Hiệu trưởng Kampa vừa nhìn đồng hồ thạch anh ở biên giới bể bơi, vừa nói nội dung công việc cho Bạch Si nghe. Bạch Si chỉ yên lặng nghe hết thảy, không có bất kỳ dị nghị phản bác nào.
Nói xong, hiệu trưởng Kampa xoay người, cần phải rời đi. Trước lúc đi, lão liếc mắt nhìn Bạch Si một cái, cực kỳ lãnh đạm nói ——
“Ngươi hiểu chưa? Nhất định phải hoàn thành công việc. Chỉ có làm xong thì ngươi mới có thức ăn và những thứ khác. Nếu như làm không xong, ngươi nhất định phải nhận trừng phạt. Hôm nay 7 giờ ngươi mới bắt đầu, nên ngươi cũng không cần phải đổ đầy hoàn toàn, chỉ cần đầy tới chín phần là được. Từ trước đến nay ta là loại người thưởng phạt phân minh, nếu đã nói là sẽ thuởng cho ngươi thì chắc chắn sẽ không thiếu, nhưng đã nói sẽ trừng phạt thì ngươi cũng trốn không thoát. Hiện tại, bắt đầu đi.”
Áo choàng vung lên, hiệu trưởng Kampa liền biến mất ngay trước cửa phòng thay đồ. Nhìn ra ngoài hàng rào dây sắt, có thể nhìn thấy lão đã rời đi. Sau khi hiệu trưởng Kampa rời đi, Bạch Si yên lặng buông Bánh Mì xuống, sau đó nhặt lên cái thùng sắt kia, nhìn...
______________
... Ào ào.
... Ào ào.
... Ào ào.
Một thùng, một thùng, lại một thùng.
Từng thùng từng thùng nước bị múc ra khỏi hồ chứa, rồi lại đổ vào cái bể bơi sâu hoắm kia. Mặt trời dần dần nâng lên, lại từng chút từng chút lên đến đỉnh điểm. Nhiệt lượng mùa hè bắt đầu xuất hiện, hơi nước cũng dần bốc hơi, hóa thành từng luồng khí nhẹ.
Chuyện này có bình thường không?
Không ai đến nói cho Bạch Si rằng chuyện này rất bất thường. Nên dù bất thường thì có thể làm sao? Công việc là công việc, chỉ có hoàn thành công việc mới có cơm ăn, chỉ có hoàn thành công việc mới không để Bánh Mì đói bụng. Không phải sao?
... Ào ào.
... Ào ào.
... Ào ào.
Bước chân càng lúc càng nặng nề. Sàn bể bơi gập ghềnh bị thái dương phơi thành một tấm sắt nóng bỏng. Một đứa trẻ mười tuổi mang theo thùng sắt, nước bên trong không ngừng vẩy ra ngoài. Bước chân nó tập tễnh, còn chưa đi đến bể bơi, nước đã vẩy mất hơn phân nửa.
... Ào ào.
Non nửa xô nước, đổ vào trong bể bơi thoạt nhìn chẳng có miếng nước nào. Không khí nóng rực khiến bể bơi nhìn có hơi vặn vẹo, là tốc độ đổ nước của nó nhanh hơn, hay tốc độ nước bốc hơi nhanh hơn?
Lại một thùng.
Hai lòng bàn tay của Bạch Si đã bị mài chảy máu, cánh tay nó cũng hiện lên các vết sưng màu xanh. Cơ bắp nó có lẽ đều đã kéo căng tới bị thương rồi? Ngay cả bước chân cũng không còn vững vàng, đi trên đường, lung la lung lay. Rốt cục...
Thân thể gầy nhỏ té ngã, thùng nước này hoàn toàn đổ mất.
Ve mùa hè kêu to trên thân những cái cây cạnh đó, bể bơi yên tĩnh dường như chỉ có một con người là nó còn đang sống. Mồ hôi của nó đã không chảy được nữa, mặc kệ nó uống bao nhiêu nước thì cũng đều sẽ biến thành mồ hôi chảy hết ra ngoài, sau đó khiến nó cảm thấy đói nghiêm trọng hơn.
“Ô oa~! Ô oa~! Ô oa~!”
Dưới bóng râm cạnh bể bơi, Bánh Mì lại đói bụng. Bạch Si quay đầu, chống cái thân người đã rút gân của mình lên, chậm rãi đi qua bên đó. Nó bưng bát cháo phiến mạch đặt trên bàn lên, đút cho Bánh Mì ăn lần thứ ba.
Bánh Mì ăn xong, đôi mắt màu xanh lục mở ra. Con bé nhìn lên cái người rã rời trước mặt, nhìn lên đôi mắt đục ngầu mà tán loạn đó, dần dần, dường như con bé cũng hơi sợ, lại chuẩn bị khóc.
