản, Bánh Mì rốt cục khóc lên. Một đứa trẻ ngây thơ nhỏ bé còn không hiểu chuyện như con bé khóc vì cái gì? Cái này... Có lẽ không có quan hệ gì đi.

“Ục...”

Không, hình như có quan hệ...

Bạch Si sờ sờ cái bụng vừa mới kêu lên của mình, cả ngày hôm nay mình cũng chưa từng ăn gì. Tuy là cảm giác rã rời trên thân thể đã biến mất, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó không còn đói nữa. Mà nhìn qua cái bát trống không bên cạnh, nhìn lại con nhóc đang khóc rống này...

“Ngươi đói không?”

Bạch Si ôm bụng. Trong đó đang phát ra những tiếng ục ục. Trong tiếng khóc ồn ào của Bánh Mì, Bạch Si ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía khu ký túc xá học sinh đèn đuốc lu mờ.

___________________

Tạm thời không cần quan tâm Bạch Si, lại nói hiệu trưởng Kampa sau khi khỏi bể bơi cũng không trở về ký túc xá của công nhân viên chức, mà trở lại đỉnh tháp Huy Hoàng. Sau khi ngồi xuống bàn làm việc trong phòng hiệu trưởng, lão nhẹ nhàng ấn vào cái chuông đặt trên mặt bàn. Theo tiếng chuông nhẹ vang lên, hai đứa trẻ chừng mười một mười hai tuổi giống như đã từng quen biết, cẩn thận từng li từng tí đi từ ngoài vào.

Đó là một đứa trẻ mập, và một đứa trẻ mặt mũi tràn đầy tàn nhang.

“Fuerth của gia tộc Thánh Thuẫn và Ins Milton của gia tộc Minh Hỏa. Hai người các cậu rât đúng giờ.”

Mập mạp và tàn nhang đứng trước bàn, hai đứa trẻ nhìn hiệu trưởng Kampa bằng đôi mắt khó hiểu. Kampa thì dựa dựa vào ghế, bình thản nói: “Ban ngày ta bảo các cậu đi ngủ, có ngủ không?”

Ins Milton với gương mặt đầy tàn nhang không trả lời, ngược lại, đứa mập Fuerth vội vàng xác nhận: “Vâng... Vâng, Kampa tiên sinh. Chúng em có ngủ...”

Kampa gật gật đầu: “Nói vậy thì, bây giờ tinh thần hai cậu rất tốt đúng không?”

Ins Milton không nói chuyện, vẫn là Fuerth tiếp lời.

Hiệu trưởng Kampa cầm lấy một xấp giầy tờ trên bàn, mở ra, chậm rãi nói: “Gia tộc Thánh Thuẫn và gia tộc Minh Hỏ đều là những gia tộc phụ thuộc nhà Desset. Làm người hỗ trợ cho nhà Desset, các cậu cảm thấy năng lực của mình đã đủ tư cách phụ tá cấp trên của mình không? Nói cách khác... Các cậu cảm thấy thực lực của bản thân mình như thế nào?”

Mặt Fuerth co quắp một trận, muốn nói cái gì, nhưng vì sợ hãi mà không dám nói. Lúc này, Ins Milton nãy giờ vẫn không lên tiếng ở bên cạnh mới sờ mũi một cái, bước lên một bước nói: “Kampa tiên sinh, mặc dù so với thiên tài như Drau thiếu gia, hai chúng ta chẳng là gì cả. Nhưng dù nói thế nào, hai chúng ta đều đã đến giai đoạn Đoán Thể bậc trung, so đa phần học sinh cùng tuổi thì mạnh hơn rất nhiều.”

Ngữ điệu của Ins Milton rất khách khí, nhưng không có khiêm tốn. Khách khí, là bởi vì người trước mắt nói thế nào cũng là hiệu trưởng, Ins Milton là loại người luôn nghĩ trước làm sau, nên không muốn gây ra phiền phức vô vị. Mà không khiêm tốn, là bởi vì lão chỉ là một hiệu trưởng. Đối với một kẻ không binh không quyền, chỉ là một người giáo dục như Kampa, địa vị và binh quyền trong đế quốc của gia tộc là quá đủ để cậu không thèm đặt lão già trước mặt vào trong mắt.

Hiệu trưởng Kampa dường như không chú ý tới ngữ khí của Ins Milton, lão hừ một tiếng. Sau cái hừ của lão, dường như Fuerth có chút không nín được, lại mở miệng nói: “Cái kia... Kampa tiên sinh, ngài bảo ban ngày chúng em nên đi ngủ, sau đó đi gặp ngài vào giờ... Cuối cùng là vì chuyện gì?”

Kampa gật gật đầu, nói: “Fuerth, nếu ta nhớ không lầm, cậu hẳn là học sinh hệ Vũ Đấu. Ins Milton, còn cậu bởi vì truyền thống của gia tộc Minh Hỏa là chuyên môn cung cấp vũ khí cho nhà Desset, nên tiến vào hệ Khoa Học Kỹ Thuật phải không?”

Hai người không trả lời.

“Nhưng xem thành tích học tập của hai cậu thì học phần của hai vị thân sĩ dây có vẻ không đủ. Xem ra những buổi trốn học quá nhiều, thi cử vắng mặt đã tạo ra hậu quả rất nghiêm trọng.”

Dù sao Kampa vẫn là hiệu trưởng, mà về phương diện học tập thì vị thế này hoàn toàn nắm giữ điểm chết của học sinh. Có lẽ Ins Milton có thể dựa gia tộc mình mà không thèm đặt Kampa vào mắt, nhưng như vậy không có nghĩa thành viên gia tộc sau khi biết thành tích học tập tệ hại của mình chỉ cười cho qua. Đặc biệt là mấy người anh em của mình, bị bọn họ gièm pha, châm chọc khiêu khích thì còn khó chịu hơn chết.

Nghĩ tới đây, Ins Milton không khỏi cúi đầu xuống, giọng nói rốt cục trở nên ngoan ngoãn hơn một chút: “Kampa tiên sinh... Thật có lỗi... Ít nhất... Nếu như có thể... Xin đừng nói cho cha mẹ em được không? Em cam đoan! Ngay đầu học kỳ mới sẽ cố gắng học tập, tăng thành tích của mình lên!”

Thấy Ins Milton cúi đầu, Fuerth bên cạnh đó cũng hạ đầu xuống.

Truyện Chữ Hay