Trong một tòa chung cư, một nhà năm người bị đuổi ra khỏi phòng trọ, bọn họ khóc lớn, người già trẻ nhỏ ôm nhau rống lên, họ gõ cửa chủ nhà, cầu xin đối phương cho mình được vào ngôi nhà ấm áp này. Nhưng gọi mãi vẫn không được đáp lại, người đàn ông đã bị giá rét bên ngoài làm mất đi ý chí sống, gã lấy ra một con dao đâm thẳng vào ngực chính mình.
"Chuyện này có phải rất giống ma pháp hay không?”
Bạch Si vẫn một mực trốn trong góc, lạnh nhạt nhìn qua những hình ảnh này, tiếng cười lạnh của Ám Diệt lại vang lên trong đầu nó. Trong tiếng kêu sợ hãi của người đàn bà và tiếng khóc thương của trẻ nhỏ, con ngươi màu máu tỏ vẻ hưởng thụ cực kỳ.
“Hai ngày trước, cái trấn nhỏ này vẫn còn vui vẻ phồn vinh, ai ai cũng kiếm được một món hời, trở thành người giàu có. Nhưng hôm nay, cái trấn này đã bắt đầu phá sản lần lượt, người nào cũng biến thành kẻ nghèo túng. Ha ha ha! Còn có cái gì nhiều ma lực hơn thứ ma pháp này sao?”
Bạch Si vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, nó nhìn sang những cái cây đang treo lủng lẳng từng sợi từng sợi dây thừng ở hai bên đường, những kẻ bị tước đoạt tài sản và sự nghiệp, hết người này tới người khác dùng dây thừng để chấm dứt cuộc sống của mình. Nó cắn một miếng bánh mì, cúi đầu nhìn xuống...
Bé gái đang ngủ. Nhưng không biết tại sao, nhìn vào mặt con bé lại khiến nó cảm thấy một sự lạnh lẽo trên đó.
Có lẽ là do đã ở suốt một đêm dưới tuyết đi.
Nghĩ như vậy, Bạch Si càng ôm chặt bé gái hơn. Nó đứng lên, đi ra hẻm nhỏ. Bước dọc theo con đường treo đầy xác chết, đi tới trạm giao dịch...
1: 25
Con số này xuất hiện tại nơi bắt mắt nhất trong trạm giao dịch. Đối với con số này, rất nhiều người đã cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng nhìn vào đó, trong đôi mắt Bạch Si lại không có một chút ý nghĩ dừng tay. Giá trị tương quan còn chưa đủ, nhất định phải tăng thêm một chút nữa... Để cho cái trấn này phá sản càng dữ dội hơn. Chỉ như vậy, nó mới có thể đạt được mục đích của mình.
Trong trấn nhỏ, tiêu điều và chết chóc đã thay thế cho sự náo động hỗn loạn của hai ngày trước, đâu đâu cũng thấy những người bị chủ nợ bức tử và những người bước vào đường cùng phải tự sát, khiến khắp nơi phủ đầy hơi thở tử vong. Lạm phát đã mất khống chế nghiên trọng, mà sự mất khống chế này cuối cùng cũng khiến một số kẻ coi như thông minh chú ý tới, bắt đầu di dời tài sản.
Giá trị tương quan giữa Tiền và Xu trong trấn Couvy đã mất khống chế, nhưng ở những nơi khác thì vẫn còn duy trì tiêu chuẩn cơ bản bình thường. Song, nếu muốn ra ngoài trao đổi, nhất định phải đóng 50% tiền thuế, mà mức tiền thuế thấp nhất không được nhỏ hơn 1000 Tiền hay 6204 Xu so với các khu vực khác. Chỉ cần di dời, là có thể dùng một nửa tài sản để bảo vệ nửa phần còn lại, nhưng không phải ai cũng có thể đóng nổi khoản tiền thuế quá lớn như vậy. Mà cho dù có đóng nổi đi nữa, thì sẽ có bao nhiêu người đồng ý vứt bỏ một nửa tài sản của mình đây?
Tới gần giữa trưa, giá trị tương quan giữa Tiền và Xu cuối cùng cũng đạt tới con số Bạch Si muốn——
1: 30
Ngay khoảnh khắc bảng thông báo vừa được treo lên, Bạch Si lập tức quay người, nó sờ vào mười ba đồng tiền trong ngực, triển khai hành động.
Trong thị trấn này, Tiền tuyệt đối đã trở thành hàng hiếm. Nó là tiền tệ, nhưng dưới tác động của lạm phát thì nó đã vượt xa khỏi khái niệm tiền tệ mà trở thành làm một thứ đồ khan hiếm ai ai cũng muốn sở hữu. Tiền còn có thể dùng cho mua bán bình thường, giá trị của Tiền cũng không bị làm loạn lên, cho nên khi Bạch Si đưa mười ba đồng tiền ra trước mặt một người đang chuẩn treo cổ, cánh tay nắm dây thừng của hắn liền buông lỏng xuống.