“Đừng... Sợ.”
Bạch Si vươn tay trái ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ tã lót. Biểu lộ vốn đang muốn khóc của Bánh Mì dần dần biến thành nghẹn ngào, lần nữa chìm vào mộng mơ trong sự dỗ dành của nó.
“Được... Tiếp tục... Đi...”
Bạch Si nhặt thùng nước lên, lê chân bước vào phòng tắm. Trong đoạn thời gian này, Ám Diệt không hề mở miệng một lần, không nói bất kỳ câu nào đại loại như “Ngươi là đồ ngu, bị tên hiệu trưởng kia đùa nghịch rồi!”. Có chăng cũng chỉ mở to đồng tử máu của mình lên, lẳng lặng nhìn hành động của Bạch Si. Không ngăn cản, cũng không nhắc nhở.
Rốt cục...
Thùng nước rơi xuống đất đánh bang một tiếng, Bạch Si ngã xuống cạnh bể bơi. Trong ánh mặt trời chói chang gay gắt và sự rã rời nghiêm trọng, nó hoàn toàn ngất đi.
...
.......
............
Khi nó tỉnh lại là lúc nào? Bạch Si không nhớ rõ. Nhưng nó nhớ kỹ, âm thanh đầu tiên nó nghe thấy khi tỉnh lại là tiếng la khóc vì đói của Bánh Mì. Song, trong giây phút nó mở mắt ra, thứ nhìn thấy là một bầu trời đầy sao và gương mặt không vui của hiệu trưởng Kampa.
“............”
“Ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ ta giao cho ngươi. Nhìn đi, những gì ngươi đã làm có khác gì không làm đâu! Ta nên cho ngươi thức ăn sao? A?”
Hiệu trưởng Kampa nhấc Bạch Si lên, kéo nó tới bên bể bơi, chỉ xuống cái bể đã khô cạn hoàn toàn. Bạch Si ngơ ngác nhìn xuống, quay đầu qua chỗ khác. Dưới ánh sáng mông lung của những vì tinh tú, sương băng đã ngưng tụ trong đôi mắt đó lần nữa.
“Ngươi có vẻ không phục cho lắm?”
Kampa Hiệu Trưởng buông cổ áo sau gáy Bạch Si ra, tiếp tục nói: “Có phải ngươi muốn nói rằng với sức lực của một người thì tuyệt đối không thể lấp đầy cái bể bơi này hay không? Là ta cố ý làm khó dễ ngươi sao?”
Ánh mắt Bạch Si không hề di động, vẫn gắt gao nhìn hiệu trưởng Kampa chằm chằm.
“Tốt, đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích. Tới đây!”
Hiệu trưởng Kampa vỗ vỗ tay, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi tới từ chỗ tối sau lưng hắn. Trên người cậu trùm một tấm áo choàng mà chỉ Túng Thạch Sư mới có quyền mặc, nhưng dựa vào huy hiệu trên đó, cậu ta cũng chỉ là Túng Thạch Sư cấp học đồ thôi.
Thiếu niên này cung cung kính kính đi đến trước mặt hiệu trưởng Kampa, mặc dù cậu ta rất cố gắng kềm chế chính mình, nhưng vẫn khó mà che giấu được vẻ vui mừng toát ra trong lơ đãng.
“Kampa tiên sinh, xin, xin hỏi! Có chuyện, chuyện gì muốn em làm sao!”
Hiệu trưởng Kampa không thèm liếc thiếu niên một cái, lão chỉ là giơ ngón tay chỉ bể bơi, chậm rãi nói: “Ta muốn cậu làm mẫu cho ta xem, dựa vào sức mạnh bản thân mà lấp đầy cái bể này. Có làm được không?”
Sau khi nghe được Kampa nói như vậy, thiếu niên kia đột nhiên khẽ giật mình! Dường như vừa nghe được chuyện gì khó tin lắm. Cậu nhìn bể bơi một cái, hơi suy ngẫm, hung hăng khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: “Được, Kampa tiên sinh! Có thể làm được!”
“Rất tốt, làm nhanh đi.”
“Vâng!”
Đạt được sự đồng ý của Kampa, thiếu niên không thể ức chế sự hưng phấn của mình, vội vàng không kịp chờ đợi kéo áo choàng xuống, lấy trong túi áo choàng ra rất nhiều hòn đá đủ mọi màu sắc. Cậu xếp những hòn đá này theo một quy luật nhất định trên mặt đất, sau đó lại lấy một viên phấn ra, vẽ một cái “Đồ án” trên mặt đất. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, thiếu niên thở sâu một cái, giơ hai tay lên, hung hăng đập vào trung tâm hình vẽ!