“1... 1: 30?!”
Đối với sự kinh ngạc của người đó, Bạch Si chỉ lạnh lùng gật gật đầu, trên mặt không mang chút biểu cảm nào.
Đổi? Hay không đổi?
Người này bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Hắn đã phá sản, trong ngực chỉ có một đống lớn Xu vô dụng, đã đến biên giới tuyệt vọng. Nhưng muốn hắn đổi Xu cho đứa trẻ nhìn không khác ăn mày này với tỷ giá cao như vậy, hắn có chút không cam lòng.
Bạch Si thấy hắn do dự, lập tức quay đầu. Gặp nó muốn đi, người đó cũng phải gật đầu, kéo nó lại.
“Đổi! Tôi đổi! 1: 30 đúng không? Đổi thành Xu là... 390 Xu! Đây, tất cả đều đưa cho cậu!”
Mười ba đồng tiền màu bạc trong tay Bạch Si biến thành một túi kim loại "vô dụng" trĩu nặng. Sau khi đếm lại số lượng, nó lập tức nhét cái túi trĩu nặng này vào ngực, đi vào trong hẻm nhỏ.
Bước đầu tiên đã hoàn thành, nhưng trước khi thực hiện bước tiếp theo, nó cần phải chờ đợi thêm nữa. Trước bảng thông báo của trạm giao dịch lại xuất hiện một bóng người thấp bé, nó nhìn lên bảng thông báo, nhìn những con số thay đổi liẹn tục trên đó, 1: 40... 1: 45... 1: 50...
Chờ đến lúc giá trị tương quan trở thành 1: 50, bảng thông báo lập tức bị đổi, nhưng trong vòng ba phút sau đó, những người đứng trong trạm giao dịch bắt đầu xì xào bàn tán, mà thông báo tỷ giá cao hơn một mực chưa từng được công bố.
Bạch Si biết, thời cơ của nó đã đến. Mà lúc này, đã là 15 giờ 30 phút chiều. Nó lại rời khỏi trạm giao dịch, đi tới dinh thự của Nam Tước.
“Cái gì? Ngừng rồi?!”
Mới hôm qua vẫn còn rất nhàn nhã, Nam Tước bây giờ rốt cục cũng cảm thấy bối rối. Có lẽ trong mơ hồ, ông ta cũng biết lạm phát thế này sẽ tạo ra vấn đề gì chăng? Nhưng ông ta không dám nghĩ tới kết quả đó, Bởi vì một khi nghĩ tới, nó mang ý nghĩa rẳng ông ta cũng sẽ phá sản. Mà đã phá sản rồi thì sẽ không đơn giản chỉ là tổn thất tài sản thôi.
Giá trị của tiền tệ nằm ở mặt hàng dùng để trao đổi, nhưng nếu như có hai loại tiền tệ, việc trao đổi lẫn nhau cũng đã một loại giao dịch. Nếu như trong hai loại tiền tệ có một loại giá trị chỉ tương đương con số không, như vậy sẽ tạo thành kết quả như thế nào?
Loại tiền tệ dùng để so sánh với nó, cũng giống vậy, chỉ còn tương đương với không. Tuy số lượng Tiền trong tay Nam Tước sẽ không biến đổi, nhưng trong cái trấn nhỏ này, lợi nhuận sinh ra từ tỷ giá giữa Tiền và Xu không còn nữa, Tiền cũng chỉ có thể trở thành loại tiền tệ duy nhất. Nhưng Nam Tước đã dùng tỷ giá cao hơn thị trường là 1:7 để đổi được số Tiền này, do đó, ông ta đã phải thanh toán mấy trăm vạn Xu rồi. Một khi giá trị tương quan không còn ý nghĩa, chẳng khác nào ông ta bỗng dưng làm mất số tài sản mấy trăm vạn Xu cả.
Ngừng tăng tỷ giá, cũng có nghĩa là người của phòng giao dịch đang tính toán, đồng thời đang suy nghĩ có nên định tỷ giá là 1: 0 hay không. Nam Tước làm sao không sốt ruột cho được?
“Có cách nào không? Nhanh lên, nhanh nghĩ cách cho ta, tuyệt đối không thể để Xu mất giá được!”
Tiếng rống to của Nam Tước vang vọng trong dinh thự, trên đầu những Chuyên Gia Kế Toán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, liều mạng tính toán những biện pháp có thể thực hiện. Nhưng không có ai biết nên làm như thế nào... Ít nhất, không có cách nào vừa làm cho Nam Tước kiếm lời, vừa ngăn Couvy phá sản cả.
“Một đám rác rưởi! Một đám phế vật vô dụng! Đi! Nhanh đi nói cho đám người ở phòng giao dịch! Bảo bọn họ khoan hẳn ngừng tỷ giá lại, trong thời gian này ta sẽ nghĩ cách! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ công bố tỷ giá 1: 0, tuyệt đối không thể!”
Đám người hầu vâng vâng dạ dạ, gấp rút chạy đi. Nam Tước cắn răng, đổ một chút rượu vang đỏ vào ly, để cho mình bình tĩnh một chút. Nhưng tay ông ta đang run rẩy, bất kể thế nào cũng không thể rót rượu vang đỏ vào trong ly. Dưới cơn nóng giận, Nam Tước bỗng nhiên ném ly pha phê đi, trực tiếp cầm chai đổ vào miệng.
“Quý ngài! Quý ngài! Có một đứa trẻ yêu cầu được gặp ngài!”
Một người hầu chạy vào.
“Đứa trẻ? Đuổi nó đi! Ta không rảnh để chơi với lũ ăn mày đó! Phải rồi, không phải sáng nay ta bảo các ngươi đi chứng minh Xu của ta không phải là tiền giả sao? Tại sao kết quả vẫn càng ngày càng hỏng bét!”
Tâm trạng Nam Tước rất tệ, ông ta ném bình rượu xuống đất, lớn tiếng quát to.
Người hầu kia giật mình, nhưng vẫn lrun run rẩy rẩy nói: “Nhưng... Thế nhưng là quý ngài... Trong tay đứa trẻ kia...”
“Trong tay nó có cái gì? Có thú dữ hay sao?!”
“Trên tay nó... Là hợp đồng có chữ ký của ngài...!”
"Hợp đồng?!"
Trong chốc lát, Nam Tước nhớ tới tờ hợp đồng mà bản thân đã ký hai ngày trước. Đồng thời, ông ta cũng nhớ lại nội dung trong tờ hợp đồng đó. Cũng vào lúc này, gương mặt vặn vẹo vì lo âu đã bắt đầu lấp lóe ánh sáng!
“Nhanh, mau gọi thằng nhóc đó vào!”
Chỉ sợ từ khi sinh ra đến bây giờ, Nam Tước còn chưa bao giờ có biểu cảm hưng phấn và kích động như vậy. Ông ta chỉnh trang lại lễ phục, lau mồ hôi trên trán, đoan đoan chính chính ngồi lên ghế sa lon, chờ đối phương tiến vào.
Một người tên Lucifer sẽ lấy tỷ giá 1: 7.5 để đổi Tiền. Mà còn là mười vạn Tiền. Có nghĩa là, chính mình sẽ thu mua về bảy mươi lăm vạn Xu, đồng thời tống mười vạn Tiền ra ngoài thị trường. Một khi Tiền đã lưu thông trở lại, sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền có thể cứu vãn thị trường!
Tiền ít, Xu nhiều, cho nên Xu bị giảm giá trị.
Xu ít, Tiền nhiều, cho nên Tiền sẽ bị giảm giá trị.
Chỉ cần Tiền bị giảm giá trị, là có thể giải phóng Xu ra khỏi nguy cơ trở thành một mớ kim loại vô dụng. Chỉ như vậy thì có lẽ không đủ để hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ lần này, nhưng nó có thể kéo dài thời gian, để cho mình nghĩ cách khác!
Mà quan trọng hơn, trao đổi kiểu này Nam Tước vẫn có lời!
Đứa ăn mày ôm bé gái đi vào, trên tay nó cầm hợp đồng, đặt cái túi chứa 390 Xu lên trên bàn trà trước ghế sô pha.
“Thưa quý ngài, ngài Lucifer phân phó, bảo tôi đổi số Xu này thành Tiền. Lấy tỷ giá 1: 7.5 đã ước định từ trước để trao đổi.”
Nam Tước cười, cười rất vui vẻ. Ông ta vừa bảo người hầu đếm tiền, vừa bảo người mang trà lên cho đứa ăn mày nhỏ uống.
Ăn mày nhỏ không uống, nó chỉ là cúi đầu, co lại ở một bên, trầm mặc không nói.
“Cậu bé, quý ngài Lucifer giờ đang ở đâu? Có thể mời ngài ấy tự mình đến gặp mặt ta một lần hay không? Không, xin nói địa chỉ người đó cho ta, ta sẽ đích thân đi gặp ngài ấy!”
Ăn mày nhỏ vẫn không đáp lại, nó ngẩn người một lát, dường như đang nhớ lại, hồi đáp: “Thưa ngài, người đó chỉ nói với tôi đến đây để đổi Tiền.”