Trong lúc nhất thời, trời rung đất động! Ngay cả Bánh Mì cũng bị trận run rẩy này làm không dám thút thít! Trong lúc mặt đất chấn động, trên trán thiếu niên bỗng nhiên chảy xuống hai hàng mồ hôi. Nhưng cậu vẫn cắn răng, kiên trì như cũ. Chờ đến thời cơ phù hợp, cậu ta bỗng nhiên hét lớn một tiếng!
Rồng nước ào ào, trong nháy mắt lao ra khỏi hồ chứa nước. Những dòng nước dường như chảy theo một con đường được dẫn sẵn, sau cùng đổ vào bể bơi. Không đến nửa giờ, cả cái bể bơi đã được đổ đầy.
Nếu nói không kinh ngạc thì không thể nào. Thân thể Bạch Si đã rã rời vạn phần, nhưng nó vẫn là bị “kỳ tích” trước mặt làm rung động. Song, trong lúc sự chú ý của nó bị bể bơi đầy ắp trước mắt hấp dẫn, nó không phát hiện thiếu niên phía sau cũng đã rã rời toàn thân, mồ hôi đầm đìa, té quỵ dưới đất.
“Ừm, cậu làm rất tốt, cậu bé.”
Hiệu trưởng Kampa tiến lên, nhè nhẹ vỗ vào bả vai cậu ta. Động tác này khiến thiếu niên kia cảm thấy được sủng ái mà sợ hãi, kích động tới mức không nói được gì.
“Vất vả rồi, biểu hiện của cậu rất xuất sắc, ta sẽ cộng thêm hai mươi điểm học phần vào năm học này của cậu. Giờ thì trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Thiếu niên kia kia cảm động tới mức gần như sắp khóc. Cậu vừa nói không vất vả, những hòn đá trên đất đã hóa thành tro, nhưng dường như cậu ta hoàn toàn không quan tâm. Trong nụ cười tạm biệt của hiệu trưởng Kampa, thiếu niên kéo cái thân thể rã rời đi của mình trở chuẩn bị khoe khoang với bạn cùng phòng.
Ba vầng trăng sáng cùng những vì tinh tú treo trên trời cao, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh sóng nước. Bạch Si quay đầu lại, nhìn lấy hiệu trưởng Kampa đang bước từng bước đến chỗ mình, địch ý trong mắt đã hoàn toàn biến mất, đầu cũng hạ thấp xuống.
“Đừng dùng cái lý do ‘cậu ta lớn hơn tôi, cậu ta làm được, tôi làm không được’ để giải thích. Cậu ta là một con người, mà ngươi cũng là một con người. Chuyện cậu ta làm được, ngươi nhất định cũng phải làm được cho ta. Trong quy luật sinh tồn, người khác sẽ không vì tuổi ngươi nhỏ mà khoan dung và tha thứ cho sự ‘bất lực’ của ngươi.”
Nói rồi, Kampa vươn tay, đối mặt bàn tay lớn kia, Bạch Si đột nhiên cảm thấy mình giống như bị một con thú hoang hung mãnh đến gần! Nó không thể cử động, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay ấy rơi vào bờ vai của mình...
“Ô... Ô oa a a a a a a a ——!!!”
Chỉ sợ trừ bỏ lần bị xiềng xích của Ám Diệt cắt phá tay phải ra, thì đây là lần đầu tiên Bạch Si phải chịu sự đau đớn đáng sợ tới vậy. Tia lửa điện màu xanh lam chạy dọc cơ thể nó, cảm giác bị bỏng đau nhói từ mỗi một bộ phận trên cơ thể truyền đến. Nó kêu lên thảm thiết, thân người bị bàn tay kia chầm chậm nhấc lên, tia lửa điện đáng sợ giống như rắn độc phun ra hoa lửa kịch độc. Rất nhanh, trên người Bạch Si đã phát ra mùi cháy khét, từng luồng khói cũng bốc lên từ chỗ những bắp thịt hư thối.
“Ngươi không thể hoàn thành công việc, dựa theo những gì ta đã từng nói, ta sẽ thi hành ‘trừng phạt’ lên ngươi. Từ nay về sau, chỉ cần ngươi không làm xong việc ta giao một lần, thì ngươi sẽ phải chịu loại thống khổ này một lần. Thẳng đến khi ngươi hoàn thành mới thôi.”
Tia lửa điện vẫn đang chạy loạn, nhưng Bạch Si đã không động đậy được nữa. Hai mắt nó trắng dã, miệng sùi bọt mép. Giống như đã biến thành một cái xác không bao giờ cử động.